Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

chương 208: hồi hai mươi mốt (9)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tạng Cẩu vung tay lên, hai chưởng biến thành chỉ, liên tục gảy vào trận mưa châm. Ngón tay nó đánh đến đâu, châm rơi xuống đất đến đấy. Thằng nhóc toàn nhè vào thân châm, nơi có trọng tâm, thành ra chỉ hơi dụng kình là phi châm của tên thích khách mất thăng bằng mà rơi ngay. Nắm châm tên kia phóng ra có đến hơn chục cái, vừa đánh rơi từng cái vừa giữ tay không chạm vào mũi kim, lại tung chân đánh đối phương vốn là chuyện cực kì khó.

Nếu là nó trước đây kiểu gì cũng loạng choạng ở phút cuối, thành ra lộ sơ hở.

Nhưng lần này Tạng Cẩu ra tay có thể nói là hoàn mĩ vô khuyết.

Bản thân nó cũng không hiểu tại sao, nhưng trước giờ, nội lực của nó luôn có một độ trì. Mỗi lần vận kình, thường là ý động, khí chưa động trong một sát na cực ngắn.

Nhưng giờ cảm giác trì trệ ấy đã biến mất…

Khí và ý tương dung, ý niệm động đến đâu, nội tức tràn đến đấy. Vừa mới dụng tâm, là kình lực bạo phát ngay lập tức.

Nên cái sơ hở mà tên thích khách chờ không thể xuất hiện…

Cốp!

Một cước của Tạng Cẩu giáng ngay bụng gã.

Nội lực thằng bé kinh khủng quá tuổi, lập tức đã phá nát chân khí hộ thân của đối phương, xâm nhập kích thẳng vào phủ tạng.

Gã kia ộc máu ngã lăn ra, không thể đứng lên cũng chẳng còn khí lực để mà phản kháng nữa…

Nếu không phải Tạng Cẩu phút cuối thu lại kình lực, thì hắn đã táng mạng.

Phía nạn dân lại có hai người nhảy vọt đến…

Một cặp mẹ con.

Bà mẹ đột nhiên lại ném đứa con của mình về phía Trương Tam Phong, còn bản thân thì lấy từ trên mái tóc xuống một cái châm gỗ, rồi vung tay ném về phía Hồ Phiêu Hương.

Từ lúc tên nạn dân trúng đòn ngã gục, đến lúc bà mẹ phát động tập kích, chỉ cách nhau vỏn vẹn một hơi thở…

Hồ Phiêu Hương vung chưởng, lấy tay áo quấn lấy châm gỗ, mượn lực tá lực quăng châm về phương khác. Châm gỗ bắn phập xuống đất, một con chuột hoang chạy đến, ngửi một cái, thế rồi lăn kềnh ra chết giấc.

Đủ thấy trên châm bôi một chất độc đáng sợ đến mức nào.

Trương Tam Phong thấy thích khách vứt đứa bé, thầm chửi ả ta oán độc, để đạt mục đích không từ thủ đoạn kể cả giết trẻ con. Lão vội vàng đưa chưởng tới, toan dùng xảo kình đỡ đứa bé.

Lúc này đứa bé nọ ngẩng mặt lên…

Nét cười xảo trá phản chiếu trong mắt Trương Tam Phong.

Vừa thấy nụ cười ấy, lão đã biết ngay mình trúng kế!

Đứa bé lao đến, hai tay vung hai cây dao găm giấu trong yếm, phân làm hai đường chém Trương Tam Phong. Lão đạo phóng chưởng đánh nhằm mặt đao và đốc đao, gạt phăng được cả. Đứa bé bị tước vũ khí nhưng không hề biến sắc. Chỉ thấy nọ lộn một vòng, đã luồn được ra sau lưng Trương Tam Phong.

Chát!

Gã nọ tung chưởng, vận khí đánh thẳng vào lưng Trương Tam Phong. Chỉ nghe tiếng chưởng phong cũng biết nội lực kẻ kia hùng hồn đến mức nào, tuyệt đối có thể ác chiến ba trăm hiệp với Tạng Cẩu. Đáng sợ ở chỗ, lòng bàn tay của gã đang đỏ rực lên. Hành gia trên giang hồ vừa nhìn là biết y đã khổ luyện môn thiết sa chưởng đến cảnh giới cao thâm.

Chát!

Song chưởng giáng vào lưng Trương Tam Phong một cái thật mạnh.

Nào ngờ, kẻ nọ phát hiện hai tay mình như vừa mới vỗ vào tường sắt.

