CHƯƠNG
Người phụ nữ cười nói: “Trong gia đình bình thường, con trai và ba luôn không ưa nhau, sau đó đứa trẻ sẽ tố cáo với mẹ, mẹ lại trách ba, giống như vừa rồi, tuy rằng có vẻ như đang mâu thuẫn, nhưng thực ra tình cảm lại rất tốt. “
“Ừm… chính là như vậy.” Khóe miệng Bạch Dương giật giật.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng cô không thể chịu được khi Phó Kình Hiên bắt nạt một đứa trẻ.
Sao điều này lại trở thành tình cảm tốt †rong miệng của chị gái này?
Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương đang dở khóc dở cười, tâm trạng cũng cải thiện không ít, khẽ nhếch môi mỏng đáp: “Cảm ơn chị đã khen ngợi.”
“Không, không, tôi chỉ là thuận miệng nói, không cần cảm ơn.” Người phụ nữ xua tay lần nữa.
Lúc này, người dẫn chương trình, cũng chính Giám đốc vừa rồi đi tới, nói: “Phụ huynh và các em nhỏ, trò chơi sẽ sớm bắt đầu, mời ngồi xuống vị trí.”
Anh ta chỉ vào năm chiếc ghế sofa cách đó không xa, đánh dấu một, hai, ba, bốn và năm.
Bạch Dương nhìn xuống con số năm được gắn trên eo, tự hiểu chúng phải được ngồi theo con số.
Bên hông Phó Kình Hiên cũng có một cái, sau khi hiểu điều này, anh nói với Bạch Dương và Đậu Đậu: “Đi thôi.”
Bạch Dương ừ một tiếng, định kéo tay Đậu Đậu.
Chỉ thấy Đậu Đậu bị Phó Kình Hiên bế lên, để cậu bé ngồi trên cánh tay trái của anh.
“Anh …’ Bạch Dương kinh ngạc.
Phó Kình Hiên nhìn cô: “Sao vậy?”
“Anh không phải có bệnh sạch sẽ sao?”
Bạch Dương ngạc nhiên nói, nhìn bộ vest bị giày của Đậu Đậu cọ xát.
Nghe vậy, đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên hơi nhếch lên, thay vì trả lời, anh hỏi: “Còn nhớ tôi mắc chứng nghiện sạch sẽ sao?”
Anh cho rằng sau khi ly hôn, cô đã quên hết mọi chuyện.
Bạch Dương mím môi đỏ mọng, giọng điệu nhẹ hơn rất nhiều: “Đương nhiên, tôi không mất trí nhớ, làm sao có thể quên được.”
Chỉ là không yêu nữa thôi.
Nhưng không yêu không có nghĩa là cô đã quên những gì hiểu biết về anh trước đây.
Phó Kình Hiên không biết Bạch Dương đang nghĩ gì, nhưng nghe xong cô nói không quên, trong lòng vui sướng không thể tả.
Sau đó, anh vươn tay về phía cô.
Bạch Dương nghỉ ngờ nhìn bàn tay kia: “Làm gì vậy?”
“Các phụ huynh khác đều nắm tay.” Phó Kình Hiên nhắc nhở.
Bạch Dương nhìn các bậc cha mẹ, quả nhiên như anh nói, họ đang nắm tay nhau.
Nhưng thế thì sao.
Người khác nắm tay, bọn họ cũng phải nắm sao?
“Không cần, bọn họ là vợ chồng thật, nhưng chúng ta không phải, nên không cần phải nắm. Hơn nữa, chúng ta cũng không cần học hỏi bọn họ, cứ như vậy đi.” Bạch Dương thu lại ánh mắt, thản nhiên nói.
Phó Kình Hiên mím môi mỏng, thu lại bàn tay, giọng nói có chút trầm thấp: “Được.”
Nghe thấy giọng điệu không vui của anh, Bạch Dương nhíu mày, cảm thấy rất kỳ lạ.