Chương
Phó Kình Hiên gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy, Trương Trình.”
Trợ lý Trương đi tới: “Tổng giám đốc phó, có gì dặn dò?”
“Anh đưa người đàn ông này đến ngân hàng một chuyến, gõ bản sao kê ngân hàng hai mươi vạn kia ra, đồng thời xử lý xong lịch sử nói chuyện của anh ta với nhân viên tạp vụ kia, tạo chứng cứ vạch trần nhân viên tạp vụ.” Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm người đàn ông kia, nói.
Người đàn ông kia thực sự không thể đưa Cố Tử Yên vào ngục giam, nhưng anh †a có thể tố cáo nhân viên tạp vụ.
Nhân viên tạp vụ vì tự vệ, đương nhiên là sẽ tố cáo Cố Tử Yên, khi đó, Cố Tử Yên vẫn sẽ vào ngục giam, vẫn giống nhau.
“Được, tổng giám đốc phó.” Trợ lý Trương gật đầu.
Phó Kình Hiên còn nói: “Chuẩn bị cho †ốt những thứ này, sau đó đưa người này đến chỗ của nhân viên tạp vụ, chắc chắn nhân viên tạp vụ kia vẫn đang còn lời nào đó chưa nói, hãy bắt anh ta nói ra.”
“Rõ!” Trợ lý Trương đồng ý, sau đó vẫy †ay với bảo tiêu, ra hiệu cho bảo tiêu đưa người ra ngoài.
Đợi đến lúc ba người trợ lý Trương đều đã đi, lúc này Phó Kình Hiên mới nhìn Bạch Dương hỏi: “Em muốn xử lý người đàn ông kia như thế nào?”
Bạch Dương mấp máy môi, không trả lời.
Liên quan tới việc này, cô cũng đang tự hỏi.
Mặc dù người đàn ông này nhận nhiệm vụ ức hiếp cô, nhưng lại hoàn toàn chưa làm gì cô cả, cho nên muốn truy cứu trách nhiệm pháp luật của người đàn ông này là rất khó.
Nhưng cô lại không muốn cứ thế mà tha cho người đàn ông này.
Nhìn ra Bạch Dương đang rầu rĩ, ánh mắt Phó Kình Hiên u ám: “Nếu như bây giờ em không biết xử lý thế nào, vậy thì để tôi xử lý đi”
“Hả?” Bạch Dương kinh ngạc trừng mắt nhìn: “Anh định làm gì?”
“Hai ngày nữa em sẽ biết.” Phó Kình Hiên không nói rõ ý định.
Bạch Dương cũng không phải là kiểu người nhất định phải hỏi rõ ngọn nguồn, anh nói như vậy, cô cũng không hỏi nữa.
Dù sao cô cũng thực sự muốn dạy dỗ người đàn ông kia một chút, nếu mình không biết xử lý như thế nào, vậy cứ giao cho người khác là biện pháp tốt nhất.
Sau một tiếng, trợ lý Trương gọi điện thoại tới, nói với Phó Kình Hiên, bản sao kê ngân hàng và lịch sử nói chuyện đều đã được xử lý xong, còn bên phía nhân viên tạp vụ kia cũng đã phun ra một vài thứ mà trước đó chưa khai ra.
Nhưng mà những thứ đó lại khiến cho Bạch Dương và Phó Kình Hiên cảm thấy chùng xuống.
Bởi vì lời khai báo của nhân viên tạp vụ cũng không thể nào tống Cố Tử Yên vào tù được.
Không phải Cố Tử Yên liên lạc với nhân viên tạp vụ bằng điện thoại, cũng không phải Wechat hay phần mềm chat nào khác, mà là nói trực tiếp trước mặt, cho nên sẽ không có lịch sử nói chuyện hay nhật ký cuộc gọi.
Mà lúc ấy nhân viên tạp vụ đang làm việc, trên người cũng không mang theo điện thoại, đương nhiên cũng không thể ghi âm lại gì, thứ hữu dụng duy nhất chính là Cố Tử Yên đã chuyển khoản ba mươi vạn cho nhân viên tạp vụ, hai mươi vạn trong đó đã được nhân viên tạp vụ chuyển cho người đàn ông kia.