Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

chương 28: uyên ương nghịch nước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắc y nhân thấy Thanh Linh 'nhảy sông', phóng ám khí về phía Thanh Linh ngày càng dày đặc.

Một dãy lụa trắng bay ra từ ống tay áo rộng thùng thình của Tần Liễm, lụa trắng được rót nội lực vào, không ngừng xoay tròn, ngăn cản ám khí sau lưng Thanh Linh, ám khí tuôn xuống nước như mưa.

Lúc Thanh Linh rơi xuống, tư thế dạng ra như một con ếch lớn. Tần Liễm nhìn thấy khóe môi không nhịn được hung hăng co rút vài cái, hắn vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại, đỡ nàng đứng sang một bên.

Hắc y nhân ngưng phóng ám khí, từng người lần lượt nhảy xuống sông, lặn sâu xuống dưới nước, từ dưới nước phóng ám khí lên trên thuyền.

Một ám khí phá không bay đến chỗ Tần Liễm, dưới tình thế cấp bách Thanh Linh vốn định đẩy Tần Liễm ra, lại ngoài ý muốn đẩy ngã hắn trên thuyền.

Hoa đào hai bên bờ sông đã nở rộ, cánh hoa hồng phấn hùa theo làn gió bay múa đầy trời, hoa rơi mang theo đầy tình ý. Cánh hoa bay lả tả rơi xuống hai bóng dáng đang dính sát vào nhau trên thuyền, xinh đẹp như một bức họa tuyệt diệu, tranh sơn thủy cuốn.

Giữa hai hàng lông mày ôn nhuận như ngọc của Tần Liễm, có một cánh hoa đào chẳng biết rơi xuống từ lúc nào, giúp khuôn mặt tinh xảo như họa của hắn tăng thêm vài phần mị hoặc, tuyệt mỹ câu hồn người.

Thanh Linh nằm trên người hắn, tim đập thình thịch, nhảy cuồng loạn không ngừng, tay chân có chút luống cuống.

"Hai vị thân mật ở đây hình như có hơi lộ liễu thì phải? Dù sao cũng có một người đang sống rành rành như ta ở đây." Khuyết Ngọc một thân hồng y, khuôn mặt yêu dã, hắn đi ra từ trong khoang thuyền, nhìn thấy hai bóng người kề sát vào nhau liền nhịn không được buông lời trêu chọc.

Tần Liễm tức giận nói: "Ngươi có thể tự móc mắt ra." Như vậy thì không phải nhìn thấy một màn này.

Khuyết Ngọc ngượng ngùng quay đầu, lúc Thanh Linh nhìn thấy Khuyết Ngọc, rất kinh ngạc, lòng nổi lên một chút nghi ngờ, Tần Liễm và Phó lâu chủ Phong Tuyết Lâu có quan hệ như thế nào?

Chưa đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, lời nói Khuyết Ngọc đã truyền đến, trên mặt nàng lập tức hiện lên vẻ xấu hổ. Một tay của nàng lúc trước đã bị hắc y nhân dùng kiếm đâm bị thương, bây giờ muốn đứng dậy cũng chỉ có thể chống người lên bằng tay không bị thương còn lại. Lúc chuẩn bị đứng lên, ám khí của hắc y nhân lại bay đến, Tần Liễm đột nhiên nắm eo nàng lăn sang bên cạnh, tránh thoát ám khí.

Hai người vốn đã đến gần mép thuyền, lại lăn thêm một vòng như thế, cả hai liền hoa lệ lộng lẫy rơi xuống nước, văng lên một trận bọt nước lớn.

Vài hắc y nhân lặn xuống, vây quanh hai người trong nước. Vài đường kiếm xé nước đâm tới, Tần Liễm ôm chặt eo Thanh Linh, bơi xuống càng sâu, từ chỗ sâu trong nước thoát ra khỏi vòng quanh của hắc y nhân.

Tay Tần Liễm cầm một thanh sáo ngọc màu trắng, bên trong sáo ngọc có giấu cơ quan, sau khi cơ quan được mở ra, bên trong sáo ngọc xuất hiện một lưỡi dao bén nhọn. Hắn ôm nàng bơi tới sau lưng một hắc y nhân, đâm sáo ngọc về phía cái ót người đó rồi nhanh chóng rút ra, động tác mau lẹ ngoan quyết. Chỉ trong chớp mắt, óc hắc y nhân kia tràn ra, máu cũng từ trên đầu phun ra như thác, động tác ghê tởm và tàn nhẫn. Mà sắc mặt Tần Liễm vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, giống như không hề có chuyện gì xảy ra.

Thanh Linh thấy Tần Liễm ra tay tàn nhẫn như vậy, trong lòng không khỏi có chút e ngại. Người này, lòng dạ thật đúng là độc ác.

Tần Liễm chú ý thấy Thanh Linh sắp không trụ được ở dưới nước, gấp rút ôm nàng nổi lên mặt nước. Một hắc y nhân cũng ngôi lên lấy hô hấp, hắn vừa trồi đầu lên, tay Tần Liễm khẽ nhúc nhích, sáo ngọc tựa như một luồng ánh sáng trắng bay xuyên qua đầu hắc y nhân, máu tuôn ra như suối nhiễm đỏ cả một mặt sông, mắt vừa thấy lòng liền kinh sợ.