Trương Tam Phong quát to một tiếng, vận khí ra sau lưng. Tức thì, cả song chưởng đang áp vào lưng lão đều bị chấn văng ra. Kẻ ám toán kêu lên đau đớn một tiếng, chỉ thấy đôi tay y đã sưng húp cả, ê buốt như có kim đâm vào xương.

Trương Tam Phong lập tức biến chiêu, đánh cả hai tay ra sau. Tay áo lão manh liệt kình quét mạnh tới, kích trúng ngực và bụng tên đánh lén. Gã nọ rú lên, ngã ngựa, nhưng đồng thời cũng kịp phun ra một ngụm khói.

Lão đạo sĩ không đề phòng chước này, hít phải một hơi…

Quả nhiên có độc…

Gã nọ ngã vật xuống đất, lúc này mới nôn máu ra.

Nhìn một đứa trẻ mới rồi còn nằm trong vòng tay mẹ thở dốc như bệnh sắp chết, thoắt một cái đã ra tay hiểm độc chiêu nào cũng đòi mạng như thế, quả thực khiến người ta thấy rợn người.

Gã lắc mình đứng dậy…

Xương cốt toàn thân hắn chợt kêu canh cách, đoạn thoắt cái từ đứa trẻ con, hắn đã cao thêm gần một gang tay. Gương mặt của hắn cũng thay đổi, cơ thịt chuyển động, chỗ khóe mắt bắt đầu xuất hiện vết chân chim, cuối cùng từ gương mặt một đứa trẻ đã hóa thành dung mạo của một lão già không râu.

Tạng Cẩu và Hồ Phiêu Hương cùng á khẩu.

“ Trương Tam Phong quả nhiên danh bất hư truyền. ”

Trương Tam Phong giật cương, quay đầu lại nhìn gã bằng ánh mắt rét lạnh:

“ Nhà ngươi có quan hệ gì với hoàng tộc Chiêm Thành? ”

Gã nọ cười khổ, nói:

“ Có quan trọng gì? Trúng chưởng của ngươi… ta tự biết… khó sống… Thái Cực quyền quả nhiên danh bất hư truyền. ”

Trương Tam Phong cũng nói:

“ Các hạ việc gì phải khiêm tốn? Nếu ngươi dùng bộ dạng thực sự đối chiến, chắc chắn không thua dễ dàng như thế… ”

“ Cũng đúng. ”

Tên quái nhân thở dài…

Lại nói:

“ Nhưng… kẻ như ta… đâu còn mặt mũi nào… dùng mặt thật gặp… người nữa? Chết… thật hay lắm. ”

Đến đây thì gã nôn một búng máu nữa, tắt hơi.

Tạng Cẩu và Phiêu Hương phối hợp với nhau, sau cùng cũng đã chế trụ được thích khách thứ ba.

Trương Tam Phong lảo đảo một thoáng, đoạn đỉnh đầu bắt đầu có khói trắng bốc lên. Thứ khói độc của gã nọ xâm nhập vào phủ tạng, tuy không hại được mệnh lão nhưng bám riết như đỉa đói vắt rừng, thành thử muốn trục hết độc ra cũng không phải là chuyện trong một lúc mà xong được.

Tạng Cẩu thấy thảm trạng của tên thích khách giả làm trẻ con thì phát run lên, nói:

“ Khổ người thế này mà sao vừa rồi trông hắn như đứa trẻ được nhỉ? ”

Hồ Phiêu Hương nói:

“ Tớ biết hoàng tộc nước Chiêm Thành có một môn thần công trấn quốc, có thể làm được chuyện thay hình đổi dạng này. Nhưng đây là phương bắc xa xôi… ”

Trương Tam Phong há miệng, thở ra một làn khói đen, đoạn chậm rãi cất tiếng:

“ Đúng. Ta cũng nghĩ như cháu, nên không đề phòng đứa trẻ. Thứ hắn vừa sử dụng đích thực là thần công của nước Chiêm – Kim Thiền công. Nguyên bản môn này và thần công Dịch Cân kinh của Thiếu Lâm là cùng một quyển, phân làm nội ngoại. Nhưng li tán thế nào, Dịch Cân kinh vẫn trong tay bắc tông, nhưng Kim Thiền công thì thất lạc sang tận nước Chiêm Thành.

Dịch Cân kinh luyện nội gia, Kim Thiền công chủ ngoại gia. Nghe đồn kẻ luyện thành Kim Thiền công rồi sẽ có thân kim cương bất hoại, đao kiếm bình thường không thể tổn hại được. Ngoài ra còn có thể tự do biến hóa vóc người, giọng nói, diện mạo. ”

“ Thương thế của ông thế nào? ”

Hồ Phiêu Hương lại hỏi.

