Vây quanh Thanh Linh là tám đại hán, trên tay bọn hắn cầm binh khí hoàn toàn không giống nhau, người cầm Loan Câu (cái móc), người cầm Đại Thiết Chùy (búa lớn), người cầm Lưu Tinh Chùy ( cái búa có gai nhịn được nối với nhau bởi một xích sắt), người cầm đại đao đẳng binh khí.
Tây Thành Bá không phát hiện ra Bạch Nhiên ở tán cây thấp, Bạch Nhiên nhanh chóng đứng lên định lại chỗ Thanh Linh, lại bị nàng nhìn một cái lạnh lùng liền lùi về.
Bạch Nhiên nghĩ nhị tiểu thư không muốn hắn xuất hiện, vậy liệu nàng có nắm chắc đánh bại mấy người đó chứ? Dù sao gần đây võ công nàng tinh tiến không ít.
Tây Thành Bá ngồi ở chiế xe lắn làm bằng gỗ, cười gằn: “Diệp Đàm, hôm nay tên mặt trắng nhỏ Tần Liễm không có ở đây, ngươi chịu chết đi!” Hắn mang tới tám đại hán, người nào người nấy khí lưc vô vùng lớn.
Mặc dù lần trước bị Lãnh ly cầm dị hương hun cho bất tỉnh, nhưng hôm nay tên Lãnh Ly đấy cũng không ở đây. Hắn tin tưởng bộ dạng nhỉ gầy kia của Diệp Đàm chắc chắn không phải là đối thủ của Tây Yến đại vũ sĩ.
“Tây Yến Thái tử, chúng ta không thể hảo hảo nói chuyện được sao? Cần gì giáp mặt đã đánh?” Thanh Linh nhíu mày đáp.
Diện mạo Tây Thành Bá dữ tợn cười to: “Ngươi đã biết sợ? Coi như sợ thì cũng không dùng được. Bản thái tử đã nói qua, đắc tội với bản thái tử tuyệt không có kết quả tốt.” Hắn chịu khuất nhục từ tên tiểu tử Diệp Đàm kia, hôm nay hắn sẽ đòi lại toàn bộ. “ Các ngươi tấn công hết đi!” Hắn phất tay ra lệnh cho tám tráng hán.
Úc Hương viên hương thơm lan tỏa đột nhiên ngập tràn sát khí, khách tới đây du ngoạn mắt thấy sát khí nổi lên, sợ đến nhanh chân chạy, d>in?le%q&[email protected]