Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

chương 110: sở tiên sinh thần bí

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 110: "Tôi không sao, chạy mau!" Sở Thiên Ngạo kéo tay Mạc Tiểu Hàn liều mạng chạy về phía trước.

Phía sau dường như còn một nhóm người đang đuổi theo. “Pằng! Pằng!” một hồi súng vang lên, đạn bay qua đỉnh đầu bọn họ, tim Mạc Tiểu Hàn như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Chạy đến một ngõ hẻm nhỏ thì đột nhiên lao ra một nhóm người tiến gần tới bọn hắn.

"Cậu chủ Sở! Bỏ súng xuống!" Sau gáy Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn bị hai họng súng lạnh như băng gí vào đầu.

Trong vòng một ngày hai lần bị người khác dùng súng chỉ vào đầu, loại cảm giác này thật sự là rất tệ.

Cánh tay Sở Thiên Ngạo ôm trên vai Mạc Tiểu Hàn chợt siết chặt.

"Có chuyện gì thì nhằm vào tôi. Để người phụ nữ này đi đi!" Sở Thiên Ngạo mở miệng lạnh như băng. Đôi mắt khẽ chuyển động, tìm cơ hội tốt nhất để chạy trốn.

Người đàn ông áo đen sau lưng phát ra tiếng cười trầm thấp: "Tại sao tôi phải nghe lời anh?"

Giọng nói Sở Thiên Ngạo khàn khàn: "Nếu như các người đụng đến một sợi tóc của cô ấy, các người cũng đừng nghĩ sẽ sống sót!"

"Tôi muốn đụng đấy, thì sao?" Người đàn ông đưa ra một bàn tay lông lá, hung hăng siết chặt cằm của Mạc Tiểu Hàn.

Mạc Tiểu Hàn bị đau phát ra một tiếng rên nhỏ.

Ánh mắt u tối lạnh lùng của Sở Thiên Ngạo chỉ một thoáng trở nên khát máu!

Cơ thể xoay lại một góc độ khó có thể tin, Sở Thiên Ngạo giơ chân đá rớt cánh tay đang giữ Mạc Tiểu Hàn, lại dùng khuỷu tay huých người áo đen sau lưng mình văng ra thật xa.

Hai người đàn ông áo đen kêu lên, xung quanh cũng có nhiều người xông lên, những quả đấm như mưa rơi hướng tới Sở Thiên Ngạo chào hỏi, quyền đấm cước đá, tất cả đều rơi trên người Sở Thiên Ngạo.

Sở Thiên Ngạo vừa tránh vừa liều mạng sử dụng ánh mắt ám hiệu Mạc Tiểu Hàn nhân cơ hội này chạy nhanh đi.

Sở Thiên Ngạo bị đánh trên mặt đất lăn qua lăn lại, bộ dạng khuất nhục này Mạc Tiểu Hàn chưa bao giờ gặp qua......

Mạc Tiểu Hàn không nhịn được nữa.

"Đủ rồi!" Cô vọt tới đối diện những người đang quyền cước đấm đá Sở Thiên Ngạo hét lớn.

"Đừng đánh nữa! Tôi vừa rồi đã báo cảnh sát rồi! Cảnh sát lập tức sẽ tới đấy!"

"Bốp bốp......" Bên trong một chiếc xe Bugatti Veyron màu đen đột nhiên truyền ra một tràng tiếng vỗ tay.

Mạc Tiểu Hàn quay đầu nhìn lại, thấy một người đang ngồi trên ghế sau xe.

Người này huýt sáo một tiếng, tất cả đám người áo đen đều dừng động tác lại. Cùng nhau cúi người chào "Sở tiên sinh."

Sở tiên sinh? Mạc Tiểu Hàn còn chưa có phản ứng. Bên tai lại truyền đến giọng nói trầm thấp của Sở Thiên Ngạo: "Ba."

Ba? Cằm của Mạc Tiểu Hàn như muốn rớt xuống đất!

Ba Sở Thiên Ngạo đang ngồi trong xe sao, thấy con trai bị thủ hạ của chính mình đánh cho thành như vậy mà không có động tác gì?

Còn nữa, những người áo đen này căn bản là do ông ta phái tới sao?

Trên thế giới sao lại có người cha như vậy?

Thấy dáng vẻ Sở Thiên Ngạo mặt mũi sưng húp, trong lòng Mạc Tiểu Hàn như bị lửa đốt, vọt tới trước xe la lớn: "Ông là ba Sở Thiên Ngạo? Sao ông có thể xuống tay ác độc như vậy? Có phải ông điên rồi hay không? Sao lại có người ba có thể đối với con trai mình như vậy chứ"

Trong xe không nói gì.

Trên đầu Mạc Tiểu Hàn lập tức bị một cây súng lục gí vào.

"Dừng tay!" Sở Thiên Ngạo ở sau lưng Mạc Tiểu Hàn rống to, rống đến khàn giọng: "Các người dám đụng cô ấy một cái! Tôi sẽ giết toàn bộ các người!"

"Được rồi. Bọn ngươi rút lui đi!" Người trong xe chợt nói. Coi như là bỏ qua bọn họ.

Xe đi mất, trên đường cái nhất thời chỉ còn lại hai người Mạc Tiểu Hàn và Sở Thiên Ngạo, giống như trận chiến kịch liệt vừa rồi chưa bao giờ xảy ra.

"Mạc Tiểu Hàn!" Sở Thiên Ngạo kêu Mạc Tiểu Hàn.

Mạc Tiểu Hàn quay đầu lại, Sở Thiên Ngạo vẫn nằm trên mặt đất, trên mặt bầm tím, khóe miệng vẫn còn vương vết máu, đầu tóc quần áo cũng rất xốc xếch, cả người xem ra vô cùng nhếch nhác, ánh mắt giận dữ, dùng sức rống lên: "Ai cho em xen vào việc của người khác! Em có biết vừa rồi rất nguy hiểm hay không?"

"Anh!" Mạc Tiểu Hàn vừa tính nói hắn không biết cám ơn thì thôi, thì đã thấy hai mắt Sở Thiên Ngạo đột nhiên nhắm lại.

Mạc Tiểu Hàn cảm thấy bất thường, vừa nhào qua nhìn đã thấy Sở Thiên Ngạo rơi vào hôn mê.

----------------------------------------------

Bệnh viện St. Louis.

Trước cửa phòng cấp cứu, Mạc Tiểu Hàn lo lắng đi tới đi lui, hai tay không tự chủ siết chặt quần áo trên người.

Ngày hôm nay trôi qua thật là kinh hồn bạt vía.

Cô vẫn cho rằng Sở Thiên Ngạo là một cậu chủ lớn được nuông chiều từ nhỏ, cho nên tính tình mới nóng nảy lãnh khốc như vậy.

Không nghĩ tới, hắn thậm chí lại có một người cha cực phẩm như vậy. Không duyên không cớ mà ra lệnh thủ hạ đánh hắn mạnh tay như vậy, còn dùng súng chỉa vào đầu con trai mình.

Mạc Tiểu Hàn cảm thấy cô đã gặp được một nhà toàn kẻ điên.

"Cô Mạc! Cô Mạc!" Quản gia Lý mang theo một đống người giúp việc vội vã chạy tới.

Vừa rồi Mạc Tiểu Hàn dùng điện thoại di động trên người Sở Thiên Ngạo gọi điện thoại cho chú Lý, không dám nói cho Ông cụ Sở biết vì sợ ông ấy lo lắng mà xảy ra chuyện không hay.

"Cô Mạc, cậu chủ như thế nào? Cậu chủ rốt cuộc như thế nào?"

"Còn chưa biết, đang cấp cứu." Mạc Tiểu Hàn liếc mắt nhìn phòng cấp cứu vẫn khép chặt cửa.

Trong lòng Mạc Tiểu Hàn có một cảm giác khẩn trương không tả được.

Cô biết, Sở Thiên Ngạo bị đánh ít nhiều có chút quan hệ đến cô. Nếu như không phải vì che chở cho cô, hắn sẽ không bị đánh đến thảm thương như vậy.

Khi hắn bị đám người đó đánh lăn lộn dưới đất mà vẫn còn nhớ tới cô, ý bảo cô nhanh chạy trốn. Trong ánh mắt là lo âu và đau lòng, là thật sự, giả bộ không thể thật như thế được.

Trong lòng Mạc Tiểu Hàn giật thót.

Chẳng lẽ Sở Thiên Ngạo thật sự thích cô?

Đèn phòng cấp cứu đã tắt. Bác sĩ đi ra nói một tràng tiếng anh, giọng nói nhanh kinh người. Mạc Tiểu Hàn nghe mơ mơ hồ hồ. Không còn cách nào khác là dùng ánh mắt cầu cứu nhìn chú Lý.

"Gãy một cái xương sườn, nơi khác không có gì đáng ngại." Chú Lý thở phào nhẹ nhõm, nhìn Mạc Tiểu Hàn nói.

Sở Thiên Ngạo rất nhanh được đưa ra ngoài, trong lỗ mũi cắm dây oxy, cặp mắt nhắm lại thật chặt, vết máu trên khóe môi đã bị bác sĩ lau đi

Mặc dù như thế, nhìn hắn vẫn vô cùng nhếch nhác.

Sở Thiên Ngạo được đưa vào một phòng bệnh với thiết bị tốt nhất và sang trọng nhất. Bài trí và thiết bị cấp cứu ở nơi này, tất cả đều là cao cấp nhất. Còn có bốn điều dưỡng ở trong phòng bệnh chăm sóc cho hắn.

Mạc Tiểu Hàn ngồi bên cạnh Sở Thiên Ngạo, trong lòng rối tung.

Sở Thiên Ngạo còn đang ngủ mê, khắp nơi trên mặt đều là vết thương, mái tóc cũng xốc xếch không chịu nổi, mất đi không ít vẻ đẹp trai sáng sủa.

Nhìn chăm chú vào Sở Thiên Ngạo, trong lòng Mạc Tiểu Hàn rối như tơ vò.

Hành động của hắn hôm nay lại một lần khiến cô khiếp sợ thật sâu, tất cả đều nói rõ một chuyện: Sở Thiên Ngạo, thật sự thích cô.

Hai tay gắt gao níu chặt vào váy, cái váy này mười mấy vạn đồng, nhưng lúc này đã bị bụi bậm cùng vết máu làm cho bẩn thỉu.

Sở Thiên Ngạo tốn tiền vì cô chưa bao giờ tiếc rẻ, mọi thứ chọn cho cô đều là tốt nhất.

Cô vẫn cho rằng bởi vì Sở Thiên Ngạo là một kim chủ rộng rãi hào phóng, hắn cho cô nhiều thứ, chỉ là bởi vì tiền hắn nhiều không kể xiết, chứ không có bất cứ ý nghĩa gì.

Bây giờ gẫm lại, hoàn toàn không phải như cô nghĩ.

Mạc Tiểu Hàn nhức đầu vùi mặt vào bàn tay.

Nếu như Sở Thiên Ngạo đối với cô động tình, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp.

"Cô Mạc, uống chút đồ đi!" Chú Lý đưa cho Mạc Tiểu Hàn một ly trà chanh, nhìn Sở Thiên Ngạo nằm trên giường một cái rồi nói: "Cô Mạc, bên trong có một cái giường, cô có thể vào ngủ một lát. Cậu chủ nhất thời chưa tỉnh lại đâu."

"Không có việc gì, tôi không mệt." Mạc Tiểu Hàn nhẹ giọng nói cám ơn.

Lúc này cô làm sao có thể ngủ được? Cũng không phải lo lắng cho bệnh tình của Sở Thiên Ngạo, mà là sự việc xảy ra ngày hôm nay sự thực quá nhiều, cái đầu nhỏ của cô có chút tiêu hóa nổi.

Người áo đen kiêu căng máu lạnh, Sở tiên sinh thần bí âm trầm......

Nhà họ Sở không phải là một tập đoàn lớn sao? Sao có người ba làm việc giống như dân Xã Hội Đen vậy?

Uống ly trà chanh chú Lý bưng tới, Mạc Tiểu Hàn nhẹ nhàng hỏi: "Ba Sở Thiên Ngạo là người như thế nào?"

Giống như nghe tới một chuyện không nên nghe, sắc mặt chú Lý lập tức biến sắc. Nghiêm nghị nhìn Mạc Tiểu Hàn nói: "Cô Mạc, chuyện không nên hỏi mãi mãi đừng hỏi, hãy để nó chìm sâu dưới đáy lòng cô đi."

......

Rốt cuộc là người thần bí như thế nào? Tại sao không được nhắc tới ông ta? Nhà họ Sở rốt cuộc có bí mật gì?

Mạc Tiểu Hàn nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu. Nhất định không thèm nghĩ nữa.

Trên giường bệnh, chai nước biển đang chậm rãi nhỏ giọt, Sở Thiên Ngạo an tĩnh ngủ mê man, đôi môi mỏng hơi khô nứt.

Mạc Tiểu Hàn dùng bông băng thấm ướt nước lọc, chậm nhẹ trên đôi môi nhợt nhạt của hắn, dùng đầu ngón tay vuốt lại mái tóc rối bời của hắn.

Sở Thiên Ngạo vẫn ngủ đến lúc trời sáng mới tỉnh lại. Ánh mắt thâm thúy u ám nhìn Mạc Tiểu Hàn.

"Đã tỉnh rồi hả?" Mạc Tiểu Hàn ngồi ở ghế trước giường lẳng lặng nhìn hắn.

