Chương 1243 Mặc dù nghĩ như vậy nhưng không hiểu sao, bỗng dưng cô lại thấy trong lòng mình nghẹn ứ. Còn vì sao lại nghẹn như vậy thì cô không biết, cũng không muốn biết. Trực giác nói với cô rằng, không biết mới là tốt nhất, biết rồi có khi lại bị mất khống chế. Hai giờ chiều, cuối cùng cũng tới nhà tổ của ông cụ. Nhà tổ của ông cụ là một ngôi nhà cổ kính, trang nhã, sân vườn hai ra hai vào. Nghe ông ngoại nói, ông nội của ông ngoại là quan tứ phẩm của triều đại phong kiến cuối cùng, nhà cửa được hoàng đế ban thưởng rồi được lưu giữ cho tới hiện giờ, trở thành nhà tổ của nhà ông ngoại. Lục Khởi ngẩng đầu lên nhìn ngôi nhà tổ này, kinh ngạc nói: “Bảo bối, không ngờ nhà của ông ngoại em lại là đồ cổ đấy, nhưng hơi cũ rồi, nhiều nơi mục nát hết cả, phải sửa chữa lại một chút, nếu không qua vài năm nữa thì không thể ở được nữa đâu.” Bạch Dương lấy ra chiếc chìa khóa mà mấy năm trước ông ngoại đã đưa cho cô, vừa mở khóa vừa trả lời: “Bởi vì ông ngoại cứ loanh quanh ở mấy khu mộ cổ lớn, rất ít khi ở nhà nên ngôi nhà này mới nhanh hỏng đến vậy. Một thời gian nữa em sẽ cho người tới sửa chữa, tới lúc đó ông ngoại nghỉ hưu, cũng có thể an tâm ở lại đây dưỡng lão.” Nói đến cũng thật kỳ lạ, nếu có người sống †rong những ngôi nhà cổ thế này thì nhà cửa sẽ không mục nát. Nhưng nếu không có người ở thì sẽ mục nát rất nhanh, không được bao lâu có khi còn sẽ sập nhà. “Nơi này đúng là khá tuyệt đấy, môi trường tốt, không khí trong lành, anh cũng muốn ở đây dưỡng già.” Lục Khởi xoa cằm, quan sát xung quanh rồi nói. Bạch Dương dở khóc dở cười: “Vậy e rằng anh phải đợi thêm mấy chục năm nữa. Được rồi, mở khóa rồi, mau vào đi.” Cô gỡ khóa xuống, đẩy cửa bước vào trong Bởi vì rất lâu rồi không có người mở cửa, lúc Bạch Dương đẩy cửa vào, cánh cửa kêu lên những tiếng cót két rất đáng sợ, y như trong những bộ phim kinh dị, khiến người khác dựng cả tóc gáy. Lục Khởi rụt cổ lại một cái, xoa xoa bàn tay vào cánh tay: “Bảo bối, sao cứ lành lạnh thế nhỉ, liệu có ma không thế?” Bạch Dương lườm anh ta một cái: “Nhà anh mới có ma ấy, nếu anh sợ thì đừng vào nữa. Nói xong, cô sải bước vào trong. Nhìn thấy cô đi thẳng vào như vậy, Lục Khởi cảm thấy nếu mình không vào thì chẳng phải là đàn ông nữa, còn chẳng bằng cả một người phụ nữ. Hít sâu một hơi, Lục Khởi run cầm cập xong cũng theo vào nhà tổ. Bên trong nhà tổ do lâu không có ai ở nên đâu đâu cũng giăng đầy mạng nhện và bụi bặm, nhìn có vẻ khá giống mấy căn nhà cổ bị ma ám trên phim ảnh. Cũng khó trách A Khởi lúc ban nấy còn hỏi liệu có ma hay không. Bạch Dương quệt qua một lớp bụi trên bàn rồi ngẫm nghĩ. “Bảo bối.” Giọng của Lục Khởi vang lên từ phía sau. Bạch Dương vỗ chiếc bàn đầy bụi: “Sao thế?” “Quyển bút ký của ông ngoại em ở đâu?” Lục Khởi không biết lấy đâu ra một cái chổi dài, vừa khua khoắng vừa hỏi.