Thục Nữ Thời Đại

làm một người hùng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Ddil

"Mẹ của tôi gọi tôi về nhà ăn cơm." Dương Dương lí nhí nói với Nhan Hâm.

Giọng điệu nói chuyện của cô như thể đang đọc di ngôn, với một cảm xúc quyết liệt, hòa lẫn với vui vẻ và lo âu. Phức tạp đến độ không ai có thể hình dung được.

Nhan Hâm nói: "Bà chịu xuống giọng rồi sao?"

"Chắc vậy." Dương Dương hi vọng như vậy, cô không hi vọng xuất hiện bất kì sự lệch lạc nào, nếu tới bển rồi phát hiện tất cả mọi thứ đều là tưởng tượng của cô thì cô sẽ thất vọng lắm.

Nhan Hâm nghĩ nếu chuyện có thể thuận lợi thì dĩ nhiên là tốt rồi, nếu không thể, cô muốn chuẩn bị sẵn sàng đón một người bị thương trở về.

Dương Dương nói: "Nếu mẹ của tôi thật sự không có ý đó, chỉ là do tôi suy nghĩ nhiều thì phải làm sao?"

Nhan Hâm nói: "Nghĩ về mấy cái tốt ấy, Dương đừng có nghĩ toàn chuyện xấu."

"Nếu Tòng An đưa bạn gái về nhà, em sẽ làm sao?" Dương Dương hỏi Nhan Hâm, đều là người làm mẹ, đứng ở góc độ của một người mẹ có lẽ sẽ có suy nghĩ giống nhau, Dương Dương trước tiên thực hành với Nhan Hâm một chút.

Biểu hiện của Nhan Hâm khi suy nghĩ trông rất nghiêm trọng, Dương Dương thậm chí đã hối hận khi hỏi nàng.

"Tình huống của em và bà không giống nhau, em sẽ không nghĩ ở trong lòng là Tòng An quen bạn gái là sai, yêu cầu của em với con bé đó là con bé phải đến tuổi thích hợp thì mới tìm đối tượng, mà đối tượng của con bé cũng phải là người phù hợp, em sẽ không vì tính hướng của con bé mà không chấp nhận con bé." Nhan Hâm ngập ngừng, nói tiếp: "Nhưng nếu Tòng An còn nhỏ mà đã dẫn bồ về, thì không cần biết là nam hay nữ, em cũng sẽ phản đối đến cùng."

Nhan Hâm toát ra vẻ oai nghiêm của người mẹ, Dương Dương vỗ tay trong lòng cho nàng.

Dương Dương lái xe đến trước nhà mình mà bất an trong lòng, cô nhớ rõ đường về nhà, nhớ rõ mỗi một cái ngã tư đèn xanh đèn đỏ, lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi, nhiều lần cô muốn quay đầu về lại chỗ Nhan Hâm.

Nhan Hâm sẽ không cho cô áp lực, nàng sẽ bao dung khi cô yếu đuối, trước mắt là thời điểm mà sớm hay muộn cũng phải đối mặt, lần này cô không qua, lần tới cũng phải qua.

Lúc này Nhan Hâm đang gọi điện thoại quốc tế với Nhan Tang, tình cảnh hiện tại của Dương Dương cũng như Nhan Tang năm đó đã trải qua, Nhan Tang nghe xong thì lo lắng cho Dương Dương, hi vọng thời đại này đã thay đổi như suy nghĩ của bà, nếu không Dương Dương trở về chắc chắn sẽ giống như trứng chọi đá, một đi không trở lại.

Nguyên văn: bánh bao thịt đánh chó.

"Con không muốn cùng Dương Dương đối mặt sao?" Nhan Tang hỏi.

"Dương Dương muốn làm người hùng một lần." Nhan Hâm nghĩ đến vẻ mặt rối ren của Dương Dương khi đó thì liền bật cười, biểu hiện này của Dương Dương thật sự rất quen thuộc, cực kỳ giống như Tòng An lúc bị bệnh phải tiêm vậy.

Nhan Hâm để điện thoại xuống, nàng quay đầu lại nhìn cánh cửa, chờ mong người hùng của nàng bình an trở về mở cánh cửa này ra, thật sự thì nàng không nghĩ Dương Dương có đủ can đảm, cũng không muốn Dương Dương vì nàng mà chiến đấu với thế giới này, nàng chỉ muốn cô tốt là được rồi.

Lúc Nhan Hâm nghĩ đến Dương Dương, Dương Dương đã chạy đến cửa nhà.

Cánh cửa lớn rộng mở, con chó Samoyed nhà hàng xóm thân thiết với Dương Dương y như với chủ của nó, ngồi xổm trên cửa sắt sủa liên tục.

