Chương
Có phải Cố Tử Yên cũng đã từng dùng những cách khác để hại cô, nhưng cô tránh được, nên không biết?
“Bạch Dương, đừng kích động.” Phó Kình Hiên nghe thấy sự phẫn nộ trong giọng nói của Bạch Dương, vội vàng động viên, nói: “Cơ thể em chưa hồi phục, nên bình tĩnh lại, tôi nghĩ đối với em mà nói thì chuyện này là một cơ hội tốt.”
“Cơ hội tốt sao?” Nghe Phó Kình Hiên nói như vậy, Bạch Dương nhướng mày, nghỉ ngờ hỏi: “Ý của anh là…”
“Không phải em muốn bắt Cố Tử Yên sao? Lần này thì tốt rồi, có người đàn ông đó làm nhân chứng, tôi sẽ cho người đi bắt anh ta, anh ta sẽ khai ra hành vi phạm tội của Cố Tử Yên, đến lúc đó sẽ có thể tống Cố Tử Yên vào tù.” Phó Kình Hiên trâm giọng nói.
Lúc đầu anh cũng có nhờ Trương Trình nghĩ cách để gài bẫy Cố Tử Yên, để Cố Tử Yên phạm pháp, cứ như vậy mà tổng Cố Tử Yên vào tù.
Nhưng Cố Tử Yên vẫn luôn ở trong bệnh viện, sau khi xuất viện cũng không bước ra khỏi nhà lần nào, Trương Trình cũng không †ìm được cách để gài bẫy Cố Tử Yên, cho nên Cố Tử Yên vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Nhưng bây giờ Cố Tử Yên đã tự dâng điểm yếu của mình đến cửa, anh không thể bỏ qua được.
Mắt Bạch Dương sáng rực lên.
Đúng vậy, không phải đây là cơ hội tốt sao?
Bây giờ Cố Tử Yên vẫn đang lãnh án treo, trong lúc thực hiện án treo thì không được có hành vi phạm pháp nào, nếu phạm tội sẽ bị bắt vào tù.
Mặc dù trong lúc thi hành án treo, Cố Tử Yên không có hành vi phạm pháp, nhưng trước đó thì có, chỉ cần có bằng chứng là được!
Bạch Dương kích động nở một nụ cười: “Tôi biết rồi, cảm ơn Phó tổng”“
“Em không cần phải cảm ơn tôi, những chuyện tôi làm cũng không riêng vì em, còn là vì tôi, để bù đắp những lỗi lầm trước kia.” Phó Kình Hiên rũ mắt xuống trả lời.
Nụ cười của Bạch Dương nhạt dần: “Phó tổng…
“Được rồi Bạch Dương, tôi còn có việc, cúp máy trước đây, đợi người đàn ông đó đến Hải Thành, tôi sẽ thông báo cho em, gặp lại sau!” Phó Kình Hiên vội vàng cúp điện thoại.
Anh biết, chắc chắn cô sẽ nói là không cần bù đắp.
Nhưng anh không muốn nghe những lời nói đó. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Bạch Dương nhìn chiếc điện thoại đã trở về giao diện chính, nhíu mày một cái.
Đây là lần đầu tiên Phó Kình Hiên tắt máy cô từ khi công khai nói yêu cô đến giờ.
Anh đang trốn tránh điều gì?
Ở bệnh viện, khoa chăm sóc đặc biệt.
Trợ lý Trương nhận lấy điện thoại của Phó Kình Hiên, bỏ lên đầu giường: “Phó tổng, anh làm sao vậy?”
Tại sao lại vội vàng cúp điện thoại như vậy?
Người khác không biết còn tưởng là bị ma quỷ đeo đuổi.
Phó Kình Hiên mím môi: “Không có gì.”
“Vậy, tôi xin phép quay về tập đoàn.” Trợ lý Trương xin từ biệt.
Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Đi đi.”
Trợ lý Trương xoay người rời đi.
Buổi tối, Trình Minh Viễn từ Nam Giang chạy về Hải Thành.