Chương 1271 Nói xong, Trình Minh Viễn lại nháy nháy mắt với cô: “Sao nào Bạch Dương, đây có phải là một tin tức tốt không?” Bạch Dương nắm chặt tay, trong mắt khó nén nổi vẻ kích động mà gật đầu: “Đương nhiên là tin tức tốt rồi, một tin tức vô cùng tốt.” Cô và Trình Minh Viễn vẫn luôn tìm kiếm chứng cứ phạm pháp của Tam Thịnh, cho nên mới sắp xếp cho vào nhà họ Cố. Bởi vì chỉ có khi tìm thấy chứng cứ phạm †ội của Tam Thịnh, sau khi bọn họ giao nộp xong, bọn họ có muốn ra tay với Tam Thịnh và nhà họ Cố thì phía trên cũng sẽ không ngăn cản, thậm chí còn có thể bắt tay chỉnh đốn. Chỉ là Tam Thịnh che giấu chứng cứ phạm tội quá kỹ, tra lâu như vậy mà cô với Trình Minh Viễn không thể điều tra ra được cái gì. Không ngờ là bỗng dưng con đường của bọn họ lại trơn tru hơn, phía trên tự mình ra †ay điều tra. Hơn nữa, nếu như phía trên điều tra thì sẽ trực tiếp đến Tam Thịnh điều tra một cách quang minh chính đại, không cần phải giống cô và Trình Minh Viễn cứ lén lút điều tra, sợ bị Cố Việt Bân phát hiện, để cho Cố Việt Bân tiêu hủy chứng cứ. Nhưng mà phía trên đã điều tra thì cũng không cần phải lo lắng những thứ này, dù sao thì làm sao mà một người có thể đấu cả một cơ quan quốc gia. Càng nghĩ càng vui, Bạch Dương vội vàng nói: “Trình Minh Viễn, lúc nào thì phía trên mới điều tra vậy?” “Chắc là trong vòng ba tháng tới, thời gian cụ thể thì tôi không biết được, dù sao thì phải điều tra cả mười doanh nghiệp mà.” Trình Minh Viễn chìa tay, bất lực. Bạch Dương vui vẻ cười nói: “Ba tháng cũng được, sẽ nhanh thôi mà, nếu như chúng ta điều tra thì ít nhất cũng phải nửa năm mười hai tháng.” “Còn phải nói.” Trình Minh Viễn vòng tay ra sau, khoác lên trên ghế sofa, miễn cưỡng đáp lời. Bởi vì quá vui mừng mà thân thể Bạch Dương đều đang run rẩy, đôi mắt xinh đẹp phát ra ánh sáng chói lóa. Ba tháng, cô chỉ cần chờ ba tháng là đã có thể báo thù cho ba rồi. Đây thật sự là tin tức tốt làm lòng người phấn khởi. Chóp mũi Bạch Dương chua xót, hốc mắt dần dần đỏ ửng. Trình Minh Viễn nhìn thấy vậy, anh ta kinh ngạc hỏi: ‘Bạch Dương, sao cô lại khóc?” “Tôi không phải là đang khóc.” Bạch Dương ngẩng đầu lên, lau lau khóe mắt rồi cười nói: “Tôi đang vui mừng.” Trình Minh Viễn nhìn ánh mắt sáng ngời của cô, anh ta tin là cô bởi vì vui mừng mới rơi nước mắt, nỗi lo cũng dịu xuống: “Làm †ôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng là cô…” “Tôi mời anh ăn cơm.” Bạch Dương đột nhiên ngắt ngang lời anh ta. Trình Minh Viễn trợn to mắt: “Mời tôi ăn cơm hả?” “Đúng vậy, cảm ơn anh vì đã mang đến cho †ôi một tin tức tốt như thế.” Bạch Dương đứng lên.