CHƯƠNG 1497 Bà Lục thân thiết vỗ vào mu bàn tay cô rồi mới ngồi xuống. Bạch Dương quay trở chỗ của mình, sau đó đẩy tách cà phê tới trước mặt bà Lục: “Bác gái, cháu đã gọi cà phê đá Blue Mountain mà bác thích nhất rồi đây.” “Cảm ơn Dương Dương.” Bà Lục vui vẻ bưng tách cà phê lên, nhấp một miếng. Bạch Dương cầm lấy muỗng, cũng khuấy cà phê của cô. Lúc này, Bà Lục bất ngờ hỏi: “Đúng rồi Dương Dương, cô gái mới vừa ra ngoài là ai thế? Lúc bác xuống xe thì thấy các cháu đang nói chuyện, hai người quen nhau à?” Bạch Dương gật đầu: “Cũng coi như là vậy ạ. Cô ta chính là cô con cả mà vợ chồng Cố Việt Bân vừa tìm về.” “Cô con cả?” Bà Lục bất ngờ hiểu rõ: “Thì ra là vậy, quả nhiên không hổ là do vợ chồng Cố Việt Bân sinh ra, không hề có chút lễ phép gì hết.” Bạch Dương gật đầu tỏ vẻ đồng ý. “Được rồi, không nói tới cô ta nữa, nói chuyện chính đi. Dương Dương, cháu biết bác hẹn cháu ra ngoài là vì chuyện gì không?” Bà Lục đặt tách cà phê xuống và nhìn Bạch Dương. Cô dừng động tác khuấy cà phê lại: “Có lẽ cháu đoán được rồi, là vì A Khởi đúng không ạ?” Bà Lục gật đầu: “Đúng vậy, hai hôm nay A Khởi rất bất thường, hôm trước, lúc nó về thì trên người toàn mùi rượu.” “Anh ấy uống rượu sao?” Bạch Dương kinh ngạc cất cao giọng. Bà Lục trả lời: “Đúng vậy, uống nhiều lắm, lúc về người đã say mèm, lên lầu còn té nữa. “Vậy anh ấy có sao không ạ?” Bạch Dương vội vàng hỏi. Bà Lục lắc đầu: “Yên tâm đi, A Khởi không sao, chỉ bị đập vào trán thôi, còn lại đều tốt. “Thế ạ… Bạch Dương khẽ nhếch miệng tỏ vẻ biết rồi, trong lòng thấy rất áy náy. Cô không ngờ những lời mà cô đã nói với A Khởi hôm trước lại làm anh ta phản ứng dữ dội như thế, còn tự chuốc say bản thân. “Dương Dương.” Bà Lục nhìn Bạch Dương rồi nói tiếp: “Cháu có biết A Khởi yêu cháu không?” Bạch Dương cắn môi dưới, yếu ớt vâng một tiếng như muỗi kêu: “Biết ạ, hai hôm trước cháu đã đoán được từ những lời A Khởi nói.” “Làm cháu giật mình rồi đúng không?” Bà Lục cười hỏi. Bạch Dương cụp mắt xuống: “Cháu thật sự giật mình, cho đến tận bây giờ, cháu đều xem A Khởi là bạn. Hơn nữa giữa chúng cháu, ngoài xưng hô có hơi vượt mức của A Khởi với cháu ra, chúng cháu vẫn luôn qua lại như hai người bạn, thế nên cháu chưa từng nghĩ tới A Khởi sẽ có tình cảm này đối với cháu.” “Đúng vậy, bác cũng thấy cách thức qua lại giữa bọn cháu, nếu không phải vào đêm cháu kết hôn sáu năm trước, A Khởi uống say vừa khóc vừa nói thích cháu, bác làm mẹ cũng không biết tình cảm của nó đối với cháu. Thằng bé kia giấu rất kỹ.” Bà Lục vừa nói vừa bưng cà phê lên rồi uống một hớp. “Sáu năm trước ấy ạ?” Bạch Dương kinh ngạc: “Sáu năm trước A Khởi đã đối với cháu…” “Không phải.” Bà Lục lắc đầu: “A Khởi thích cháu từ lúc nó mới dậy thì cơ.” Bạch Dương há hốc miệng. Mới dậy thì? Vậy không phải mới mười mấy tuổi hay sao? Nói cách khác, A Khởi đã thích cô suốt mười mấy năm trời! Lúc này, Bạch Dương không rõ cảm xúc trong lòng cô là gì nữa.