Chương 1289 Trợ lý Trương nghe thấy câu trả lời này, bỗng chốc trầm mặc. Anh ta cảm thấy, anh ta vừa rồi hình như đã hỏi một vấn đề rất ngu ngốc, nếu cô Bạch không phải đến Phó tổng, còn có thể đến gặp ai? Khóe miệng giật giật, sau đó trợ lý Trương hít một hơi, điều chỉnh tâm trạng của mình, lại nói: “Tôi biết rồi, tôi bây giờ đi gặp Phó tổng, nói với anh ấy, cô tiếp đãi cô ấy đàng hoàng, bảo cô ấy đợi một lát.” “Được.” Lễ tân đáp một tiếng. Trợ lý Trương cất điện thoại đi, gõ cửa phòng làm việc của Phó Kình Hiên. “Vào đi.” Giọng nói lạnh lùng của Phó Kình Hiên từ bên trong tuyền tới. Trợ lý Trương đẩy cửa đi vào: “Phó tổng.” “Tìm được hết các tư liệu tới rồi sao?” Phó Kình Hiên ngồi ở đằng sau bàn làm việc, đầu cũng không ngẩng lên mà hỏi. Trợ lý Trương đi tới, để tư liệu xuống: “Tìm đến hết rồi, đều ở đây.” Phó Kình Hiên dừng bút, ngẩng đầu liếc nhìn: “Ừm, cậu ra ngoài trước đi.” “Phó tổng, tôi còn có chuyện” Trợ lý Trương nói. Phó Kình Hiên di chuyển ánh mắt từ trên tư liệu sang người anh ta: “Có chuyện gì?” “Cô Bạch đến rồi.” Trợ lý Trương đẩy mắt kính. Con ngươi của Phó Kình Hiên co rút, sau đó lông mày nhíu chặt: “Cậu nói cái gì? Bạch Dương đến rồi sao?” “Phải, bây giờ cô Bạch đang đợi ở quầy lễ †ân ở tầng một, nói là muốn gặp anh, Phó †ổng, anh muốn gặp không?” Trợ lý Trương nhìn Phó Kình Hiên hỏi. Nếu là trước đây, anh ta căn bản sẽ không xin chỉ thị của Phó tổng, trực tiếp để cô Bạch đi lên. Bởi vì Phó tổng nhìn thấy cô Bạch đến mình mình, chắc chắn sẽ rất vui. Phó tổng cũng sẽ không trách anh ta tự ý chủ trương. Nhưng bây giờ không được, Phó tổng đã quyết định rõ ràng rồi, muốn cách xa cô Bạch, muốn từ bỏ cô Bạch rồi. Cho nên, anh ta không thể trực tiếp để cô Bạch đi lên, chỉ có thể đến xin chỉ thị của Phó tổng. Ở đối diện, Phó Kình Hiên không trả lời, mà cụp mí mắt, không biết đang nghĩ cái gì. Nửa tiếng trước, thật ra Bạch Dương đã gọi điện cho anh. Anh không biết cô gọi điện cho anh có chuyện gì. Anh lúc đó ngồi ở đây, cầm điện thoại trong tay, kìm chế xúc động muốn nghe máy, để mặc điện thoại cứ mãi đổ chuông, cho tới khi cuộc gọi tự tắt. Sau khi cuộc gọi tự tắt, Bạch Dương không có gọi nữa, anh cho rằng cô từ bỏ rồi, nhưng không ngờ cô lại tìm đến đây, chỉ đích danh muốn gặp anh. Nói thật, trong lòng anh rất vui, bởi vì cô chủ động đến tìm anh. Nhưng có vui nữa, anh cũng không thể gặp cô.