Chương
Người đàn ông đó chịu đựng sự đau đớn trên mặt, chật vật trả lời: “Tôi không biết.”
“Sao có thể có chuyện này được!” Bạch Dương cũng cảm thấy người đàn ông này không nói dối, cho nên trong lòng cực kỳ ngạc nhiên.
Cô nhìn sang Phó Kình Hiên: “Không phải anh nói anh ta là người mà Cố Tử Yên gài vào sao? Tại sao lại không biết Cố Tử Yên là ai?”
Phó Kình Hiên mím đôi môi mỏng: “Đừng nói, để tôi hỏi vài câu.”
Nói xong, anh nhìn người đàn ông, mở miệng hỏi: “Anh không biết Cố tử Yên là ai, vậy ai là người kêu anh vào phòng của cô ấy?”
Anh chỉ tay vào Bạch Dương.
Người đàn ông khiếp sợ liếc nhìn Bạch Dương một cái, trề miệng một cái, giống như không biết có nên trả lời hay không.
Trợ lý Trương thấy vậy, lại cho anh ta một cước: “Nói mau, nếu không thì coi chừng!”
Người đàn ông nghe vậy càng sợ hãi, cơ thể cũng cứng đờ, liên tục gật đầu: “Tôi nói tôi nói, đó là một người đàn ông.”
“Đàn ông?” Bạch Dương nheo mắt.
Tại sao lại là một người đàn ông.
Chẳng lẻ cô còn có kẻ thù là nam?
Không biết có phải Cố Việt Bân không?
Dường như nhìn thấu những suy nghĩ của Bạch Dương, Phó Kình Hiên lập tức bác bỏ: ‘Là nhân viên phục vụ ở câu lạc bộ.”
“Đúng vậy, nhân viên phục vụ đó cũng từng nói, Cố Tử Yên kêu anh ta đi tìm một người đàn ông.” Lúc này trợ lý Trương gật đầu nói một câu.
Bởi vì đây là việc mà anh ta đi điều tra nên anh ta có quyền lên tiếng nhất.
Nghe thấy không phải bản thân có thêm kẻ thù, trong lòng Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm: “Nói cho cùng, người đứng đằng sau vụ việc này vẫn là Cố Tử Yên. Chỉ là người này không trực tiếp trao đổi với Cố Tử Yên nên mới không biết Cố Tử Yên là ai: Cô nhìn người đàn ông.
Mặc dù người đàn ông vẫn không biết mấy người họ đang nói về chuyện gì, cũng gật đầu liên tục cho xong chuyện.
“Làm sao người nhận viên phục vụ đó lại tìm được anh, và đã cho anh bao nhiêu tiền?” Bạch Dương vẫn không thay đổi câu hỏi.
Người đàn ông cúi đầu trả lời: “Tôi… Tôi là người của câu lạc bộ tiếp viên, chúng tôi hợp tác với khách sạn và câu lạc bộ, nên muốn tìm tôi cũng không phải là khó, còn tiền thì họ trả tôi bảy trăm triệu.”
Lúc anh ta làm tiếp viên cho câu lạc bộ, một đêm tối đa chỉ ba trăm năm mươi triệu, thoáng cái có nhiệm vụ bảy trăm triệu, đương nhiên anh ta sẽ đồng ý làm.
“Bảy trăm triệu?” Bạch Dương la lên một tiếng.
Cô có nên khen ngợi sự hào phóng của Cố Tử Yên hay không đây?
Cô còn tưởng nhiệm vụ này chỉ đáng giá vài chục triệu thôi chứ.
“Lúc nhân viên phục vụ tìm anh thì đã nói với anh như thế nào?” Phó Kình Hiên cũng hỏi.