Thuận Minh

chương 298: đầu tường xem binh, lộng hiểm kinh thành (1+2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi thả người trên thành xuống. Lý Mạnh đang ở trong quân trướng nghị sự với một gã thân binh, không sai. trước mắt trong quân trướng này chỉ có một gã thân binh.

Hoàng Bình mặc trên người trang phục thân binh, trên mặt còn lún phún râu, người không quen căn bản không nhận ra gã là ai. Bây giờ Hoàng Bình và nhóm văn võ doanh Giao Châu vẫn còn duy trì một khoảng cách, chính là vì để phần cảm giác lạ lẫm này bảo vệ mình, giữ bí mật tốt nhất.

"Tất cả đều không có vấn đề gì chứ?"

Lý Mạnh trầm giọng hỏi Hoàng Bình cầm một hũ thiếc uống hết ngụm này tới ngụm khác, hiển nhiên là trên đường phong trần mệt mỏi. cực khô vô cùng, bỏ hũ thiếc xuống, lau miệng, bẩm báo:

"Theo lời của đại soái nói. nhân thủ chúng ta ở Sơn Đông phái một trăm hai mươi tên đi làm, cũng dùng hết người chiêu mộ ở phủ Quy Đức, cỡ mười mấy hai mươi ngày sẽ tới chỗ này".

Lý Mạnh gật đầu, bên ngoài quân trướng có vệ binh hô lớn "Thành Khai Phong phái sứ giả xuống cầu kiến đại soái". Hoàng Bình nghe đến đây. liền vội đứng lên. lại bị Lý Mạnh phất tay ngăn lại. tiếp tục hỏi:

"Qua bên kia. trên đường hẳn là có bọn người Lý Chấn Hải, các người quá cảnh, bọn họ lại ngồi yên ở đó nhìn sao?"

Hoàng Bình uống xong nước, tất nhiên là trạng thái mệt mỏi cũng khỏi phục một ít. vội đứng lên đáp lời. mở miệng nói:

"Đại soái, binh khí và cấp dưỡng bọn người Lý Chấn Hải kia đều dùng tài vật đánh cướp được để trao đổi. chỗ cảnh nội Sơn Đông thu mua những tài vật này. chính là cửa hàng Linh Sơn chúng ta, dùng quan hệ này mà đi giao thiệp, sẽ không xảy ra vấn đề gì".

Lý Mạnh cười cười, thật không ngờ. sinh ý của cửa hàng Linh Sơn lại tốt tới mức này. Với cửa hàng Linh Sơn mà nói. thu mua tài vật, tài sản Lý Chấn Hải này đánh cướp được chỉ là một cuộc làm ăn, nhưng Hoàng Bình lại lợi dụng được quan hệ làm ăn này. đầu óc thật đúng là linh hoạt. Nhìn Hoàng Bình này cũng càng thuận mắt hơn. xoa xoa tay nói:

"Ngồi xuống nói chuyện đi. Ngươi cưỡi khoái mã từ bên Quy Đức chạy tới. nhất định là vất vả lắm".

Hoàng Bình khom người điềm đạm nói:

"ở trước mặt của đại soái, tiểu nhân sao dám làm thế. Cứ vậy bẩm báo là được rồi".

Thái độ của gã ở trước mặt Lý Mạnh cũng xem như là kính cẩn nhất rồi. lễ số cũng đầy đủ mười phần. So với gã. đám Vương Hải. Trần Lục cũng có thể nói là không hề có chút lễ số nào. nhưng Hoàng Bình biết, mình là một người ngoài, nhờ quan hệ với lão thái giám, xưng là thủ lĩnh của tổ chức bí mật trong hệ thống doanh Giao Châu, đây ở trong thế lực khác, hoàn toàn là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Mà gã biết, thủ hạ Trương Hiến Trung phụ trách chuyện này chính là em vợ của Trương Hiến Trung, mà quan hệ của mình và Lý Mạnh, trước kia vẫn luôn là quan hệ giám thị và bị giám thị.

Hiện nay quản lý một gian lớn như vậy. ở bên ngoài Sơn Đông mặc dù không có uy danh gì. Nhưng ở trên giang hồ lục lâm ở Sơn Đông và các nơi xung quanh, Hoàng Bình gã chính là địa vị nhất ngôn cửu đỉnh, có địa vị và thế lực như vậy. đều do Lý Mạnh cho gã.

Trong nhà Hoàng Bình là xuất thân cầm y vệ nhiều đời. trưởng bối trong nhà gã đã từng nói qua như thế này: "Hoạt động bí mật xấu xa bực này. không phải là người chủ tín nhiệm nhất thì thường sẽ không phó thác, nhưng người bậc này cũng là kẻ chủ để phòng nhất, rất sợ làm hại chính mình. Nếu muốn bảo vệ bình an phú quý lâu dài, vậy thì phải trung thành, kính cẩn. điệu thấp.

