CHƯƠNG
Tử Yên càng thêm tức giận.
Câu nói đầu tiên lại nhắc đến Bạch Dương Anh để ý đến Bạch Dương như thế sao?
“Vì sao?” Tử Yên cười vô sỉ làm cho người ta sợ hãi: “Bởi vì em ghét cô ta.”
Phó Kình Hiên nhíu mày lại: “Chỉ vì lý do này?”
“Đương nhiên là không!” Tử Yên dùng ngón tay quấn lấy tóc, giải thích: “Nguyên nhân lớn nhất là vì cô ta làm cho Tử Yên không có cảm giác an toàn, Tử Yên sợ hãi cô ta cướp anh đi, cho dù anh bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện đó, nhưng sự tồn tại của Bạch Dương làm cho Tử Yên sợ hãi, vì thế tôi đã ra đời.”
Cô ta hất tóc ra nói: “Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ Tử Yên , chỉ cần Tử Yên không vui hoặc là cảm giác Bạch Dương đến gần anh khiến Tử Yên có cảm giác lo lắng, tôi sẽ xuất hiện xử lý Bạch Dương “
“Xử lý?” Sắc mặt Phó Kình Hiên rất khó coi: “Nhưng hành động của cô luôn đưa Bạch Dương vào chỗ chết!”
“Có gì không đúng sao?” Tử Yên buông †ay: “Chỉ cần Bạch Dương chết, Tử Yên sẽ không bao giờ có cảm giác không an toàn, cả đời vui vẻ, rất tốt mài”
Phó Kình Hiên nắm chặt tay lại, vẻ mặt càng thêm u ám: “Bác sĩ Steve, đánh thức Tử Yên đi.”
Anh không muốn gặp lại nhân cách thứ hai, người này quá ác độc, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của anh.
Cho nên người này tuyệt đối không thể tồn tại!
“Được, Tổng giám đốc Phó” Bác sĩ Steve đi tới nháy mắt với Cố Tử Yên.
Tử Yên hiểu ý chớp mắt, sau đó phối hợp ngủ thiếp đi.
“Bác sĩ Steve.” Phó Kình Hiên nhìn Bác sĩ Steve: “Có cách nào tiêu diệt nhân cách thứ hai của Tử Yên không.”
Anh vốn muốn nhân cách thứ hai hòa hợp với Tử Yên.
Nhưng vừa rồi nhân cách thứ hai quá ác độc khiến anh ý thức được không thể hòa hợp, nếu hòa hợp, không ai biết được tính cách của Tử Yên có thay đổi, trở nên ác độc hay không.
Cho nên cách tốt nhất là tiêu diệt nhân cách thứ hai.
Trên sofa, Tử Yên nghe thấy Phó Kình Hiên nói thì hai tay siết chặt lại.
Kình Hiên muốn tiêu diệt nhân cách thứ hai của cô ta.
Tuy rằng nhân cách thứ hai không tồn tại, nhưng Kình Hiên cho rằng nó tồn tại.
Mà Kình Hiên muốn tiêu diệt, chẳng lẽ nhân cách thứ hai không phải cô ta sao?
Bác sĩ Steve cũng không ngờ Phó Kình Hiên đột nhiên nói như vậy, ông ta liếc Tử Yên trên sofa thì gật đầu trả lời: “Có thể, nhưng tôi nhìn tình hình vừa rồi, nhân cách thứ hai của cô Cố đã rất mạnh, nếu muốn tiêu diệt thì không thể làm được trong khoảng thời gian ngắn, ít nhất cần thời gian rất lâu.
“Tôi biết rồi, vậy mong ông cố gắng chữa trị cho Tử Yên.” Phó Kình Hiên xoa trán nói.
Bác sĩ Steve cười gật đầu: “Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ đánh thức cô Cố”
Phó Kình Hiên ừ một tiếng.
Tử Yên nhanh chóng mở to mắt tỉnh lại.
Cô ta mê man nhìn xung quanh, cô ta nhìn Phó Kình Hiên nghỉ ngờ hỏi: “Kình Hiên, em vừa…”
“Em vừa bị thôi miên.” Phó Kình Hiên vươn tay kéo cô ta đứng lên.