Chương 1244 Bạch Dương chỉ về phía phòng sách: “Ở bên đó, nhưng chỗ này bẩn quá, dọn dẹp qua trước đã, đợi một lúc nữa hãng qua tìm bút ký.” “Phải dọn dẹp thật, nếu không tối nay chẳng thể ở nổi.” Lục Khởi gật đầu tán thành. Bạch Dương mở vali, lấy mấy chiếc khăn ở bên trong ra: “Vậy bắt đầu thôi.” “Được, em lau bàn ghế ở đây, anh khua mạng nhện với quét nhà.” Lục Khởi dừng khua cái chổi nói. Bạch Dương ừ một tiếng, “Cũng được, vậy cứ như thế nhé, em tới giếng lấy nước.” Nói xong, cô cầm khăn ra sau nhà. Chỗ đó có một cái giếng cổ, quanh năm đều có nước bên trong. Rất mau, hai người đã bắt tay vào việc. Bắt tay vào làm là mất tận mấy tiếng đồng hồ, mãi cho tới bốn giờ chiều, hai người mới quét dọn sạch sẽ tòa viện rộng lớn. Mà lúc này, hai người đã mệt bã ra, mỗi người ngả trên một chiếc ghế bành nghỉ lấy sức. Lục Khởi thở hắt ra: “Bảo bối, anh… anh lớn từng này tuổi rồi, lần đầu tiên làm nhiều việc nhà như vậy, mệt chết mất.” “Xin lỗi A Khởi, vất vả cho anh rồi. Lát nữa em làm ít đồ ăn ngon khao anh.” Bạch Dương cũng mệt thở không ra hơi. Mắt Lục Khởi khẽ phát sáng: “Được đấy, anh muốn ăn cá, nhưng mà chỗ này có cá không?” “Có.” Bạch Dương ngồi thẳng người, xoa xoa phần lưng đang hơi nhức: “Bên dưới sườn núi có một thôn làng, trong nhà trưởng thôn có nuôi cá. Mấy năm trước em từng qua đó mua, nên lát nữa tới nhà †rưởng thôn mua là được.” “Vậy thì tốt quá rồi.” Lục Khởi vui sướng vỗ tay. Bạch Dương đứng dậy: “A Khởi, anh đi trải giường nhé, em tới phòng sách của ông ngoại tìm bút ký.” “Được.” Lục Khởi men theo căn phòng được chỉ. Xem ra tối nay, anh ta ở phòng này rồi. “Thế bảo bối ở phòng nào?” Lục Khởi nghiêng đầu nhìn cô: “Anh tiện thể trải cả giường của em luôn.” Bạch Dương cảm thấy như vậy cũng ổn, chỉ về căn phòng đối diện anh ta: “Là phòng đó, căn phòng trước kia em từng Ỡ. “Được.” Lục Khởi vỗ vỗ tay, sau đó nhấc vali qua. Bạch Dương cũng không nán lại, đi thẳng tới phòng sách của ông. Phòng sách này vừa được dọn dẹp qua, giờ đã chẳng còn một hạt bụi, rất sạch sẽ. Bạch Dương tới trước bàn của ông, kéo ngăn kéo tìm bút ký. Quyển bút ký không khó tìm, Bạch Dương mở tới ngăn thứ hai đã thấy. Cô tiện tay lật ra, sau khi xác định đây là thứ ông ngoại muốn cô tìm thì gấp bút ký lại, chuẩn bị đóng ngăn kéo. Nhưng ngay lúc cô định đóng ngăn, cô bỗng nhìn thấy gì đó, chợt ồ lên. “Đây là… album à?” Bạch Dương nhìn vào trong ngăn kéo, là quyển album màu hồng bị đè bên dưới quyển bút ký, cô không nhìn lòng được mà thò tay vào lấy ra. Quyển album ảnh này rất nhỏ, chỉ bằng một bàn tay nhưng lại rất dày.