Trước mắt Hoàng Bình vẫn luôn dựa theo tôn chỉ này mà làm người, làm việc. Lý Mạnh không có hoài nghi gì đối với gã. thoạt nhìn cũng rất là tín nhiệm, có điều Hoàng Bình vẫn để thân thích và gia quyến của mình ở lại Tế Nam. Làm như vậy coi như là cho thấy lòng trung thành của mình với Lý Mạnh.

"Khổ cực rồi. nếu như có chuyện cứ liên lạc với mấy chi binh mã gần đó. lão doanh bên này đã đánh tiếng trước đó. bọn họ sẽ toàn lực giúp đỡ".

Lý Mạnh mở miệng nói xong. Hoàng Bình kính cẩn mà nhớ kỹ. thấy không còn chuyện gì. người bên ngoài còn phải bái kiến, liền định cáo từ rời đi. Lý Mạnh lấy tay xoa xoa cằm. đột nhiên mở miệng dặn dò:

"Phái người bên thành Khai Phong này theo dõi một chút. Đặc biệt là chỗ Chu Vương phủ. Thành Khai Phong là chỗ mấu chốt dọc tuyến Hoàng Hà, nên an bài ít người, bên cửa hàng Linh Sơn cũng nên mở chi nhánh!"

Mệnh lệnh này khiến Hoàng Bình có chút hồ đồ. Mấy hành động vả kế hoạch dường như đều không có quan hệ gì với thành Khai Phong, có điều chủ phát lệnh, cứ nên nghe theo là được, lập tức gật đầu đáp ứng, xoay người định ra khỏi cửa. vừa xoay người, lại nghe Lý Mạnh mở miệng nói:

"Hoàng Bình, chúng ta làm những chuyện này đều không tuân vương pháp đó!"

Nghe lời này. vẻ mặt Hoàng Bình căng thẳng, có điều ngay sau đó liên mở miệng nói:

"Chuyện đại nhân dặn dò, tiểu nhân cứ làm theo là được, tiểu nhân cũng là một thành viên trong thành Giao Châu, tất nhiên phải trung thành cống hiến cho đại soái".

Thấy Lý Mạnh không nói gì, Hoàng Bình thi lễ cáo biệt, lại bưng một mâm thức ăn cạnh cửa, xoay người rời khỏi quân trướng, người khác nhìn, còn tường Hoàng Bình là đâu bếp tới đưa cơm. Gã rời đi chưa được một lúc, Vương Hải vén rèm lên đi vào. ôm quyền bẩm báo nói:

"Đại soái, thành Khai Phong lấy giỏ trúc thả một sứ giả xuống, bảo là muốn cầu kiến đại soái".

Vừa nói xong những lời này. Vương Hải liếc nhìn cửa quân trướng một cái. quay đầu lại nói:

"Dựa theo tin tức của chúng tiểu nhân, khoàng thâng tư, người dưới trướng Hoàng thống lĩnh ở trấn Cốc Đình và bên nam Trực Lệ ở châu Tế Ninh đánh cho người giang hồ một trận, thủ hạ của Hoàng thống lĩnh hao tổn ba người, đối phương chết mười mấy người, nghe nói là bang muốn bên Nam Trực Lệ muốn tranh đoạt địa bàn".

"Chuyện này ta biết, bảo Hoàng Bình tự đi can thiệp, gọi sứ giả bên ngoài vào đi!"

ở trong hệ thống doanh Giao Châu. Hoàng Bình nắm giữ hệ thống tình báo ngầm, trong tay cũng có vũ lực nhất định, vào lúc cần thiết có thể điều động diêm đinh võ trang giúp đỡ. trên thực tế quyền lực vô cũng lớn. Lý Mạnh tất nhiên không thế nào mặc kệ ở đó không quản, phụ trách giám thị những người như Hoàng Bình chính là doanh thân binh do Vương Hải thống lĩnh.

Vương Hải liền ôm quyền, xoay người ra cửa. mấy tên thân binh chịu trách nhiệm thủ vệ đi vào trong quân trướng, đeo đao đứng nghiêm, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền một tiếng, không lâu sau. tên sứ giả do thành Khai Phong phái ra từ từ đi vào.

Tên sứ giả này vừa vào quân trướng, ánh mắt Lý Mạnh liền nheo lại. Không ngờ lại quen biết, người này chính là người mấy năm trước đi Giao Châu, ban đêm vào trạch viện tuần kiểm định đoạt Mộc Vân Dao về. chính là thủ lĩnh thị vệ của Chu Vương phủ ở Khai Phong, sứ giả này chắc chắn cũng nhận ra Lý Mạnh.