"Ừ." Sở Thiên Ngạo chống tay muốn ngồi dậy, lại đột nhiên bị đau rên lên một tiếng, bàn tay vuốt lồng ngực của mình.

Ba xuống tay càng ngày càng hung ác rồi!

"Xương sườn của anh bị gãy, mấy ngày này tốt nhất nằm nghỉ ngơi trên giường không nên cử động." Mạc Tiểu Hàn ấn một cái nút trên giường, khiến giường từ từ nâng lên cao.

"Đáng chết!" Sở Thiên Ngạo cau mày nhỏ giọng mắng.

"Anh nằm thêm một lát nữa đi!" Mạc Tiểu Hàn nhỏ giọng nhìn Sở Thiên Ngạo nói.

Điều dưỡng vốn nên thay phiên chăm sóc bệnh nhân giờ phút này cũng đã nhịn không được nằm trên ghế sa lon bên ngoài ngủ thiếp đi.

Trên gương mặt trắng nõn của Mạc Tiểu Hàn tràn đầy mệt mỏi và tiều tụy, sáng sớm hôm nay xem ra càng thêm mệt mỏi.

Điều này làm cho Sở Thiên Ngạo rất bất mãn.

"Mạc Tiểu Hàn, đi ngủ!" Sở Thiên Ngạo nhỏ giọng quát.

"Tôi không mệt." Hai mắt Mạc Tiểu Hàn khép hờ, "Tôi gọt táo cho anh ăn nha?"

"Ít lải nhải! Đi ngủ!" Sở Thiên Ngạo càng thêm bất mãn quát, cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo nơi xương sườn.

Mạc Tiểu Hàn căn bản không để ý tới rống giận của hắn, cầm một quả táo lên gọt vỏ.

"Mạc Tiểu Hàn! Em đem lời của tôi vào tai này ra tai kia sao!" Sở Thiên Ngạo giận dữ: "Em muốn tự đâm đầu vào chỗ chết phải không?"

Người phụ nữ này hiện tại càng ngày càng không nghe lời! Hoàn toàn không biết điều gì cả!

Lúc hắn bị đánh cô lao ra hướng về phía cha hắn rống.

Hắn dù sao cũng là con trai của ông ta, giáo huấn một chút không tính, sẽ không thật sự xuống tay giết hắn.

Nhưng cô không như thế, nếu ông ta thật sự bị cô chọc giận, cô có mười cái mạng nhỏ cũng không giữ lại được.

Mạc Tiểu Hàn căn bản không để ý đến sự tức giận của Sở Thiên Ngạo, chuyên tâm gọt vỏ quả táo.

Sở Thiên Ngạo tức giận nhíu chặt đôi mày rậm, đưa tay muốn kéo cô tới gần, nhưng tay vừa động liền liên lụy đến ngực, đau đến nỗi hắn phát rên một tiếng "Ah......"

Nghe hắn rên, Mạc Tiểu Hàn dừng động tác lại, lo lắng nhìn hắn: "Đau lắm hả? Tôi kêu bác sĩ giúp anh."

"Không cần." Giọng nói lạnh lùng và cứng như sắt.

Vết thương nhỏ này mà tổn thương được hắn thì hắn còn là Sở Thiên Ngạo sao?

Hai người không nói thêm gì nữa. Sở Thiên Ngạo cũng không đuổi Mạc Tiểu Hàn đi nữa.

Sở Thiên Ngạo tựa nửa người trên giường, con mắt sắc đậm nhìn Mạc Tiểu Hàn gọt táo.

Cô yên lặng gọt táo, vẻ mặt an tĩnh, giống như người hôm nay lao về phía ba hắn không phải là cô......

"Mạc Tiểu Hàn, lá gan em thật quá lớn. Lại dám hướng về phía ông ta mà quát, em có biết ông ta là nhân vật như thế nào hay không?"

"Nhân vật nào? Lão đại của tập đoàn thần bí Châu Âu?" Mạc Tiểu Hàn thản nhiên hỏi ngược lại.

Người phụ nữ này thật là ngây thơ, chỉ có thể nhìn thấy vẻ bề ngoài mà thôi.

Người đứng đầu nhà họ Sở, sao cô có thể nghĩ đơn giản như vậy được.

"Ông ta làm việc toàn dựa vào cảm xúc, có lần một hộ vệ đi theo ông ấy đã nhiều năm chỉ nói sai một câu, đã bị ông ấy bắn hai phát sung khiến cả đời bại liệt." Giọng nói Sở Thiên Ngạo trầm thấp, có chút hào hứng nhìn chằm chằm vào mặt cô, chờ phản ứng của cô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio