Chương 1275 Anh ta đưa tay tới lau đi vết kem bên khóe miệng cô. Bạch Dương không ngờ là anh ta sẽ làm như thế, cô cứng đờ cả người. Mà ở trên lầu hai, Phó Kình Hiên không có cách nào cảm thấy thoải mái, anh lại đứng dậy lần nữa rồi đi đến trước cửa sổ. Kết quả là vừa mới đi đến trước cửa sổ thì liền nhìn thấy cảnh tượng Trình Minh Viễn tự tay lau miệng cho Bạch Dương, hình ảnh vô cùng mập mờ. Ánh mắt Phó Kình Hiên bỗng nhiên co rút, sắc mặt lại càng thêm khó coi, quanh người phát ra ý lạnh, dường như muốn đông chết người khác, mà quyển tạp chí trong tay anh cũng bởi vì cơn giận và sự ghen tuông của anh mà nhăn nhúm cả quyển. Trợ lý Trương đứng bên cạnh anh, nhìn xuống dưới lầu, lại nhìn quyển tạp chí ở dưới đất, cảm thấy vô cùng đau đầu. Phó tổng ơi là Phó tổng, nếu đã để ý đến cô Bạch và anh Trình như vậy thì đi xuống dưới tách bọn họ ra đi. Cần gì phải tức giận một mình mà không làm được gì? Cần thiết đâu chứ. Nghĩ đến đây, trợ lý Trương thở dài một hơi, nhìn sườn mặt lạnh lẽo của Phó Kình Hiên, anh ta nói: “Phó tổng, nếu không để chúng †a đi xuống dưới đi.” Phó Kình Hiên nhếch môi mà không nói gì. Trợ lý Trương cho là anh không nghe thấy, lại gọi vài tiếng. Lần này, rốt cuộc Phó Kình Hiên cũng đã đáp lời, anh híp mắt: “Không cần, cứ tùy bọn họ đi.” “Tùy bọn họ hả?” Trợ lý Trương há to miệng: “Cứ để anh Trình và cô Bạch tiếp tục thân mật như thế?” Phó Kình Hiên cụp mắt: “Đời Bạch Dương vẫn còn dài, còn tôi thì cùng lắm chỉ còn có ba năm, chỉ so sánh phương diện này thì Trình Minh Viễn phù hợp với cô ấy hơn là tôi.” Nghe nói như thế, lúc này trợ lý Trương mới hiểu được rõ ràng là Phó Kình Hiên rất để ý tới chuyện Bạch Dương và Trình Minh Viễn gần gũi với nhau, nhưng lại không chịu đi xuống dưới tách hai người ra. Bởi vì Phó tổng đã muốn buông tay cô Bạch rồi. Phó tổng muốn để một người đàn ông khác yêu thương cô Bạch, đứng bên cạnh cô Bạch, mang đến hạnh phúc cho cô Bạch. Giống như Phó tổng đã nói cuộc đời cô Bạch vẫn còn rất dài, nếu như Phó tổng thật sự không thể sống nổi ba năm, vậy thì Phó tổng cướp cô Bạch về, ngược lại là đang hại cô Bạch. Cho nên bây giờ, Phó tổng buông tay để cô Bạch tìm kiếm hạnh phúc của mình mới chính là cách làm tốt nhất. Nhưng mà làm như thế này đối với Phó tổng mà nói không khác gì tự tay đẩy người mình yêu vào lòng người khác, mà làm như vậy cũng giống như móc tim mình ra. “Phó tổng, anh làm như vậy, thật sự cảm thấy ổn?” Trợ lý Trương nhìn Phó Kình Hiên: “Có lẽ là chúng ta có thể tìm một trái tim phù hợp, đến lúc đó…” “Cậu cảm thấy tìm được trái tim phù hợp với tôi có tỉ lệ lớn bao nhiêu?” Phó Kình Hiên ngắt ngang lời anh ta, giọng nói thờ ơ lạnh nhạt: “Nếu như dễ tìm như vậy, thế thì trước đó tôi cũng đã không cần phải chờ hai mươi bốn năm.”