Có điều hai người đều giả bộ là lần đầu tiên gặp nhau, tên thủ lĩnh thị vệ kia không dám chậm trễ. vội quỳ xuống, mở miệng nói:

"Tướng quân nghìn dặm tới cứu viện, thịnh tình bực này khiến từ trên xuống dưới Khai Phong cảm động đến rơi nước mắt, chỉ là đất Hà Nam thối nát đã lâu. nếu đại quân vào thành, khó tránh khiến lòng người bàng hoàng. Xin tướng quân thứ tội!"

Nói xong lại đập đầu xuống đất mấy cái. Lý Mạnh cười gật đầu. mở miệng nói:

"Sơn Đông còn có chuyện quan trọng. Binh mã của bản soái vốn cũng không định vào thành, ngày mai sẽ xuất phát rời đi. xin Tuần phủ đại nhân không cần lo lắng".

Tên thủ lĩnh thị vệ kia quỳ trên mặt đất. trong lòng mặc dù không có cám xúc sợ hãi gì. có điều lại cảm khái không ít. nghĩ thầm mấy năm trước lúc đi Giao Châu, người này chẳng qua chỉ mới là một Thủ bị. sao mấy năm không thấy, đã thành Tổng binh nhất phương, vị con rể Vương gia này tuổi cũng mới chỉ khoảng ba mươi mà. Lý Mạnh nói xong, người thủ lĩnh thị vệ này lại mở miệng nói:

" Mặc dù không thể để cho tướng quân vào thành, nhưng trên dưới Khai Phong đều do tướng quân cứu, Vương gia và Tuần phủ đại nhân cùng với trên dưới thành Khai Phong cũng muốn thấy mặt tướng quân, lĩnh hội sự oai vũ của tướng quân và binh mã thủ hạ!"

Vương Hải đứng ở một bên lập tức có chút tức giận, cũng không quản cấp bậc lễ nghĩa gì. mở miệng quở trách:

" Binh mã Sơn Đông chúng ta đánh sống đánh chết, thế mà con mẹ nó ngay cả cửa thành cũng không cho vào. còn muốn đại soái nhà ta đi dưới thành cho mọi người xem, dưới gầm trời này nào có đạo lý này!"

Thật ra. ở phương hướng mà doanh Giao Châu không đóng quân, có mấy cửa thành đã lặng lẽ mở ra một lúc. chỉ có điều không dám để binh mã Sơn Đông biết mà thôi.

Đương nhiên. Vương Hải này cũng không phải là muốn làm gì. Nhưng đây cũng là quy củ, tuy nói doanh Giao Châu vốn không định vào thành. Nhưng vẫn phải giả bộ cho giống, tóm lại là phả kiếm vào tay chút ưu đãi. bình thường nhân vật "xúc động", "nổi giận" này thường đều để Vương Hải làm.

Vi thủ lĩnh thị vệ của Chu Vương phủ kia lại không biết chuyện này, nghe Vương Hải vừa quát, ngược lại liền không biết nói cái gì cho phải, Lý Mạnh cười khoát tay, ôn hòa nói:

"Không sao. Đại quân ngày mai trở về. sắp xếp đội ở ngoài thành, coi như bản tướng duyệt binh là được. Nhớ năm đó cũng từng tới thành Khai Phong này, nói chung cũng có chút duyên phận hương khói. Tiểu Hải, đi các doanh thông báo chuẩn bị một chút đi!"

Vương Hải vội đi ra ngoài, lính truyền lệnh ở ngoài quân trướng rối rít lên ngựa, đi tới các doanh thông báo để chuẩn bị.

Khí trời cùng chưa nóng bức lẳm. nhưng Chu Vương và Tuần phủ ở trên đầu thành đã đợi hơn nửa canh giờ. trên trán cũng bịn rịn mồ hôi. bọn hạ nhân của Chu Vương phủ đã chuẩn bị đầy đủ. nào là bàn. trà bánh, lọng che nắng, rất nhanh liền mang ra. Vương gia và quan lớn cầm đầu thì ngồi ở phía dưới chờ đợi. những người còn lại thì đi chỗ khác nghỉ ngơi.

thời gian gần một nén nhang, liền nghe dưới thành có người lớn giọng hô lớn:

"Vương gia. Vương gia. Lý tổng binh đi ra".

Tuần phủ Hà Nam Lý Tiên Phong nghe Tổng binh đi ra, liền định bụng để Tổng binh Sơn Đông ở dưới thành chờ một lúc. Lý Mạnh này cũng quá không biết quy củ gì mà. Trần Vĩnh Phúc ở trong thành Khai Phong mắt thấy sắp thăng nhiệm Đại tướng thống lĩnh quân đội. nhà tướng nhiều đời. thấy mình cũng đều khách khách khí khí miệng nịnh nọt gọi là đại nhân, lễ số mười phần.