A Thấy chạy ra từ khoang thuyền, chứng kiến một màn công tử nhà mình đang vùi mình giữa dòng nước nhiễm máu đỏ tươi, kinh ngạc: "Công tử và Diệp cô nương chơi uyên ương nghịch nước có bị thương không?"

Khuyết Ngọc nghe vậy, cười ha ha: "Uyên ương nghịch nước, nghịch cũng thật là hăng hái." Hắn luôn ở trên thuyền nhìn bọn họ chém giết trong nước, không có ý định ra tay giúp Tần Liễm, hắn biết rõ Tần Liễm căn bản không cần hắn phải ra tay hỗ trợ.

Thanh Linh dưới nước giận dữ: "Ngươi mới uyên ương! Cả nhà ngươi đều uyên ương!" Là tên ngu ngốc nào mù thành ngữ đến như vậy.

Tần Liễm như cười mà như không cười: "A Thất, trở về chép một ngàn lần thành ngữ quy tắc chung cho ta."

Mỗ A Thất kêu rên: "Một ngàn lần, không cần mà....."

Hắc y nhân còn lại đều ở dưới nước, Tần Liễm ôm Thanh Linh bơi về gần thuyền, đưa nàng lên thuyền xong, sau đó liền đâm đầu xuống nước đi đối phó với hắc y nhân.

Không tới nửa thời gian uống cạn chung trà, đã có nhiều cổ thi thể nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Máu đỏ thẫm lan ra cả mặt sông, mùi máu tanh nồng đậm xông vào mũi, khiến người ta chỉ muốn nôn mửa.

Lúc Tần Liễm rời khỏi mặt nước phi người lên thuyền, toàn thân tuy ướt đẫm nhưng lại không chút chật vật, dung mạo tiên nhân vẫn như ngọc, phong nhã xuất trần.

Hắn ôm một hắc y nhân lên thuyền: "Ai phái các ngươi tới?"

Hắc y nhân không nói tiếng nào, từ khóe miệng chảy ra một dòng máu đỏ thẫm, lát sau ngã xuống đất. Lúc ở trong nước, hắn đã biết hôm nay bản thân khó thoát khỏi cái chết, nên khi vừa được Tần Liễm mang ra khỏi mặt nước liền cắn ngay túi chứa độc giấu sẵn trong miệng.

Tần Liễm đá hắc y nhân đã tự sát xuống nước, quay đầu lại nhìn thấy cánh tay Thanh Linh không ngừng tuôn ra máu, lông mày không khỏi nhăn lại: "Sao lại bị thương?"

"Ta...." Nàng vừa định nói không sao, đột nhiên cảm thấy trên người hình như thiếu vật gì đó, sờ sờ, nàng hoảng hốt phát hiện ra mật chiếu giả giấu trong ngực đã biến mất! Sắc mặt trắng bệch.

"Miệng vết thương đau lắm sao?" Nhìn sắc mặt nàng đột nhiên trắng bệch, Tần Liễm cho rằng là do nàng đau nhức cùng cực nên như vậy.

"Các ngươi có thấy vật gì rớt ra từ người ta không?" Nàng lo lắng hỏi bọn họ, nàng có thể chắc chắn trước khi nhảy xuống nước đồ vẫn còn ở đó, vậy đồ chỉ có thể rớt trên thuyền hoặc trong nước.

"Không có." Tần Liễm nói, hai người khác cũng lắc đầu theo: "Ngươi làm rớt vật gì?"

Thanh Linh không trả lời hắn, mặc kệ cánh tay vẫn còn tuôn ra máu, nàng trực tiếp đâm đầu xuống nước.

"Thanh Linh, rốt cuộc ngươi đã làm rớt vật gì, chỉ cần nói ra chúng ta sẽ giúp ngươi."

Giọng Tần Liễm từ trên thuyền truyền xuống, bây giờ nàng còn chưa biết Tần Liễm là địch hay là bạn, mật chiếu giả có liên quan đến người giật dây hại chết Đại ca, trước khi biết Tần Liễm là địch hay bạn, nàng vẫn không nên nói ra chuyện mật chiếu giả.

Không có, không có, chỗ nào cũng không có. Làm sao bây giờ, mật chiếu giả rốt cuộc là rơi ở chỗ nào? Nàng ở trong nước tìm thật lâu, lòng càng ngày càng gấp, đều do bản thân, nàng sao có thể vô ý như vậy, ngay cả mật chiếu rớt lúc nào cũng không biết. Vì mảnh mật chiếu này, Trương Tứ phải mất mạng, Vô Ảnh sống chết không rõ, mà nàng lại làm mất nó, nàng thật đáng chết.

Tần Liễm cuối cùng cũng không nhìn nổi Thanh Linh bị thương mà còn luôn ngâm mình trong nước. 'Ùm' một tiếng, hắn nhảy vào nước bơi tới bên người nàng, ôm kéo nàng lên thuyền.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio