CHƯƠNG
Lục Khởi đi đến trước bàn làm việc của Bạch Dương, bưng ly cà phê của cô lên, ngửa đầu nốc một ngụm.
Bạch Dương muốn cản cũng không kịp.
Được được, một ly cà phê thôi mà.
Anh ta cũng không để ý cô đã uống rồi, cô còn nhắc nhở cái gì.
“Trình Minh Viễn chết tiệt!” Lục Khởi đập mạnh ly cà phê rỗng xuống bàn làm việc, lớn tiếng mắng.
Bạch Dương trừng mắt: “Anh ta sao vậy?”
“Không phải là anh đi tìm anh ta, để anh †a giao người đàn ông kia ra ư? Cuối cùng anh ta lại giở trò, nói người đàn ông kia đang ở nước ngoài.”
“Anh ấy ở nước ngoài à..” Bạch Dương nói.
Lục Khởi hừ: “Nên anh lại kêu Trình Minh Viễn đưa số điện thoại của người đó cho anh, kết quả em đoán xem, cái tên Trình Minh Viễn kia lại đưa cho anh một dãy số ma, mẹ kiếp!”
Bạch Dương phì cười: “Có lẽ Trình Minh Viễn cũng không cố ý, biết đâu người đó đổi số thì sao.”
“Ai biết được, tóm lại chuyện này không thể để yên được, anh nhất định phải tìm được người đàn ông đó.” Lục Khởi vỗ bàn nói.
Bạch Dương day day thái dương: “Được rồi, người đàn ông kia biết em mang thai rồi, Trình Minh Viễn nói cho anh ấy biết, anh ấy cũng vừa mới tìm em”
“Trình Minh Viễn nói?” Lục Khởi nhíu mày, lập tức giận dữ: “Được, Trình Minh Viễn rõ ràng là chọc giận anh mà, cho nên mới cố tình đưa số điện thoại giả cho anh, nếu không thì sao anh ta có thể liên hệ được với đối phương?”
“Chuyện này…” Bạch Dương cũng hơi sửng sốt.
Cũng đúng, Trình Minh Viễn cho Khởi số điện thoại của Z-H, Khởi gọi không được, thế nhưng Trình Minh Viễn lại gọi được.
Điều này chứng tỏ Trình Minh Viễn không đưa đúng số điện thoại của Z-H cho Khởi, tại sao Trình Minh Viễn phải làm như vậy?
“Chết tiệt, cái thằng khốn Trình Minh Viễn kia!” Lục Khởi ngứa nắm đấm, rất muốn đánh người: “Lần sau anh gặp anh †a, anh nhất định phải đập anh ta một trận, dám đùa giỡn với anh à.”
“Được rồi, chuyện của Trình Minh Viễn để qua một bên đi, anh không tò mò người đàn ông đó đã nói gì với em ư?” Bạch Dương nhìn anh ta.
Lục Khởi kề sát lại Bạch Dương: “Anh ta nói sao, có nhận không hay là…”
“Không, anh ấy không phủ nhận đứa nhỏ trong bụng em là của anh ấy, anh ấy cũng tình nguyện chịu trách nhiệm.” Bạch Dương nói.
Sắc mặt Lục Khởi tốt hơn một chút: “Cũng không tệ lắm, thân là một người đàn ông, phải vậy chứ, không thì còn gì là đàn ông nữa, có điều anh ta định chịu trách nhiệm như thế nào?”
“Khởi, anh nghĩ sao nếu em bỏ đứa bé này?” Bạch Dương không đáp mà hỏi lại.
Lục Khởi vẻ mặt nghiêm túc: “Em nói nghiêm túc ư?”
Bạch Dương gật đầu: “Đúng vậy, em không muốn sinh con với người đàn ông mà em không có tình cảm, càng không muốn đứa bé này trở thành con riêng, cho nên em muốn bỏ nó.”
Lục Khởi nở nụ cười: “Đúng rồi. Nếu như đêm đó đã là ngoài ý muốn, vậy thì đứa nhỏ này không nên giữ lại, như vậy tốt cho em, cho người đàn ông kia và cho cả chính đứa nhỏ trong bụng em nữa. Cục cưng có thể nghĩ thông suốt, thật sự là tốt quá.”
Có được sự ủng hộ của bạn thân, ý định bỏ đứa bé trong lòng Bạch Dương càng thêm kiên định.
Cô thở dài, gật đầu: “Người đó nói, nếu như em bỏ đứa nhỏ, anh ấy sẽ cố gắng hết sức để đền bù tổn thất cho em, còn về việc đền bù tổn thất như thế nào thì em không biết.”