Phiên vương và Tuần phủ trên thành chờ một võ tướng như ngươi, tuy nói võ tướng ngang ngược, nhưng kiêu ngạo vô lễ đến mức này, không sợ bị vạch tội sao?

Tuần phủ này vốn nghĩ Chu Vương cũng suy nghĩ giống mình, ai ngờ vừa nghe thanh âm vang lên. Chu Vương hoàn toàn không có phong độ hoàng thân quốc thích gì. trực tiếp từ trên ghế đứng lên. bước nhanh tới cạnh lỗ châu mai. lúc còn khoảng hai ba bước, mới thả chậm cước bộ. bước ung dung lại gần.

Lý Tiên Phong liền hồ đồ vò cùng, nghĩ thầm ngươi chẳng qua chỉ là ở trên thành nhìn xem một chút, chẳng lẽ còn có thể kết giao đối phương được sao. gấp gáp như vậy làm gì chứ.

Vương gia vừa động, bên gã cũng không thể nhàn rỗi chỉ có thể là cùng đi theo tới bên cạnh lỗ châu mai. Dưới thành chỉ có một gã võ tướng, cuối ngựa mặc giáp ở trước thành hào. sau khi thấy mình và Vương gia xuất hiện, cũng không xuống ngựa, chỉ ở trên ngựa mà làm tư thế ôm quyền khom người.

"Đồ cuồng vọng!"

Lý Tiên Phong nhịn không được quát lạnh, nhưng Chu Vương bên cạnh lại không thèm để ý tới phản ứng của gã. sớm đã có hạ nhân của vương phủ câm kính thiên lý (kính nhìn trong nghìn dặm) tới, Chu Vương cầm kính thiên lý cố gắng nhìn tướng quân dưới thành.

Kính thiên lý này ở thời đại này vẫn là đồ chơi sang quý của Tây Dương. cũng chỉ có dạng đại phú đại quý như phiên vương mới có thể trang bị. thường ngày lấy làm đồ chơi mà thôi.

Chuyện hôm nay đều có chút cổ quái, chỉ là Tuần phủ Hà Nam Lý Tiên Phong chưa phát hiện ra. ở đây cũng có chút vô vị. nếu đã xem xong rồi thì cũng nên trở về. Chu Vương này nếu cứ tiếp tục kỳ lạ như vậy. tuần án bên cạnh chỉ sợ cũng sẽ bới móc buộc tội. ít nhất cũng là phiên vương có ý đồ kết giao với võ tướng.

Đột nhiên, tiếng trống dưới thành trở nên gấp gáp. tất cả mọi người đầu tường hoàn toàn không có chuẩn bị liền lắp bắp kinh hãi. Nhưng thấy võ tướng dưới thành giục chuyển thân ngựa, đưa lưng về phía đầu tường, mà phiên vương đang ở trên này. Động tác này cũng là một cái tội danh thất lễ.

Có điều tất cả mọi người trên đầu thành không hề chú ý tới loại chuyện nhỏ nhặt này. có thể thấy bộ đội trú đóng ở bên trong nhà dân, lúc tiếng trống vang lên gấp gáp. liền xếp thành hàng đứng nghiêm trên đường phố.

Mấy trăm người sau khi xếp thành hàng xong, lập tức bước đều về phía Lý Mạnh bên kia, chuyển hướng ở chỗ cách trước ngựa Lý Mạnh chừng mười bước, từ trên đường khác trở về chỗ đóng quân.

Mọi người trên đầu thành là quan lớn tỉnh Hà Nam và phủ Khai Phong, mặc dù quan văn cũng không lạ lẫm gì với chuyện binh mã này. đều từng thấy đại quân thao luyện, nhưng biểu hiện của binh mã Sơn Đông dưới thành này. lại khiến bọn họ nghẹn họng nhìn trân trối hôm nay chuyện muốn gặp Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh chỉ là quyết định đột nhiên mà

Thế nên binh mã Sơn Đông chắc chắn sẽ không có chuẩn bị gì với thao duyệt này. nhưng trong lúc vội vàng, binh sĩ tập kết thành đội. ở dưới sự dẫn đường của quan quân tự động đi qua trước người Lý Mạnh.

Lúc những binh sĩ Sơn Đông này đi qua trước người Lý Mạnh, đều dựng thẳng binh khí sống lưng thẳng tắp, làm ra thái độ nghiêm nghị. Lý Mạnh ở trên ngựa đặt tay phải ở trên chuôi kiếm, tay trái vẫy chào, bất kể là binh sĩ hay là quan quân, đều có vẻ mặt cuồng nhiệt và sùng bái Nhưng mấy quan viên ở trên đầu thành kia đối với việc có thể xếp thành hàng nhanh như vậy. ngay ngắn trật tự như vậy. đều không thể tin nổi còn có người nghĩ, có lẽ cũng chỉ có đội đầu là như thế. đội sau sẽ tán loạn, ai ngờ. càng về sau, đội hình đội ngũ càng dày đặc trật tự. đầy khí tức sát phạt.

Chu Vương mặc dù cầm kính thiên lý nhưng vẫn không nhìn thấy, nhỏ giọng lầu bầu trong miệng, nhưng quan viên bên cạnh lại hoàn toàn chẳng quan tâm- Tuần phủ Lý Tiên Phong còn tốt. sắc mặt những quan viên nhát gan còn lại đều đã trắng bệch, còn có người túa mồ hôi trên trán. Tri phủ Khai Phong kia dứt khoát không nhìn, xoay người tìm Ban đầu của nha dịch mình và tên quản lý giữ thảnh kia. nghiến răng nghiến lợi nói:

"Cửa thành các nơi phải đóng chặt, nếu không có công văn của bản phủ, ai muốn mở cửa, lấy tội mưu nghịch mà xử, nhanh đi các cửa thảnh thông báo. nhanh đi!"

Hơn vạn đại quân đi ở dưới thành gần một canh giờ. rất nhiều người đứng ở trên thành xem đều cảm giác mệt mỏi, đồng thời cũng cảm giác kinh hồn táng đởm. nhưng lại không muốn rời khỏi chỗ lỗ châu mai trên tường thành. Đây có lẽ có thể liên tường tới việc người muốn đứng ở chỗ hiểm ngắm phong cảnh, trong lòng phát run mả vẫn muốn xem tiếp.

Đợi đến khi đại quân đi qua, rất nhiều người đều không kìm lòng nổi mà thở hắt một hơi. Tuần phủ Hà Nam nói với một người bên cạnh:

"Thấy binh này. mới biết cái gì gọi là binh mạnh sức tốt. Sơn Đông này làm sao luyện được những binh mã này..."

Người bên cạnh lắc đầu, Lý Tiên Phong vốn đang lầm bầm lầu bầu, thấp giọng nói:

"Có binh mã này. loạn cục thiên hạ. lo gì không dẹp yên chứ!" Chờ tất cả binh mã đi quạ Lý Mạnh mới gục ngựa chuyển thân lại. xuống ngựa khom người thi lễ, cất giọng nói:

"Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh, chúc Vương gia nghìn tuổi, làm lễ đồng thời vấn an Tuần phủ đại nhân".

Đầu tường im lặng dị thường vì câu vấn an này của Lý Mạnh mà thoáng cái khỏi phục bìrih thường. Chu Vương bò kính thiên lý xuống, suy nghĩ một lúc. để khí hô:

"Làm phiền tướng quân, trong quân thương vong lớn hay nhỏ? Trong nhà vẫn tốt chứ?"

Quan viên lớn nhỏ tỉnh Hà Nam và phủ Khai Phong đều quay đầu lại nhìn Chu Vương, nghĩ thầm lời này thật kỳ lạ. Vương gia nói lời này ra. tướng quân dưới thành kia sau khi nghe được, chỉ sợ sẽ nổi giận.

Có điều ngoại dự đoán của bọn họ chính là. vị tướng quàn Sơn Đông uy phong lẫm lẫm Lý Mạnh kia vẫn lớn tiếng mà trả lời:

"Đã phiền Vương gia lo lắng rồi mọi chuyện trong nhà mạt tướng đều tốt".

Chu Vương gật đầu, vừa rồi còn nhìn hết sức chăm chú, đột nhiên không còn hứng thú gì mà xoay người lại, lấy ra một cái khăn lau khóe mắt, oán giận nói:

"Vừa rồi binh mã dưới thành đi qua- quá bụi. ngay cả cát cũng bay vào trong mắt. nhìn cũng nhìn rồi, bản vương có chút mệt mỏi. cũng nên hồi phù nghỉ ngơi".

Sau khi nói xong, trực tiếp ở dưới sự vây quanh của hạ nhân mã rời khỏi đầu tường. Tuần phủ Hà Nam nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Vương, lắc đầu có chút kỳ quái rồi xoay người lại dặn dò mấy tên quan viên:

"Cửa thành các nơi đều phải cẩn thận để phòng, chờ sau khi binh mã Sơn Đông này rời đi rồi hãy mở cửa. nhớ là phải cẩn thận đấy".

Chu Vương đi xuống dưới thành lại có chút cảm khải, trên khăn tay của gã cũng không có vết tro bụi gì. chỉ có vệt nước, từ trong câu trả lời vừa rồi nhận được tin con gái mình mọi chuyện đều tốt. nhưng nhớ tích lũy trong lòng trong lúc nhất thời có chút không thể khống chế được nên cũng rơi vài giọt nước mắt. có điều ít nhiều cũng yên lòng.

