CHƯƠNG
Tử Yên nhìn bóng lưng bọn họ, răng cắn cắn môi dưới: “Kình Hiên, bọn họ…”
“Được rồi” Phó Kình Hiên nhíu mày cắt ngang lời cô ta: “Bọn họ nói không sai, trong lòng nghĩ gì thì nhìn cái gì cũng không đúng, Tử Yên, sau này đừng tùy tiện kết luận nữa”
Anh cũng có sai, không nên nghe một phía, cảm thấy Tử Yên nói cái gì cũng đúng.
“Kình Hiên, anh đang trách em sao?” Tử Yên không thể tin nhìn anh.
Ánh mắt Phó Kình Hiên chợt lóe: “Không có, chỉ là anh cảm thấy chuyện vẫn chưa rõ ràng đã chắc chắn là mình đúng thì không tốt lắm, chỉ không công bằng với người khác mà thôi, Tử Yên , lần sau đừng nóng vội như vậy nữa.”
Tử Yên uất ức cúi đầu: “Em cũng không muốn vậy, là Trình Minh Viễn tự mình nói bọn họ đang hẹn hò mà.”
“Cậu ta đùa giốn với em.” Phó Kình Hiên xoa xoa mi tâm nói.
Tử Yên giậm chân: “Anh ta thật quá đáng.”
“Được rồi, đi thôi, không phải em muốn uống cà phê ở quán này sao?” Phó Kình Hiên rõ ràng không muốn nói nhiều nên chuyển đề tài.
Tử Yên cũng nhìn ra, ánh mắt cô ta trầm xuống, sau đó gật đầu: “Ừm”
Bên ngoài quán cà phê, Trình Minh Viễn đề nghị đưa Bạch Dương về nhưng bị Bạch Dương từ chối, bởi vì cô cũng lái xe tới đây.
Trình Minh Viễn không còn cách nào chỉ đành thôi.
Nhìn Bạch Dương ôm hoa mình tặng lái xe rời đi, Trình Minh Viễn huýt sáo, tâm trạng rất tốt.
Anh ta và Bạch Dương đích thật không phải đang hẹn hò, nhưng Bạch Dương lại nhận hoa của anh ta.
Về sau mỗi lần đến anh ta đều tặng một bó hoa để Cho Bạch Dương quen dần, sau đó lâu dần tin tưởng nhau, Bạch Dương luôn có thể bị anh ta làm cho động lòng, biến hẹn hò giả thành hẹn hò thật không đây?
Về phần Lục Khởi.
Trình Minh Viễn nở nụ cười.
Lúc anh ta nhìn không ra, ánh mắt cô nhìn Lục Khởi, ngoại trừ bạn bè ra thì hoàn toàn không có một chút tình cảm nam nữ nào.
Cho nên rốt cuộc cô và Lục Khởi có ở bên nhau thật hay không vẫn phải điều tra kiểm chứng mới được.
Trình Minh Viễn tựa vào cửa xe, ánh mắt nhìn quán cà phê đối diện, nhàn nhã xoay chìa khóa xe trong tay giống như đang chờ ai đó.
Có lẽ đợi khoảng nửa tiếng thì thấy Phó Kình Hiên và Tử Yên đi ra.
Nhìn thấy Trình Minh Viễn, Phó Kình Hiên híp mắt lại.
Tử Yên đứng ở bên cạnh anh, cũng nhìn Trình Minh Viễn: “Anh Trình, sao chỉ có một mình anh, cô Bạch đâu?”
“Cô ấy đi rồi” Trình Minh Viễn và Tử Yên nhìn nhau, nụ cười không chạm tới đáy mắt: “Cô Cố, tôi và Tổng giám đốc Phó có chuyện muốn nói, có thể mời cô tránh mặt một lát được không?”
“Tôi là vị hôn thê của Kình Hiên, có cái gì tôi không thể nghe chứ?” Tử Yên cũng cười.
Trình Minh Viễn trả lời không thương tiếc: “Không thể”
“Anh…”
“Được rồi Tử Yên, em lên xe chờ anh trước, lát nữa anh qua đó.” Phó Kình Hiên dùng tay ra hiệu với Cố Tử Yên.