Chương
Bởi vì rất dễ bị người khác đoạt lấy cổ phần công ty.
Mắt trợ lý Trương sáng rực lên: “Phó †ổng, sau khi anh lấy được cổ phần của Cố Việt Bân sẽ đưa cho cô Bạch sao?”
“Được rồi, đi làm nhanh đi.” Phó Kình Hiên không trả lời.
Nhưng trợ lý Trương biết rõ chắc chắn anh đã có ý định này.
“Tôi đi làm ngay đây.” Đẩy mắt kính lên, trợ lý Trương xoay người đi ra ngoài.
Một tiếng sau, Bạch Dương đến bệnh viện.
Cô nhìn Phó Kình Hiên, hỏi: “Người đâu?”
“Đang trên đường đến, ùn tắc giao thông, khoảng mười phút nữa tới nơi, em ngồi đi!” Phó Kình Hiên ngồi trên giường bệnh không nhúc nhích được, chỉ có thể chỉ vào cái ghế bên cửa sổ, có ý kêu cô tới đó ngồi xuống.
_ Lúc Bạch Dương vừa đến, không thấy người đàn ông kia, cô còn tưởng rằng Phó Kình Hiên gạt mình.
Bây giờ nghe anh nói là chưa tới, sắc mặt cô cũng tốt lên một chút, kéo ghế qua ngồi xuống.
Phó Kình Hiên nhìn bụng của cô, hỏi: “Cơ thể em thế nào rồi?”
Bạch Dương bắt chéo hai chân: “Rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi.” Phó Kình Hiên nhìn sắc mặt của cô, mặc dù vẫn chưa tốt lắm nhưng so với lúc vừa làm phẫu thuật xong đã tốt hơn rất nhiều, biết là cô đang dần dần hồi phục nên trong lòng cũng an tâm hơn.
“Hôm qua, Trình Minh Viễn đến tìm em đúng không?” Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Phó Kình Hiên ngẩng đầu lên hỏi.
Bạch Dương nhướng mày: “Thì ra là do anh nói cho anh ta biết tôi đã biết hết mọi chuyện.”
Nếu không thì Trình Minh Viễn nghe ai nói?
“Là tôi nói cho cậu ta biết, cậu ta đi xin lỗi em, em…” Phó Kình Hiên mím chặt đôi môi mỏng.
Bạch Dương nhìn anh: “Tôi làm sao chứ?”
“Em tha thứ cho cậu ta rồi sao?” Phó Kình Hiên nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, cuối cùng cũng hỏi.
Bạch Dương bĩu môi: “Tại sao tôi lại tha thứ cho anh ta? Anh ta và anh, hai người đều cùng một giuộc!”
Nghe cô nói như vậy, trong mắt Phó Kình Hiên hiện lên một sự vui vẻ.
Anh đã đoán đúng, cô sẽ không tha thứ cho Trình Minh Viễn.
Trong một khoảnh khắc, Phó Kình Hiên cũng buông lỏng sự căng thẳng của mình.
Cô không tha thứ là tốt rồi.
Anh cũng lừa cô, cô không tha thứ cho anh, nên Trình Minh Viễn cũng không thể được tha thứ.
Trình Minh Viễn nên bị giống như anh.
“Nhìn anh giống như đang vui?” Bạch Dương liếc nhìn Phó Kình Hiên.
Hình như không chỉ có vui vẻ, mà còn là cười trên nỗi đau của người khác.
Ảo giác sao?
“Em nhìn ra sao.” Phó Kình Hiên cũng không phủ nhận, gật đầu thừa nhận.
Bạch Dương nhìn anh bằng ánh mắt kinh dị.
Được rồi, cô cũng chắc chắn rằng đó không phải là ảo giác, quả thật anh đang hả hê, hả hê vì Trình Minh Viễn không được tha thứ.