Vừa rồi lúc đứng ở đầu tường quan sát. Chu Vương lầm bầm lầu bầu rất có ý tứ: "Tiểu tử này cũng có chút khí độ đại tướng đấy”. "Tướng mạo cũng coi như là đoan chính"..., trên căn bản là cha vợ nhìn con rể. cũng thấy thú vị.

Trong thiên hạ mặc dù Khắp nơi đều loạn, có điều đất kinh thành coi như là thái bình, tửu lâu, quán trà các nơi vẫn làm ăn thịnh vượng, tới gần chỗ cửa Sùng Văn có không ít tửu lâu thượng hạng, dù sao bên này là chỗ thu thuế. Thuế tư ở cửa quan đều mập đến chảy mỡ. tất nhiên cũng kéo theo mảng lớn sinh ý.

Thúy Hoa lâu chủ yếu là nướng thịt dê, nghe nói đầu bếp kia cũng là do Thát Đát cho Nhan Tố Phạn - kẻ rất có danh, tiếng trong đám người phú quý kinh thành, có điều chỗ này tương đối vắng vẻ. người bình thường đúng là tìm không ra cũng coi như là một địa phương tình cảnh.

Thúy Hoa lâu này nói lâu. trên thực tế là mấy trạch viện liền nhau, lúc những người khách ăn cơm. do đầu bếp sau khi nướng xong đưa vào trong trạch viện. Chỗ hoàn cảnh này đặc biệt thích hợp để nói chuyện, thương gia giàu có và phiên vương ở kinh sư đều thích tới chỗ này thương lượng, bọn văn nhân thì lại cảm thấy khí tanh nồng ở đây quá nặng, bình thường không muốn tới đây.

Vào trung tuần tháng , khí trời dần dần nóng lèn. sinh ý của thịt dê nướng này cũng giảm bớt, buổi trưa thường không có người khách nào tới.

Có điều trong sân rộng giữa cửa Thúy Hoa lâu, trưa nay vẫn khói lửa lượn lờ. một gã đầu bếp cầm quạt hương bồ và vỉ sắt nướng khối thịt dê lớn ở đó. thấy phần thịt dê này. xem ra người ăn cũng không nhiều lắm. cũng chỉ cỡ hai người.

ở sâu trong cùng trạch viện kia, một gã trung niên mặc cầm bảo ngồi ngay ngắn ở trong phòng, trông cách ăn mặc của gã giống như một thương nhân, nhưng nếu quan sát cẩn thận, khớp xương ngón tay của trung niên này đều thô to hơn người thường một chút, hiển nhiên là quân nhiên cầm đao động thương.

Tới gần giờ cơm. nghe được cửa viện vang lên một tiếng két, một hán tử mặc giống phiên tử (ngoại tôc) bước vào. vừa vào viện thấy người trung niên kia. sắc mặt lập tức có chút thay đổi vội xoay người lại đóng cửa viện, bước vào trong phòng, oán giận nói:

"Ta còn tưởng là ai tới tìm ta, không ngờ lại là lão Thành ngươi, lá gan ngươi thật đúng là không nhỏ, án tử trên người ngươi còn chưa xóa. công văn truy nã còn đang trong tay Ban đầu các nơi., ngươi còn dám trở về. không sợ chết ở đây à!?”

Gã được gọi là "lão Thành" cười ha hả. gõ gõ bàn. vừa cười vừa nói:

"Chu huynh đệ, đừng làm ta sợ, án tử ở phù Thuận Thiên này đã sớm không còn trên bàn xử án. năm ngoái chẳng phải đã hủy rồi sao?"

Trên mặt cầm y vệ họ Chu xanh trắng không ngừng, hiển nhiên không hề biết đối phương đã biết tin này, Lão Thành thấy bộ dạng này của gã, bật cười ha hả mở miệng nói:

"Năm nghìn lượng bạc kia. Thành Hải ta chẳng cần, toàn bộ đưa cho Chu huynh đệ thì thế nào. Chu huynh đệ cũng là người có vợ con, cuộc sống túng bấn".

Năm đó Thành Hải và cầm y vệ họ Chu này có chút liên quan về ích lợi. hai người kết bè làm ra một vụ án nhưng Thành Hải lại bị quan phù theo dõi chặt, chỉ có thể trốn ra khỏi kinh thành bạc vụ án kia vẫn còn để lại trong tay cầm y vệ họ Chu này, Chu phiên tử này vốn nghĩ Thành Hải sẽ không trở về, mình độc chiếm số tiền kia. ai ngờ Thành Hải lại trở về. Hơn nữa lại còn không cần khoản bạc này. chuyện càng lộ vẻ kỳ quặc.

