Chương 1329 Vì cô ta đang mặc bộ lễ phục cúp ngực nên nếu anh rút mạnh tay ra thì có thể sẽ khiến chiếc váy của cô ta tụt xuống. Chứ bằng không anh chẳng thèm lên tiếng nhắc nhở mà hất tay cô ta ra luôn rồi. Trương Lị Lị không nhận ra sự bất mãn của Phó Kình Hiên, nghe anh kêu mình buông tay, rõ ràng cô ta không nỡ, bèn bĩu môi mà nói: “Phó tổng, em là bạn nữ của anh mà, vịn… “Tôi nói buông ra tay!” Phó Cảnh Tình ngắt lời, anh lặp lại một lần nữa. Bầu không khí xung quanh trở nên lạnh toát, sắc mặt của anh càng thêm khó chịu, giọng nói càng lúc càng trở nên lạnh lùng. Sự lạnh lùng của anh khiến cho Trương Lị Lị không khỏi run rẩy, sắc mặt cô ta trắng bệch, thả lỏng cánh tay mà mình đang ôm chặt trong vô thức. Phó Kình Hiên nói một cách vô tình: “Trước khi đến đây tôi đã nói với cô rồi, chỉ cần làm bình hoa di động mà thôi, đừng gây thêm chuyện cho tôi, chứ bằng không tôi sẽ ngừng hợp tác với nhà họ Trương ngay, thế mà cô lại coi lời tôi nói như gió thổi bên tai. “Xin lỗi Phó tổng, tôi…tôi biết sai rồi.” Trương Lị Lị vừa nghe anh đòi ngừng hợp tác thì lập tức cảm thấy hoang mang, cô ta vội vàng xin tha: “Phó tổng, tôi thật sự biết Sai rồi, sau này tôi sẽ không dám nữa, anh có thể đừng ngừng hợp tác hay không, chứ bằng không ba tôi sẽ đánh chết tôi mất.” Cô ta căng thẳng đến mức suýt bật khóc, trong lòng vô cùng hối hận về hành động ban nãy. Người đàn ông này là người mà cô ta hằng ngưỡng mộ nhưng mãi không chạm đến được. Bây giờ người đàn ông mà cô ta vốn ngưỡng mộ lại chọn cô ta làm bạn đồng hành, thậm chí còn có thể sẽ liên hôn với cô ta, bởi thế cô ta kích động đến nỗi hồ đồ nên mới làm như thế. Cô ta những tưởng cho dù anh nhận thấy ý đồ của cô ta thì cũng sẽ không vạch trần trước mặt mọi người, dù gì ở đây đông đúc như vậy, chắc hẳn anh ta vẫn chừa lại cho cô †a chút mặt mũi. Kết quả cô ta đã nghĩ sai rồi, anh ta chẳng màng mặt mũi của cô ta một chút nào mà lại khiến cho cô ta không có đường lui. Suốt từ hai mươi năm nay, chưa từng có lúc nào cô ta cảm thấy mất mặt như hôm nay. Trương Lị Lị không khỏi bưng mặt, chỉ để lộ ra vành tai và cần đỏ au như sắp chảy máu. Lục Khởi âm thầm xem kịch hay, nhìn thấy Trương Lị Lị bị như thế, anh ta cũng cảm thấy hơi chột dạ và đuối lý. Dù gì cũng là do anh ta khiêu khích Phó Kình Hiên nên Phó Kình Hiên mới trút giật vào người phụ nữ này, khiến cho cô ta lúng túng đến như vậy. Bởi thế nói cho dù cũng là lỗi của anh ta, anh ta cũng không chống tay thảnh thơi xem kịch nữa mà ngồi thẳng dậy, đằng hắng một tiếng rồi nói: “À này, Phó Kình Hiên, mặc dù ban nãy cô ta làm sai nhưng có thế thôi mà anh cũng đòi ngừng hợp tác, hơi vô tình quá nhỉ?” Phó Kình Hiên liếc nhìn anh ta: “Tự lo cho bản thân mình đi, việc của tôi không mượn anh nhúng tay vào.” Sau khi nói dứt lời, Phó Kình Hiên kéo ghế ra rồi ngồi xuống. Trương Lị Lị cúi đầu, cũng nhanh chóng bước đến ngồi bên cạnh anh ta. Người đàn ông này vẫn không mở miệng nói đến chuyện ngừng hợp tác. Xem ra chỉ có thể chờ đến khi bữa tiệc kết thúc rồi cầu xin anh ta vậy.