Dương Dương đi xuống xe, bước vào nhà.

Lúc tiểu học khi cô thi trượt môn toán, giáo viên bảo cô gọi cha mẹ đến trường, cô đã che giấu, hí ha hí hửng đi về nhà, nhìn thấy gương mặt tức giận của mẹ. Đối với sự giận dữ của mẹ, cô thật sự chưa từng thấy sợ, nếu sẽ bị đánh chết thì chắc cô cũng đã không thể sống đến bây giờ, cô sợ nhất chính là đối mặt, khoảnh khắc bước vào cửa đó trong đầu cô miên man suy nghĩ đến thật sự có thể bức điên một người.

Dương Hạo Nhiên và vợ ở đó, Noãn Noãn cũng ở đó, khi cô bước vào cửa thì Noãn Noãn đã gọi cô, Dương Hạo Nhiên nói chị, về rồi à, em dâu nói muốn uống nước trái cây hay ăn tráng miệng?

Mọi thứ trông rất hài hòa, nhưng lại không giống như trong quá khứ.

Vấn đề là có một người đàn ông xa lạ đang ngồi ở giữa phòng khách, người đàn ông này đã phá vỡ cảm giác tội lỗi mà khó khăn lắm Dương Dương mới xây dựng được, làm cho lòng cô bùng lên lửa giận.

Thì ra mẹ cô thật sự không nhìn thẳng vào sự tồn tại của Nhan Hâm, cũng không có chấp nhận cô ấy, trước đó bà thỏa hiệp chỉ là nói dối, mục đích chính là lừa cô về.

Nguyên nhân tổn thương là bởi vì bị lừa gạt, hi vọng khó khăn lắm mới dấy lên đã bị dập tắt, ngay cả những tia lửa cũng không còn.

Sau khi Dương Dương nhìn thấy người đàn ông xa lạ ở giữa phòng khách thì lập tức xoay mủi chân bỏ đi cũng không quay đầu lại, Dương Hạo Nhiên ngẩn ra nhìn cô, nói: "Chị chạy đi làm gì vậy?"

Mẹ Dương nói với Dương Hạo Nhiên: "Đưa chị của con trở lại."

Dương Hạo Nhiên chạy vội ra ngoài: "Chị hai, chị làm cái gì vậy, khó khăn lắm mới về sao lại muốn chạy!"

Dương Dương đã chạy tới cửa, cô tức giận nói với Dương Hạo Nhiên: "Đây chính là ý của mọi người sao? Gọi chị về để xem mắt đàn ông? Muốn chị nói như thế nào mọi người mới chịu hết hi vọng!"

Dương Dương mở cửa xe, đang muốn ngồi vào xe, cổ tay lại bị Dương Hạo Nhiên bắt lấy.

Dương Hạo Nhiên không để cô đi: "Chị nhầm rồi. Đó là giáo viên ở nhà trẻ của Noãn Noãn."

Dương Dương nói: "Em cho chị là đồ ngốc hả, nhà trẻ có thầy giáo à?"

"Chị mới là đồ ngốc đó." Dương Hạo Nhiên vừa tức vừa buồn cười, cậu nói: "Em thật sự không có gạt chị, thầy giáo đi thăm hỏi từng nhà một, đúng lúc hôm nay tới nhà mình để làm khách, chị đừng có thấy đàn ông thì liền bỏ chạy vậy chứ, nếu như có phụ nữ ngồi trong nhà thì có phải chị cũng sẽ nghĩ là cả nhà sắp xếp đối tượng cho chị xem mắt hay không?"

Nếu Dương Dương đủ bình tĩnh, cô chắc chắn sẽ thấy tập vở để trên bàn và thẻ nhà giáo đeo trước ngực của thầy giáo, đáng tiếc cô đã tức giận đến mù quáng, cơn nóng giận bộc phát, nếu Dương Hạo Nhiên không giữ cô lại, hiểu lầm sẽ càng lớn hơn.

Dương Hạo Nhiêu trêu chọc làm mặt Dương Dương nhất thời trở nên tối sầm. "Cười đủ chưa?"

"Chưa đủ, phải thêm một tiếng nữa mới đủ." Dương Hạo Nhiên cười càng lúc càng lớn, Dương Dương trực tiếp dùng khuỷu tay đánh vào bụng của cậu, làm cho cậu đau đến không thể nào cười được nữa.

Dương Dương chấn chỉnh lại tâm trạng rối bời của mình, lần này cô đã không còn những suy nghĩ linh ta linh tinh nữa.

Một buổi chiều, nói chưa được mấy câu, đều là nhờ em trai và em dâu làm người tốt điều tiết bầu không khí, rốt cuộc vẫn gió êm sóng lặng, Dương Dương ngẩng đầu lên để cho mẹ Dương nhìn thấy được chỗ vết thương đã khép miệng. Cô rõ ràng đã nhìn thấy được sự đau lòng ở trong mắt mẹ, nhưng chớp mắt đã bị đè xuống đáy.

Lúc nói tới Nhan Hâm, Noãn Noãn nói một câu: "Con thích dì Nhan." Câu nói của Noãn Noãn nhất thời làm cho mọi người lặng thinh.

Mẹ Dương nói: "Con còn không biết dì Nhan, thì sao có thể nói thích hay không."

"Con biết dì Nhan mà." Noãn Noãn vì chứng minh mình thật sự có quen biết dì Nhan, cô bé lấy cái túi tiền nhỏ của mình ra, trong cái túi Disney có một tấm ảnh, có Dương Dương, có Nhan Hâm, còn có Noãn Noãn và Tòng An, cả bốn người đều có mặt trên tấm hình.

Tấm ảnh của Noãn Noãn là chứng cứ hiện ra trước mặt mẹ Dương, mẹ Dương nhìn thoáng qua đầy kinh ngạc.

Dương Dương thầm suy nghĩ: cái này tiêu rồi.

Cô nhìn Noãn Noãn với ánh mắt trách cứ, đáng tiếc Noãn Noãn nhìn không hiểu, còn làm vẻ mặt cười toe toét.

Mẹ Dương càng tức giận, giận Dương Dương đưa Noãn Noãn đến nhà của hai người, hèn gì lần trước Noãn Noãn cứ nói cái gì mà ở nhà của dì dịu dàng, còn ầm ĩ đòi chị gái, lúc đó bà đã thấy nghi vấn nhưng lại không nghĩ đến phương diện này, tỉnh táo rồi mới phát hiện thực tế trước đó đã có dấu hiệu về vấn đề này.

Mẹ Dương đưa mắt quét một vòng quanh nhà, thấy được Dương Hạo Nhiên, con trai ngoan của bà lại đưa mắt nhìn qua một bên giả bộ như đang nhìn vợ của cậu, mà con dâu lại nhút nhát cúi đầu lảng tránh ánh nhìn thắc mắc của bà. Noãn Noãn ngây thơ vô tội thật sự không cần phải che giấu, rốt cuộc dừng lại chỗ Dương Dương, trên gương mặt con gái của bà có một sự quật cường không ai có thể phá hủy, giống như con bò với chiếc sừng nhọn dài, là mẹ sinh cô ra trong lòng cũng biết rất rõ cô không nghe lời đến mức nào.

Mọi người ở đây thực tế cũng đã biết trước, cho tới nay vẫn luôn cố gắng gạt bà, lần này nếu không phải Dương Dương nói, thì có phải họ cũng sẽ giấu diếm bà cả đời?

Mẹ Dương ghét nhất là bị lừa dối, trong đó có chuyện Dương Dương hồi tiểu học đã tự mình giấu bài thi và cả thư gửi phụ huynh, và cả chuyện Dương Hạo Nhiên bỏ cơm trưa vào trong thùng rác, tất cả đều làm cho bà tức giận. Nhưng bây giờ bà không thể giống như lúc trẻ đuổi theo hai đứa con mà đánh, bà đuổi không kịp cũng đánh không được, giờ con đã thành người lớn, khỏe mạnh hơn bà nhiêj, bà chỉ có thể giận, giận nhất cũng là giận bản thân mình.

Bữa ăn tối, mẹ Dương vẫn xụ mặt, Noãn Noãn nghe Dương Hạo Nhiên bày trò chọc bà nội, làm nũng mới dỗ dành được bà nội, bà nội mới chịu cười, nhưng cũng rất ngắn ngủi.

Nguyên văn: hoa phù dung sớm nở tối tàn.

Ít nhất thì lần trò chuyện này cũng đã tiến bộ hơn, ăn một bữa cơm, không có gây gỗ, không có đánh cũng không đổ máu, hai bên bình tĩnh ngồi lại với nhau, không khí lạnh lẽo cũng còn hơn bầu không khí căng thẳng, Dương Hạo Nhiên nói đây là sự thành công cho cuộc gặp gỡ của đôi bên, có thể giúp giải quyết xung đột hiện tại, sớm ngày lấy lại hòa bình.

Con đường vẫn còn dài. Lúc Dương Dương đi ra khỏi nhà, mặt trời lặn xuống đường chân trời bao phủ cả bầu trời, ấm áp vô vàn.

Hết Chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio