Chương 1277 Bạch Dương lại cau mày, cô tỏ vẻ không đồng ý: “Cho dù là như vậy thì anh cũng sẽ lạnh, tôi không muốn bởi vì tôi mà anh phải khiến mình bị lạnh rồi dẫn đến cảm cúm, cho nên anh nhanh chóng lấy cái áo này lại rồi mặc vào đi.” Nói rồi, cô lấy áo khoác trên người xuống muốn trả lại cho Trình Minh Viễn. Nhưng mà Trình Minh Viễn lại cố chấp khoác lên trên vai cô, đồng thời còn đề phòng cô lấy nó xuống mà đè hai vai cô lại: “Được rồi, nghe lời tôi, khoác lên đi, tôi là đàn ông mà, làm sao có thể bị cảm lạnh được chứ.” “Nhưng mà…” Lúc Bạch Dương đang mím môi không biết nói cái gì, sau lưng lại vang lên giọng nói của một người đàn ông, vừa âm trầm lại lạnh lẽo: “Có thể tránh ra không, các người chắn đường rồi.” Giọng nói này… Bạch Dương mở to mắt, quay đầu nhìn ra phía sau, nhìn thấy Phó Kình Hiên và trợ lý Trương đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt vô cảm nhìn bọn họ. Quả nhiên là Phó Kình Hiên. Sao anh lại ở đây? Không phải là anh vẫn còn chưa xuất viện à? Vấn đề này rất nhanh đã được Trình Minh Viễn nhắc tới, Trình Minh Viễn cười tủm tỉm nhìn Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, chào buổi tối nha, trùng hợp như vậy, cậu cũng ở đây dùng cơm hả? Nhưng mà không phải cậu đang nằm ở bệnh viện à, sao đột nhiên lại ra ngoài?” Phó Kình Hiên không nói chuyện, ánh mắt u ám rơi trên vai Bạch Dương. Bạch Dương đã nhận ra, cô theo bản năng dùng sức gạt tay Trình Minh Viễn trên vai mình xuống, đồng thời cũng cầm áo khoác của anh ta xuống ném vào trong ngực anh ta, nhìn Phó Kình Hiên rồi nói: “Cái đó… cái áo khoác này là…” “Bạch Dương, cô với cậu ấy không có liên quan gì với nhau, cho nên cô giải thích chuyện này làm cái gì?” Trình Minh Viễn nheo mắt nhìn Bạch Dương, dường như là muốn nhìn ra cái gì đó từ trên mặt cô. Bạch Dương nghe thấy lời nói này của anh †a, đầu tiên là sững sờ, sau đó mới kịp phản ứng lại, biểu cảm có chút khó coi. Đúng vậy đó, cô và Phó Kình Hiên không có quan hệ gì hết, cho nên cô làm cái gì cũng không có liên quan gì tới anh. Vậy thì cô giải thích cái áo khoác trên người cô với anh làm cái gì? Cô điên rồi hả? Nghĩ đến đây, Bạch Dương cụp mắt xuống, không nói chuyện. Lúc này, rốt cuộc Phó Kình Hiên cũng mở miệng, giọng nói lạnh nhạt mà thờ ơ: “Các người tiếp tục đi.” Nói xong, anh nhấc chân đi đến chiếc Maybach đang đậu ở ven đường. Trợ lý Trương gật đầu chào Bạch Dương và Trình Minh Viễn rồi đi theo anh. Lần này, Trình Minh Viễn ngơ ngác rồi. Có chuyện gì vậy? Kình Hiên nhìn thấy anh ta và Bạch Dương gần gũi như thế, chẳng những không ngăn cản, ngược lại còn kêu bọn họ tiếp tục. Người này… người này là Phó Kình Hiên à?