Chương
Cô ta đã quen thói hưởng thụ cuộc sống như vậy rồi, sao còn bằng lòng quay về những tháng ngày không có tương lai như trước kia nữa chứ.
Nếu Bạch Dương đã cho cô ta một cuộc sống như thế, để cô ta được nhìn thấy nhiều cảnh đời và đưa cô ta đến thiên đường này rồi thì đừng nghĩ đến việc đánh cô ta trở lại địa ngục nữa.
“Thế nên cô Bạch à, chỉ mong rằng cô không phải Cố Mạn Tình thật sự. Nếu không…
Ánh mắt của Lý Chiêu Đệ trở nên lạnh lùng. Cô ta thở một hơi sâu, áp chế những suy nghĩ âm u dưới đáy lòng rồi nhấc chân đi vào biệt thự.
“Mẹ, con về rồi.” Cố Mạn Tình mở miệng chào bà Cố đang ngồi ăn hoa quả trong phòng khách.
Bà Cố nhìn qua: “Mạn Tình, con đi đâu về vậy?”
“Con đi ra ngoài dạo phố một chút.” Cố Mạn Tình thả túi xách xuống rồi tiến tới ngồi bên người bà Cố, vô cùng thân thiết ôm lấy bà Cố rồi làm nũng cọ cọ vai bà.
Bà Cố ngạc nhiên nhìn cô ta: “Mạn Tình, sao hôm nay con dính mẹ vậy? Phải biết rằng từ sau khi trở về đến giờ, con ít khi chủ động thân mật với mẹ như thế cơ mà, sao hôm nay lại đổi tính rồi?”
Ngạc nhiên thì ngạc nhiên chứ trong lòng bà Cố lại rất vui vẻ.
Mấy ngày nay vẫn đều là bà chủ động thân cận con gái mình, còn con gái thì lại khá xa cách với bà. Mặc dù vẫn luôn biết rằng con gái chưa quen nhưng trong lòng bà vẫn hơi khó chịu, cảm thấy việc này có liên quan trực tiếp đến nỗ lực của bản thân.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, con gái chủ động gần gũi lập tức khiến bà vô cùng vui vẻ, yên tâm.
“Con không phải đổi tính, con chỉ đột nhiên nghĩ thông suốt rồi, sau khi trở về, chị ghét bỏ con như vậy, con mặc cảm nên cũng không dám ôm mẹ như thế này nữa, chỉ sợ rằng mẹ cũng sẽ ghét bỏ con, sẽ đẩy con ra” Cố Mạn Tình dựa vào vai bà Cố và nói.
Bà Cố sờ lên tóc cô, “Làm sao mà như vậy được, làm mẹ, làm sao có thể ghét bỏ con gái mình, con đúng là nghĩ lung tung”.
Bà Cố gõ một vào trán của cô “Có điều con nghĩ thông suốt là tốt rồi, về sau đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
“Dạ dạ, con sẽ không nghĩ về lung tung nữa, con sẽ là con gái cưng nhất của mẹ.”
Cố Mạn Tình nói.
Cô cũng thật ngốc, đến nhà họ Cố lâu như vậy, cô chưa bao giờ nghĩ biến mình thành con gái thật sự của nhà họ Cố, cho đến khi biết cô Bạch mới chính là Cố Mạn Tình thật.
Song bây giờ cũng chưa muộn, kể từ hôm nay, cô sẽ hoàn toàn lôi kéo cha mẹ, để trong mắt, trong lòng cha mẹ chỉ có cô, cho dù sau này có người nhảy ra nghi ngờ về thân phận của cô thì cha mẹ cũng sẽ không tin, cho dù tin, cũng sẽ không đuổi cô đi.
Nói chung, vì hai người cha mẹ này đã cho cô, thì chính là của cô, không ai có thể cướp đi, ngay cả Cố Mạn Tình thật cũng không được!
Bà Cố không biết Cố Mạn Tình đang nghĩ gì, nhưng nghe Cố Mạn Tình nói, bà cười vui vẻ không thôi, “Được được được, con chính là con gái cưng nhất của mẹ.”
Cố Mạn Tình ôm cánh tay bà Cố, cũng cười lên.
Sau một lúc, cô ngẩng đầu, nhìn mái tóc của bà Cố, ‘Mẹ, tóc mẹ hơi rối, để con chải lại cho mẹ nhé.”