Nhưng cầm y vệ họ Chu đúng là không đắc tội với người này được. Thảnh Hải năm đó chính là đồ lưu vong nổi danh kinh thành, lại có thân võ nghệ cao cường, hơn nữa vừa rồi còn nhiệt tình mà nhắc tới vợ con của gã. Với tính tình giảo hoạt hung ác của Thành Hải này. có quỷ mới biết có đồng bọn ở đây hay không.

Năm nghìn lượng bạc kia Chu phiên tử đã sớm tiêu sạch, muốn trả lại cũng căn bản là không còn. có điều nghe Thành Hải này nói khẳng khái như thế. trong lòng cầm y vệ họ Chu này càng thấp thỏm bất an. nghĩ thầm nào có tiện nghi đưa tới tận cửa như vậy. huống chi đối phương ngày đó vì số bạc này mà phải trốn ra khỏi kinh năm năm.

Ai ngờ lời kế tiếp, lại càng đại tiện nghi. Thành Hải vừa cười vừa nói:

"Huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp. ca ca lần này tới. không riêng gì ôn chuyện cũ với ngươi, còn có một cọc giàu sang muốn tặng cho huynh đệ đây!"

Càng nói càng khiến người ta sợ hãi. nhưng cầm y vệ họ Cầu vẫn nặn ra một nụ cười.

"Không biết Thành đại ca rốt cuộc có giàu sang gì. muốn chia sẻ với tiểu đệ".

Thành Hải bí hiểm mà lắc đầu. nhỏ giọng nói ra vẻ thần bí:

"Ngươi là Ban Đầu trông coi nhà ngục. Tổng đốc Bảo Định Tôn Truyền Đình hiện giờ không phải đang bị nhốt ở trong ngục sao!"

Cầm y vệ họ Chu trong lúc nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng. chỉ tùy ý gật đầu. Tin này tất cả người trong thiên hạ đều biết, cũng không phải là chuyện bí mật gì. Thành Hải kia bưng bát rượu lên uống một hớp lớn. nhưng động tác lại càng lén lút hơn. dùng thanh âm nhỏ hơn nói:

"Ca ca ta muốn nhờ huynh đệ ngươi một chuyện, có thể thả Tôn Truyền Đình từ trong ngục ra không!?"

"Chuyện của Thành đại ca. tiểu đệ nên..."

Chu phiên tử mới vừa cười khách khí. đột nhiên hoàng hồn lại. giống như mông bị dao đâm. từ trên ghế nhảy dựng lên. Thân thể lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té lăn trên đất. nói lắp bắp:

"Thành... Thành đại ca. chuyện này. chuyện này không thể nói giỡn được".

Thành Hải ngồi ngay ngắn ở trên ghế. gắp một miếng thịt nướng mềm bỏ vào trong miệng, sau khi nhai mấy cái liền dùng rượu tống xuống, vừa cười vừa nói:

"Lão đệ. ngươi thấy Thành lão ca là người hay nói giỡn sao?"

cầm y vệ họ Chu này cũng đã đặt tay lên trên chuôi đao bên hông, người cong lên. nhưng bộ dạng vẫn kinh hoảng như cũ, miệng khàn khàn nói:

"Chiếu ngục là chỗ triều đình giam giữ khâm phạm. Tôn Truyền Đình kia lại do Vạn tuế gia hạ chỉ tống giam. Thành Hải ngươi ăn gan báo. không ngờ dám có chủ ý này".

Thành Hải cười hắc hắc. cũng không để ý tới trạng thái lập tức bộc phát của đối phương, ung dung nói:

"Chu lão đệ. người rút đao này ra. ta cũng sẽ không nói tình huynh đệ gì, ngươi vẫn nên cần thận một chút mới tốt!"

Khi nói chuyện, cầm y vệ họ Chu kia đột nhiên nghe phía sau có tiếng bước chân vang lên. quay đầu lại nhìn, thấy một người cầm súng hỏa mai đang nhắm vào trong này. uy lực súng hòa mai dù nhỏ thế nào. ở khoảng cách hai mươi bước cũng đủ tạo thành sát thương, mà võ kỹ của Thành Hải thì gã lại càng không thể ngăn cản.

Nghĩ tới đây. cỗ ngạnh khí kia cũng lập tức biến mất. cúi đầu cầu khẩn Thành Hải:

"Thành đại ca. năm đó huynh đệ thật xin lỗi ngươi, năm nghìn lượng bạc này bây giờ đập nồi bán sắt. ta cũng gom được cho ngươi. Chuyện này đừng kéo theo tiểu đệ. bây giờ tiểu đệ liền đi. hôm nay xem như chưa từng gặp đại ca. Có được không".

Nói xong thấy vẻ mặt Thành Hải không giống như là muốn ngăn cản. cầm y vệ này xoay người bước ra ngoải phòng. Tên cầm súng hỏa mai kia cũng không ngăn cản. đang đợi Thành Hải phát ra mệnh lệnh.

