Chương
Bạch Dương mím môi: “Có chuyện gì thì nói sau đi, bây giờ tôi không muốn nghe.”
“Không được, không thể nói sau được, nói sau sẽ trở nên vô nghĩa, Bạch Dương, mở cửa được không, làm ơn!” Trình Minh Viễn chắp tay trước mặt, nhắm mắt nói.
Nghe giọng điệu anh ta vô cùng thảm thương, khiến người khác không đành lòng từ chối.
Con mắt Bạch Dương như sáng lên, giống như đang do dự.
Qua vài giây, cuối cùng cô cũng mở cửa: “Được, tôi cũng muốn nghe anh sẽ nói cái gì”
Nghe được tiếng mở cửa, Trình Minh Viễn lập tức mở mắt ra.
Nhìn thấy Bạch Dương, anh ta vui mừng: “Bạch Dương, cuối cùng cô cũng chịu gặp tôi.
Nét mặt của Bạch Dương vẫn không thay đổi: “Không phải anh nói có chuyện muốn nói với tôi sao? Nói đi.”
Cô không hề có ý muốn tâm sự với anh †a một chút nào.
Trình Minh Viễn cũng hiểu được, trong lòng cũng có chút khó chịu.
Nhưng anh ta biết, đây là do anh ta tự làm tự chịu.
Cười khổ một tiếng, Trình Minh Viễn nhìn cô, thấy sắc mặt của cô không được tốt, hỏi: “Bạch Dương, nghe nói đứa bé trong bụng cô đã được lấy ra, bây giờ sức khỏe cô thế nào? Tôi có một ít thuốc bổ, tối nay…”
“Nói chuyện chính đi!” Bạch Dương cau mày, nhấn mạnh một lần nữa.
Cô không muốn tán gấu với anh ta. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trình Minh Viễn nghẹn ngào một chút, sau đó thở dài: “Được rồi được rồi, tôi sẽ không nói lang man nữa, tôi sẽ nói vấn đề chính, chuyện đó… Nghe nói cô nghi ngờ đứa bé đó là con của Phó Kình Hiên, tại sao…
“Tại sao cái gì chứ?” Bạch Dương lạnh lùng nhìn anh ta.
Đây là lần đầu tiên Trình Minh Viễn thấy cô đối xử lạnh nhạt với mình như vậy, dù là ba tháng trước, cô cũng không lạnh lùng như thế.
Có thể thấy rất rõ, cô thật sự rất giận anh ta.
“Xin lỗi Bạch Dương, tôi không nên gạt cô.” Trình Minh Viễn cúi đầu nhận lỗi.
Bạch Dương nhìn anh ta, cười nhạo: “Không nên? Tôi thấy lúc trước anh lừa dối tôi rất vui vẻ mà, tôi hỏi anh Trọng Hách là ai rất nhiều lần, anh cũng trả lời rất qua loa, nhìn kiểu gì cũng không giống việc không nên lừa gạt tôi, cho nên bây giờ anh đến đây xin lỗi, không cảm thấy rất giả tạo sao? Anh đến đây xin lỗi không phải vì anh ý thức được việc mình làm là sai, mà anh ý thức được tôi đã biết đó là lời nói dối, nên mới đến đây để xin lỗi.”
“Umm…’ Khóe miệng Trình Minh Viễn giật một cái, không nói nên lời.
Bởi vì anh ta không thể phủ nhận, cô nói đúng.
Nếu cô không biết chuyện này trước anh ta, chắc chắn anh ta sẽ không chủ động chạy đến đây để xin lỗi và thú nhận mọi chuyện với cô.
Nhìn dáng vẻ xấu hổ của Trình Minh Viễn, Bạch Dương xoa xoa ấn đường: “Anh đến đây chỉ để xin lỗi tôi thôi sao?”
“Ừm” Trình Minh Viễn sờ sờ đầu mũi: “Đúng là tôi đã giúp Phó Kình Hiên lừa gạt cô, nếu cô không phát hiện ra, tôi vẫn sẽ tiếp tục giấu cô, chỉ đơn giản là muốn giúp Phó Kình Hiên thôi. Nhưng sau mấy tháng sống chung, tôi giấu chuyện này cũng vì cô, tôi không muốn cô biết Phó Kình Hiên là ba của đứa bé, trong lòng sẽ rất khó chịu, dù sao thì tôi cũng là bạn của cô mà”