CHƯƠNG
Cô quay đầu nhìn về phía sau Mạnh San đang cầm vài bộ lễ phục cho cô, sau đó lấy một bộ lễ phục từ trong tay Mạnh San ra xem, phát hiện quả thật không tồi chút nào.
Mấy bộ lễ phục này đều rất có khí chất thần tiên, nếu thêm một chiếc khăn choàng lông sẽ tăng thêm vẻ quyến rũ trưởng thành cho phái nữ.
Xem ra có thể thử một chút.
Trần Thi Hàm lặng lẽ theo dõi hành động của Cố Tử Yên, nhìn thấy ý muốn hiện lên trên khuôn mặt của Cố Tử Yên thì bật cười: “Sếp Bạch à, cô ta bị mắc câu rồi: “Nếu đã mắc câu rồi thì chúng ta có thể †hu tay lại, chị ơi!” Bạch Dương nhắc tay gọi một tiếng.
Nhân viên bán đồ đi tới: “Xin chào, thưa cô.
“Gói mấy bộ lễ phục này lại hết đi.’ Bạch Dương chỉ tay vào dãy lễ phục phía bên phải.
Nhân viên bán hàng sợ ngây người, một hồi lâu mới hoàn hồn lại: “Lấy… Lấy hết tất cả sao?”
“Đúng vậy, cái cô kia tính tiền, cô ta mua hết!” Bạch Dương bĩu môi chỉ về phía Cố Tử Yên đang đứng cách đó không xa.
Cố Tử Yên nghe vậy thì nhìn về phía dãy có ít nhất mười mấy bộ lễ phục, sắc mặt thay đổi: “Bạch Dương, tôi nói tôi muốn mua khi nào vậy hả?”
“Chính cô nói, bộ lễ phục nào sếp Bạch coi trọng thì cô nhất định sẽ cướp lấy đồ mà sếp Bạch yêu thích nhất mà? Một khi đã vậy thì mấy bộ lễ phục kia đều là của cô hết đó nên cô đi tính tiền đi chứ.” Trần Thi Hàm lôi kéo cánh tay của Bạch Dương, cười châm chọc nói.
Bạch Dương cũng mỉm cười.
Lúc này, Cố Tử Yên mới phản ứng lại, †ức giận đến phát run: “Các người đang đùa giốn với tôi sao? Cố ý bắt tôi mua những thứ này sao?”
“Tôi đùa giốn với cô khi nào chứ? Rõ ràng là chính cô nhảy vào bẫy của chúng tôi thì có, nếu cô không cướp, chúng tôi cũng sẽ không khiến cô mua hết những thứ này rồi, mà cô còn cố tình muốn cướp, vậy thì cũng thật xin lỗi nha, chúng tôi khiến cho cô cướp đủ luôn.”
Trần Thi Hàm giang hai tay ra lại nói: “Cho nên người giàu có kia ơi, đi tính tiền đi, đừng nói là cô muốn từ bỏ đó nha, bằng không chúng tôi nhất định sẽ khinh thường cô, hơn nữa bản thân là phu nhân tương lai của tập đoàn Phó Thị, chắc cũng sẽ không để ý đến món tiền ít ỏi này đâu hé?”
Món tiền ít ỏi ư?
Cái này mà là món tiền ít ỏi à?
Cơ thể của Cố Tử Yên càng run hơn.
Gần hai mươi bộ lễ phục cao cấp lên đến mấy chục tỷ!
Nếu như cô dám dùng nhiều tiền như vậy để mua lễ phục thì ba của cô ta nhất định sẽ rất tức giận.
“Được rồi Thi Hàm à, cô Cố đây nhất định sẽ mua hết mà, nếu không sẽ bị vả mặt đó, có đúng hay không hả cô Cố?”
Bạch Dương mỉm cười nhìn Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên hận không thể xé bỏ khuôn mặt này của Bạch Dương.
“Đúng vậy, đương nhiên là tôi sẽ mua hết toàn bộ rồi!” Cố Tử Yên nắm chặt hai †ay, miễn cưỡng cười vui vẻ nói.
Vừa rồi, hành động cướp lễ phục của Cố Tử Yên, tất cả các nhân viên bán hàng trong cửa hàng đều nhìn thấy cả.
Nếu cô ta không mua lễ phục, những cô gái trẻ khác trong cửa hàng đến đây để chọn lễ phục và những người nhân viên bán hàng này nhất định sẽ nói cho những cô gái trẻ đó biết, đến lúc đó người mất mặt cũng chỉ có mình cô ta.
Tất cả các bộ lễ phục đó, cô ta không mua cũng phải mua.