"Chu huynh đệ. đệ muội và chất tử. chất nữ (cháu trai cháu gái), vừa rồi đã đón ra ngoài thành rồi".

Chu phiên tử dừng bước, nhưng sau đó đầu lắc lắc. tiếp tục đi ra ngoài cửa.

"Chuyện lần này nếu thành liền có năm nghìn lượng, bảo vệ cả nhà bình an".

Bước chân vẫn không ngừng như cũ.

"Sáu nghìn lượng".

Trạch viện không lớn. nhưng phiên tử này sau khi ra cửa vẫn chưa ra khỏi trạch viện. Thành Hải cũng không sốt ruột, ở phía sau hô:

"Tám nghìn lượng!"

Bả vai cầm y vệ họ Chu run rẩy. bước chân cũng chậm lại rất nhiều, nhưng vẫn không quay đầu lại. Thành Hải bật cười, ở phía sau hô:

"Một vạn lượng!"

Thân hình cầm y vệ họ Chu chấn động, lúc này cửa sân bị đẩy ra. tiểu nhị của Thúy Hoa lâu bưng thức ăn kêu lên: "Khách quan thịt nướng của ngài đến rồi đây", cầm ỵ vệ họ Chu này trố mắt một lúc, rồi đột nhiên cười xoay người lại. mở miệng nói:

"Thành đại ca. huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp. hôm nay nhất định phải uống vài chén mới được".

Thành Hải. ở năm Thiên Khải thì làm ngự mã giám bốn đại doanh. tiểu kỳ. nổi tiếng dũng mãnh, năm Sùng Trinh thứ gây ra đại án ở kinh thành, một mình lấn trốn khỏi kinh, vào từng làm cướp ở phủ Đăng Châu Sơn Đông.

Năm Sùng Trinh thứ . tự mang ngựa đầu nhập doanh Giao Châu, được chọn vào đoàn kỵ binh. năm Sùng Trinh thứ được thống lĩnh chiêu nhập vào nhóm muối Sơn Đông.

ở bên trong một cửa hàng nho của một nhà ở kinh thành, trên sổ sách mà chưởng quỹ sau quầy lật xem cũng không có con số gì. mà lại giới thiệu như vậy.

Chưởng quỹ này nói tiếng địa phương Lai Châu, người cũng gầy ốm. có điều Thành Hải ngồi đối diện gã. cũng không có kiêu ngạo như lúc ở Thúy Hoa làu. mà lại rất kính cẩn mà ngồi ở bên cạnh.

Thành Hải coi như là lăo binh doanh Giao Châu, trước kia nghe cấp trên từng nói. chưởng quỹ của chi nhánh cửa hàng Linh Sơn ở kinh, thành năm đó là thành viên lúc Lý đại soái lập nghiệp từ trăm tên Diêm Can Tử. đã lớn tuổi. vốn định đi đồn điền, điền trang làm Trang đầu. nhưng chưởng quỹ này không muốn quản người dân lại là người tâm tư kín đáo. đầu óc linh hoạt, được Hoàng Bình và Hầu Sơn lựa trúng, an bài tới kinh thành..

Đương nhiên, đối với Hoàng Bình và bên cửa hàng Linh Sơn. kinh thành mặc dù là chỗ yếu địa của thiên hạ. nhưng không cần chú ý quá nhiều, lão chưởng quỹ tới đây coi như là dưỡng lão.

"Chuyện này là do lão thái gia phân phó. bên phòng thu chi cũng đều đã thẩm duyệt, những người làm việc này nghìn vạn lần phải thận trọng, chớ để lộ ra ngoài".

Nghe lão chưởng quỹ kia nói. Thành Hải vội đứng lên. khách khí trả lời:

"Đã phiền Khương chưởng quỹ lo lắng, tại hạ hiểu được lợi hại. trước khi tới đây. Phó thống lĩnh bên kia đã từng dặn, chuyện này không giống chuyện tầm thường, huynh đệ tới đây cũng đều là lão huynh đệ Giao Châu chúng ta. tuyệt đối có thể tin cậy".

"Đúng là chuẩn bị chu đáo. nhưng vẫn nên cẩn thận, nếu xảy ra vấn đề gì. nghìn vạn lần không nên lưu lại dấu vết gì".

Thành Hải nghe nói như thế. cũng thận trọng hẳn lên. trầm giọng nói:

"Khương chưởng quỹ nói có đạo lý. trong lòng các huynh đệ tới đây đều hiểu rõ".

Tiếp đó. Thành Hải có chút không nắm chắc mà bổ sung:

"Lão thái gia cũng đã nói. trong kinh thành chi cần vung bạc. chuyện gì cũng có thể hoàn thành".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio