Chương 1245 Tuy vậy, điều khiến Bạch Dương tò mò nhất không phải những thứ đó mà là cô chưa từng nhìn thấy quyển album này bao giờ. Trước khi kết hôn với Phó Kình Hiên, năm nào cô cũng về nơi này ở một khoảng thời gian, cho nên tất cả đồ đạc ở nhà tổ, cô đều biết rất rõ ràng. Trong nhà tổ có mấy quyển album ảnh cô xem hết rồi, nhưng quyển này thì cô hoàn †oàn chưa từng thấy. Hơn nữa, nhìn quyển album này đã rất cũ, nên biết ngay là thời gian quyển album tồn †ại chắc chắn không ngắn, thậm chí có thể lên tới vài chục năm, không thể nào là mấy năm nay mới có được. Dù sao thì sáu năm cũng chẳng đủ để một quyển album cũ mèm tới mức này, nên không phải do ông ngoại để vào trong sáu năm qua. Còn quyển album này, mấy chục năm trước, thậm chí là lâu hơn nữa đã luôn ở đây, chỉ là cô chưa từng phát hiện ra thôi. Đột nhiên, Bạch Dương bỗng nhớ ra gì đó, cơ thể cứng đờ. Cô nhớ rằng mỗi lần cô về nhà tổ, nơi nào cũng đi qua, nơi nào cũng có thể lục lọi, nhưng mỗi lần cô vào phòng sách, ông ngoại đều dặn dò cô không được mở ngăn kéo bàn của ông, cứ như thể bên trong ngăn kéo có đồ vật gì không muốn cho cô thấy. Mà bên trong ngăn kéo này, ngoài quyển bút ký ra thì là cuốn album này, cho nên thứ không muốn cho cô nhìn thấy hẳn là cuốn album này. Còn về việc tại sao không phải là bút ký, bởi cũng đâu phải cô chưa từng thấy mấy quyển bút ký khảo cổ khác của ông ngoại, nên ông ngoại chắc chắn không bận tâm việc cô đọc bút ký khảo cổ mà chỉ bận tâm lỡ cô nhìn thấy quyển album này thôi. Rốt cuộc bên trong album này có gì mà ông ngoại không cho cô xem? Ánh mắt của Bạch Dương rơi vào quyển album trên tay phải, trái tim đập càng lúc càng nhanh. Cuối cùng, sự tò mò trong lòng Bạch Dương đã chiến thắng lý trí. Cô cắn môi, hít sâu một hơi, rì rầm nói: “Mình chỉ nhìn thôi, nhìn một hai bức chắc không sao đâu… Vừa nói, cô vừa bỏ quyển bút ký ở tay trái xuống, dè dặt lật mở quyển album. Đầu tiên, đập vào mắt cô là một tấm hình em bé. Em bé này còn đang quấn tã, mắt nhắm, khuôn mặt tròn nhăn lại, còn đỏ hỏn, nhìn là biết mới ra đời. Góc dưới bên phải có ghi ngày tháng. Nhìn thời gian, Bạch Dương cười: ‘Là mình này!” Ngày tháng ở đây là ngày cô ra đời, cho nên đứa bé này là ai đã không cần phải đoán, chính là cô. “Hóa ra lúc mình mới ra đời lại xấu như vậy à, hơn nữa còn nhỏ xíu, nhìn không khỏe mạnh chút nào.” Ngón cái của Bạch Dương xoa xoa mặt đứa bé trong hình, mỉm cười. Sau đó, Bạch Dương lại lật sang trang sau. Vẫn là một đứa bé. Ở góc dưới bên phải, ngày tháng cũ kĩ viết là ngày thứ hai khi cô ra đời. Đây lẽ nào là một quyển album ghi lại từ khi cô ra đời? Nghĩ vậy, Bạch Dương lật sang trang thứ ba, quả nhiên vẫn là cô, góc dưới bên phải là ngày thứ ba sau khi cô ra đời.