Chương
“Mạn Tình…” Bà Cố còn muốn nói gì đó.
Cố Mạn Tình lập tức cắt ngang lời bà: “Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, có chuyện gì chờ lát nữa con trở về rồi nói sau, bây giờ con đang đi trên đường, có chút choáng váng.”
“Được được được, vậy mẹ không nói nữa, con ở trên xe nghỉ ngơi một lát trước nhé.” Bà Cố nghe thấy Cố Mạn Tình không khỏe, lập tức nuốt lời vừa chuẩn bị nói xuống.
Cố Mạn Tình dạ một tiếng, cúp điện thoại, sau đó rũ mi mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cục cảnh sát.
Sau khi Bạch Dương kết thúc cuộc gọi với Lục Khởi không bao lâu, lập tức nghe được phía sau truyền đến vài tiếng bước chân.
Cô quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy cảnh mấy cảnh sát bắt giữ Cố Tử Yên đi vào.
Ôi chao!
Bạch Dương nở nụ cười, ánh mắt đặt lên người Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên ngồi trên xe lăn, cô ta cúi đầu, cho nên không thấy rõ biểu cảm trên mặt.
Cho nên Bạch Dương cũng không biết, lúc này đây rốt cuộc cô ta có sợ hãi hay bối rối không.
Điều này lại làm cho trong lòng Bạch Dương có chút tiếc nuối.
Giống như cảm nhận được ánh mắt của Bạch Dương, Cố Tử Yên ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Bạch Dương, nhưng †rong mắt không hề gợn sóng chút nào.
Cũng giống như vậy, trên mặt Cố Tử Yên cũng không có sợ hãi, cũng không có bối rối, ngay cả căm thù và tức giận cũng không có, thay vào đó là một mảnh bình tĩnh.
Bình tĩnh không giống như là một người biết bản thân mình sẽ ngồi tù.
Điều bất thường này khiến cho Bạch Dương nhịn không được nhíu mày.bg-ssp-{height:px}
Ngay cả trợ lý Trương bên cạnh cô cũng không khỏi nhướng mày.
Rất nhanh, Cố Tử Yên đã bị đưa đi, đưa vào phòng thẩm vấn.
Lúc này đây, Bạch Dương ngoại trừ dùng ánh mắt trao đổi với cô ta ra, thì không hề nói một câu.
Giống như hai người chẳng qua chỉ là người không quen biết nhau, mà cũng không phải là kẻ thù của nhau.
“Cô ta có chút không ổn!” Bỗng nhiên, giọng nói của trợ lý Trương vang lên ở bên cạnh.
Bạch Dương gật đầu: “Không hề ổn chút nào, đây không giống như là phản ứng mà Cố Tử Yên nên có.”
Theo như cô thấy, với tính cách của Cố Tử Yên, khi nhìn thấy cô thì chỉ hận không thể xông lên xé nát cô, chứ không phải bình tĩnh như vậy.
“Nếu không thì để tôi điều tra xem thử sao cô ta lại như vậy nhé?” Trợ lý Trương nhìn Bạch Dương.
Bạch Dương khoát tay: “Không cần đâu, tại sao cô ta lại như vậy, tôi không có hứng thú. Tôi chỉ cần biết, cô ta sẽ ngồi tù là được rồi. Được rồi, tôi về trước đây, trợ lý Trương anh cũng trở về đi thôi.”
“Được.” Trợ lý Trương gật đầu.
Bạch Dương đi ra khỏi cục cảnh sát.
Tiếp theo là chuyện của cục cảnh sát, cô ở lại đây cũng vô dụng.
Không bằng cứ trở về yên tâm mà chờ kết quả.
Đi ra khỏi cục cảnh sát, Bạch Dương bắt xe về Thiên Thịnh.