Trương Tam Phong đáp:

“ Tạm thời không hề hấn gì, nhưng lúc này bần đạo phải lấy công lực cả đời áp chế khu trục chất độc, nên không thể động võ được. ”

Tạng Cẩu và Hồ Phiêu Hương nhìn nhau một cái. Nói đoạn, thằng nhóc bèn nói:

“ Đạo trưởng cứ trở về Tất gia trang tĩnh dưỡng, bọn con sẽ đưa bức mật hàm này đến Nhạn Môn quan. ”

Trương Tam Phong xua tay:

“ Không thể được. Kẻ địch liều chết cũng muốn trói tay trói chân bần đạo, e là phía trước có đại địch. Hai đứa cứ ở đây hộ pháp, chỉ cần cho ta một ngày… ”

“ Đạo trưởng, chỉ sợ cứu người như cứu hỏa. Kẻ địch chờ được, nhưng quân ta không chờ được thôi… ” – Tạng Cẩu nói.

“ Chờ đã Tạng Cẩu, tớ thấy ý của đạo trưởng rất hợp lí đấy. ”

Hồ Phiêu Hương rốt cuộc cũng lên tiếng.

“ Hương… cậu… ”

Tạng Cẩu sững cả người lại, nhưng rồi, nó lại nghĩ:

[ Liệu có phải mình nóng vội quá? ]

Thế là bao nhiêu câu hỏi sắp phun ra, nó đều nuốt ngược lại vào bụng, yên lặng chờ xem Hồ Phiêu Hương sẽ giải thích ra sao.

Thấy thằng nhóc bình tĩnh lại, cô bé bèn nói:

“ Ba kẻ phái ra đã có một đánh bị thương được Trương tam Phong, thì rất có thể phía trước sẽ là đầu lĩnh của chúng chờ sẵn. Mà kẻ đủ sức chỉ huy ba kẻ võ công như thế, không phải Tửu Thôn đồng tử, thì cũng là kẻ có võ công ngang ngửa hắn. Cẩu thử nghĩ xem. Nếu gặp phải Tửu Thôn mình ôm đầu chạy có khi còn không kịp, nữa là giao mật hàm.

Dục tốc bất đạt, nhanh được một chốc nhưng nếu mình để mật hàm rơi vào tay địch? Lúc ấy có phải hỏng bét rồi không? ”

Tạng Cẩu thấy bạn nói thì cũng có lí, nhưng cứ bứt rứt mãi…

Hai tên thích khách cười gằn, quát:

“ Đúng vậy! Tướng quân võ công cái thế, sẽ đưa ba người các ngươi xuống âm tào địa phủ hết! Bức mật hàm kia đừng hòng đến được Nhạn Môn quan. ”

Bọn chúng nói xong thì mặt tái đi, ngoẹo đầu.

Thì ra lúc thất thủ đã sớm nuốt thuốc độc, đến giờ mới phát tác…

Thấy kẻ địch vong mạng, tinh thần Trương Tam Phong rốt cuộc thả lỏng. Hai đứa nhóc vừa định thần thì lão đã ngã khỏi lưng ngựa, ngồi xếp bằng dưới đất mà vận công trục độc.

Hồ Phiêu Hương nhíu mày, chặc lưỡi than:

“ Nguy rồi! Bọn này là tử sĩ! ”

“ Tử sĩ? Ý là gì? ”

Tạng Cẩu ngô nghê hỏi.

Thích khách, sát thủ, tử sĩ không phải đều làm những chuyện bẩn thỉu như ám sát hay sao, có gì mà phân biệt.

Nó nghĩ như vậy…

Hồ Phiêu Hương nói:

“ Dựa vào võ công của Trương Tam Phong, bọn này một khi đi ám sát lão còn về được mới là lạ. Tên đầu lãnh thể nào cũng đã ước định sẵn thời gian với bọn chúng, vừa đến giờ sẽ xông lại đây ngay mặc kệ đám tử sĩ thành công hay thất bại. Cứ nhìn phản ứng của hai thích khách trước lúc tự vẫn, e là tên đó không còn ở xa đâu. ”

Tạng Cẩu nhìn về phía những nạn dân còn đang ngơ ngác vì tràng cảnh tanh máu bất thình lình, cắn răng thật chặt:

“ Những nạn dân này không thể ở đây được! ”

Đoạn, nó bèn dùng khinh công, đỡ mọi người dậy và bảo họ chạy cho thật mau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio