Thục Phi

chương 90: mưu hại (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tay phải của Liễu quý phi đập một cái thật mạnh trên mặt bàn, chén trà cùng ngọn đèn khẽ rung, nước trà hắt ra một chút, thấm ướt ẩm một mảng nhỏ trên khăn trải bàn tinh xảo, tức giận nói: "Nương, chuyện lớn như vậy, lần trước ngài tiến cung, saokhông nói với ta một tiếng? hiện tại thì tốt lắm, người đã đưa vào Ninh vương phủ có thể làm được gì, quả thực so lên trời còn khó hơn."

Vợ cả Trấn Viến tướng quân Trần thị cũng có vẻ mặt ủ rũ, lo lắng nói: "Đây là ý tứ của cha ngươi, ông ấy quyết tâm như thế, một phụ nữ như ta, có thể phản đối sao?"

Liễu quý phi thấy dáng vẻ này của mẫu thân, thực sự vừa tức lại vừa đau lòng, nếukhông phải Trần thị yếu đuối, làm sao lại để cho nhưng cơ thiếp kia của phụ thân ức hiếp rồi nhảy lên đầu, nếu không có nàng tiến cung thành quý phi, cuộc sống của Trần thị trong tướng quân phủ không biết khổ sở như thế nào đâu?

Nàng hít sâu một hơi, cuối cùng cũng áp chế lửa giận trong lòng xuống, nói: "Phụ thân đến cùng là có ý gì? Cùng Ninh vương hợp tác? Ông ấy đến cùng là nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ ông thật sự muốn trợ giúp Ninh vương hoàn thành đại sự?"

một người trên danh nghĩa là hoàng trưởng tử, một người là tướng quân tay nắm quyền cao, thật sự rất khó để Liễu quý phi không sinh ra một ít liên tưởng không tốt.

Trần thị vừa nghe, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, cuống quít nói: "Con à, tai vách mạch rừng, những lời này không thể tùy tiện nói ra miệng, vạn nhất làm cho người ta nghe thấy được..."

Liễu quý phi cười lạnh nói: "hiện tại biết sợ? Lúc các người đem người đưa vào Ninh vương phủ, thế nào không sợ? Phụ thân ở trong quân danh vọng đã là quá mức hưng thịnh, chiến công hiển hách, ở giữa kinh thành, ai không xưng hô với ông ấy một tiếng đại tướng quân, ông còn có cái gì bất mãn? Phụ thân ông, ông ấy... Hàn vương (thất hoàng tử) còn là ngoại tôn của ông, sau này ta phải làm thế nào, đặt Hàn vương ở chỗ nào?" nói xong, hốc mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống.

Trần thị cả đời yếu đuối, xuất thân không cao, cũng chỉ có thể dựa vào nữ nhi duy nhất của mình, thấy nữ nhi xưa nay hiếu thắng khóc, không khỏi luống cuống, cũng khóc theo: "Con à, đều là ta vô dụng, mới liên lụy làm con chịu khổ. Nhưng mà, tính khí của phụ thân con cũng biết, ông ấy quyết định chuyện gì, ai có thể thay đổi được? Con à, ta làm sao không nghĩ cho con có một cuộc sống yên ổn chứ?"

Liễu quý phi không khỏi ôm lấy Trần thị, vùi đầu nhỏ giọng nỉ non đứng lên.

Hai mẹ con khóc một lúc lâu, vẫn là Liễu quý phi dừng trước, biết không thể quá mức, vạn nhất khi Trần thị đi ra ngoài hai mắt sưng đỏ, nói không chừng sẽ rước lấy mấy lời đồn đãi, ngược lại không tốt. Vì thế đừng bi thương trong lòng, gọi cung nữ múc nước, hầu hạ trang điểm lại, đem dấu vết che lại.

Trải qua một hồi phát tiết, Liễu quý phi tâm tình đã bình phục xuống dưới, bình tĩnh suy xét: "Ngài nói, cô nương kia là trước khi thái hậu qua đời đưa qua?"

Trần thị gật đầu: "không sai, mấy ngày nay rồi. Phụ thân con vốn tưởng rằng sau khi đem đường muội của con đưa qua, bằng thanh thế Liễu gia, tuy chưa thể ngay lập tức nâng lên thành sườn phi, nhưng là vị trí quý nhân, vẫn là có thể. không nghĩ tới, thái hậu lại đột nhiên qua đời, chuyện này bị trì hoãn xuống."

Liễu quý phi suy nghĩ một chút, nói: "Như thế cũng tốt. một nha đầu vô danh vô phân hầu hạ, dù sao vẫn tốt hơn danh phận của một sườn phi." Sau đó hạ giọng nói mấy câu với Trần thị bên người.

Trần thị nhíu mày, lo lắng nói: "Khuyên phụ thân con không khó, nhưng ta thật sựkhông nắm chắc sẽ khuyên được."

Liễu quý phi ngẩn ra, thở dài: "Ngài nhất định phải khuyên được phụ thân, bằngkhông... Liễu gia chỉ sợ là sẽ không còn nữa."

Trần thị vẫn chần chừ, nhìn thấy biểu hiện của Liễu quý phi vô cùng nghiêm trọng, cuối cùng gật đầu đáp ứng: "Ta đã biết."

trên danh nghĩa, Hàn vương tuy là ngoại tôn của Trần thị, nhưng rốt cuộc vẫn khôngcùng huyết thống, nên khi Liễu quý phi cho người mang Hàn vương lên thỉnh an Trần thị, chẳng những Trần thị đối với Hàn vương hờ hững. Mà Hàn vương, đối với Trần thị, cũng một vẻ mặt xem thường, nếu không phải Liễu quý phi còn ở đây, phỏng chừngkhông liếc mắt nhìn Trần thị một cái.

"Nhìn qua, Hàn vương cũng có vài phần bóng dáng của con, thần thái kia, thật là giống." Trần thị cảm khái nói, không khỏi hồi tưởng lại dáng vẻ hồi nhỏ của nữ nhi, cứ như vậy, đối với Hàn vương cảm thấy thân thiết một chút.

Liễu quý phi sửng sốt, nói: "Phải không? Ta không chú ý lắm." Lập tức đánh giá Hàn vương vài lần, cười cười, “Nhìn lại, đúng là như thế, ánh mắt của nương vẫn tốt như vậy."

Trần thị nói: "Ta chỉ có một nữ nhi là con, không đối tốt với con, thì đối đối tốt với ai."

————————————————

Mười lăm tháng bảy là tết Trung Nguyên, dựa theo tục lệ trước kia, thỉnh vài vị đạo sĩ chân nhân nổi danh vào cung làm mấy tràng cúng bái hành lễ. Mà tết Trung Nguyên năm nay, lại trùng với cúng tuần của thái hậu, bởi vậy có vẻ sẽ long trọng hơn, ngoài trừ việc mời đến mười vị đạo sĩ hòa thượng làm pháp sự, từ đầu đến cuối trong tết Trung Nguyên, còn thỉnh bọn họ đặt không ít lá bùa trừ tà, đốt hoặc dán ở một số nơi trong cung.

Thẩm Mạt Vân chưa trải qua loại đại tràng như thế này, hết tháng bảy, cả người đều gầy đi, cằm hơi nhọn, eo nhỏ thành một nắm tay, nhìn rất có cảm giác yếu đuối. thậtvất vả qua được tháng bảy, lại đến Trung thu tháng tám, may mắn lần này còn ở quốc hiếu, hoàng đế hạ lệnh hết thảy giản lược, cung yến gia yến toàn bộ hủy bỏ, điều này làm cho Thẩm Mạt Vân âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bảo nhi thấy mẫu thân bận rộn không thôi, liền chủ động đề nghị trông bọn đệ đệ, sau khi Vũ Văn Hi biết, khen ngợi nàng. Về phần Vũ Văn Kỳ đột nhiên xuất hiện hôn ước, Thẩm Mạt Vân nghĩ trước hoãn lại đã, sau khi hết bận, sẽ nói rõ cho tiểu nhi tử.

Hôm nay, Tần Doãn nói với Thẩm Mạt Vân: "Trấn Viễn tướng quân phu nhân ngày hôm qua tiến cung thăm hỏi Liễu quý phi, lúc đi ra hốc mắt ửng đỏ, giống như đã khóc qua."

Thẩm Mạt Vân hơi gật đầu, tỏ vẻ đã biết, hỏi: "Ta để cho ngươi quan sát mấy người kia, có cái gì dị động không?"

Tần Doãn hồi tưởng một chút, bỗng nhiên thần sắc hiện lên vẻ do dự cùng kỳ quái,nói: "Giang chiêu dung, Chu tu nghi, Nguyễn tu dung..." Nhớ lại vài vị phi tần, "Đềukhông dị động, luôn luôn bình tĩnh. Nhưng ở chỗ Thúy Vi cung, có một việc rất kỳ quái."

Vừa nghe đến Thúy Vi cung, Thẩm Mạt Vân hơi nhíu mày, nói: "Chuyện gì kỳ quái?"

Tần Doãn nói: "Nửa tháng nay, tiểu cung nữ hầu hạ ở bên cạnh Lam lệ nghi thường xuyên chạy đến chỗ Hà thừa huy, tựa hồ cùng với một tiểu thái giám ở chỗ đó là đồng hương, thường xuyên qua lại với nhau."

Thẩm Mạt Vân lúc này cảm thấy không thích hợp: "Hai người các nàng cơ hồ như nước lửa, vậy mà cung nhân hầu hạ các nàng lại qua lại với nhau?"

Tần Doãn nói: "Nhìn bên ngoài, quả thật là như thế."

Thẩm Mạt Vân nhíu mày, ngón trỏ tay phải gõ nhẹ mặt bàn, một chốc sau, mới hỏi: "Chuyện cung nữ cùng thái giám kia qua lại với nhau, Hà thừa huy cùng Lam lệ nghi biết không?"

Tần Doãn cúi đầu suy xét một chút, nói: "Theo nô tài quan sát, Hà thừa huy hẳn làkhông biết, mà Lam lệ nghi chỗ kia, thật sự nhìn không ra nàng đến cùng là có biết hay không việc hai người này lui tới."

Thẩm Mạt Vân chậm rãi gật đầu: "Lam lệ nghi tiến cung đã sáu năm, bàn về thủ đoạn làm việc, khẳng định so với Hà thừa huy lão luyện hơn, ngươi nhìn không ra chẳng có gì là lạ."

Giả sử Lam thị biết việc này, lại không ngăn cản, rốt cuộc có mưu đồ gì? Hoặc là, cung nữ kia là do Lam thị ra lệnh nàng ta làm như vậy... Vẫn là vấn đề kia, Lam thị có kế hoạch gì? Tòng tiệp dư rớt xuống vị trí lệ nghi, trong đó có một phần là công lao của nàng, mà thập hoàng tử ốm yếu, chỉ sợ cũng bị Lam thị quy tội trên người Hà thừa huy.

nói các nàng đều là kẻ thù của Lam thị, cũng không quá đáng.

"Hà thừa huy sẽ sinh đẻ trong mấy ngày này." Thẩm Mạt Vân tự nhủ nói, trong lòng cómột loại dự cảm không tốt, dừng lại một lát, thanh âm lạnh lùng nói: "Theo dõi chặt Thúy Vi cung cho ta, Lam thị chỗ đó có biến động nhỏ gì, cũng không bỏ qua."

"Vâng, nương nương."

Ba ngày sau, dự cảm đã trở thành sự thật.

"Thục phi nương nương, mới vừa rồi bà vú của thập hoàng tử đến chỗ sung viện nương nương cấp báo, nói là thập hoàng tử bị hạ độc, đã không cứu được. Sung viện nương nương không dám tự ý định đoạt, đêm khuya còn đến quấy rầy ngài, thỉnh nương nương di giá đến Thúy Vi cung." Người nói chuyện đúng là đại cung nữ bên cạnh Chu sung viện Thu Liên, tuy nói chuyện liền mạch, nhưng sắc mặt thập phần tái nhợt, trong mắt đều là lo sợ, hiển nhiên bị dạo cho phát sợ.

Cái gì?

Thẩm Mạt Vân chấn động, vung tay lên, ống tay áo rộng rãi đụng trúng tử kim lư hương bên cạnh, làm vỡ trên mặt đất, sàn cũng dơ, nhưng hiện tại không người nào chú ý đến chuyện này.

"Hạ độc? không cứu được?" Thẩm Mạt Vân không thể tin hỏi ngược lại.

"Đúng vậy, Thục phi nương nương. Nô tì cùng sung viện nương nương nhìn qua thập hoàng tử, thập hoàng tử sắc mặt và môi đều là màu tím, miệng sùi bọt mép, đúng là trúng độc." Bị người bóp chết hoặc là chết tự nhiên sẽ không phun bọt mép, điều này, Thu Liên có thể phân biệt được, "Trừ nô tì ra, sung viện nương nương cũng đã cho người đi mời quý phi nương nương cùng hoàng thượng, còn xin nương nương nhanh điqua."

Thẩm Mạt Vân nắm lòng bàn tay, nói với Thu Liên: "đã biết, ngươi trước về Thúy Vi cung bẩm báo Chu sung viện, ta lập tức đi qua."

"Dạ, nô tì cáo lui." Thu Liên cúi người hành lễ, rồi xoay người ly khai.

Đợi Thu Liên vừa đi, Hồng Tịch thiếu kiên nhẫn nói: "Nương nương, chuyện này rất kỳ quái. Trong hoàng cung, làm sao có thể hạ độc người khác một cách dễ dàng như vậy được, còn hạ độc hoàng tử? Nếu hoàng thượng đã biết, sợ sẽ phải tra rõ."

Thẩm Mạt Vân bình tĩnh nói: "không có nếu như, hoàng thượng đã biết đến rồi." mộthồi lâu, "Thay quần áo, chọn kiện màu trắng."

Tuy lo lắng, đám người Hồng Tịch cùng Tố Nguyệt vẫn là vội vàng lấy xiêm y bên trong ra.

Trong khoảng thời gian để cho người hầu hạ này, đầu óc Thẩm Mạt Vân cũng khôngnhàn rỗi, liên tục suy nghĩ. Có thể làm cho một đứa nhỏ yếu đuối trúng độc thì có rất nhiều cách, nhưng có năng lực thêm vào triệu chứng nôn mửa thì chỉ có cung nhân hoặc là phi tần có thể lấy được được những dược vậy như vậy, sẽ không nhiều lắm, tới lui qua lại cũng là mấy thứ kia. Nâng tay, để cho người hỗ trợ mặc áo khoác vào, quay đầu hỏi Tần Doãn: "Mấy tháng này, Lam lệ nghi có chỗ nào không thích hợp?"

Tần Doãn giờ phút này khẽ nhíu mày lại, một bộ dáng tận lực nhớ lại, cuối cùng vẫn là lắc đầu: "Trừ bỏ chuyện của cung nữ kia, nô tài thật sự nghĩ không ra."

Thẩm Mạt Vân chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy vấn: "Ngươi ngẫm lại, có hay không đãtừng bị thương? Hoặc là đi đến vài nơi nàng vẫn không thường đi qua? Thập hoàng tử có hay không có điểm khác thường?"

Tần Doãn vắt óc suy nghĩ một lát, mới khom mình hành lễ nói: "Nô tài thật sự khôngnghĩ ra được, Lam lệ nghi luôn luôn ở Thúy Vi cung chiếu cố thập hoàng tử, ít khi ra ngoài, thập hoàng tử vẫn luôn uống thuốc, không có nghe nói qua có điều dị thường gì quá lớn. Về phần bị thương, Lam lệ nghi là chính lục phẩm lệ nghi, bình thường đâu cần làm việc gì khổ cực, nào có cơ hội bị thương? Chỉ trừ bỏ mấy tháng trước, nàngkhông cẩn thận bị nước sôi làm phỏng mới mời thái y, ngoài ra không có việc khác."

"Bị nước sôi làm phỏng, bị phỏng, miệng vết thương sẽ sưng phù lở loét, sẽ yêu cầu thuốc, có lẽ còn muốn uống thuốc..." Thẩm Mạt Vân thầm thì nhớ kỹ, một ý nghĩkhông thể tưởng tượng nổi xuất hiện trong đầu nàng, rốt cuộc thân thể không khống chế được liền run run, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may mắn Tiễn Dung phát hiện nàng không thích hợp, chạy nhanh đỡ nàng một phen.

"Nương nương, ngài như thế nào?"

"không, không có việc gì." Thẩm Mạt Vân dựa vào Tiễn Dung, chậm rãi ngồi trên ghế tựa, kinh hoảng qua đi, lý trí dần dần trở lại, tiếp nhận ly nước ấm áp mà Hồng Tịch đưa qua uống một ngụm, mới hỏi, "Sau khi Lam thị bị nước sôi làm phỏng, mất bao lâu mới tốt lên?"

Tần Doãn suy nghĩ một chút, cực kì khẳng định nói: "Ít nhất hai tháng."

Thẩm Mạt Vân gật đầu, trong lòng đã có chủ ý, quay đầu phân phó Tiễn Dung: "Đem sổ ghi chép tháng bảy cùng tháng tám quyển sách xem lại, sẽ có người tới lấy, đến lúc đó ngươi giao cho bọn họ, biết không?"

Tiễn Dung nghiêm cẩn hành lễ nói: "Thỉnh nương nương yên tâm, nô tì nhất định giữ cẩn thận, tuyệt đối sẽ không có phát sinh ngoài ý muốn."

Thẩm Mạt Vân “được rồi" một chút, lại nói: "Phân phó người chú ý bọn Bảo nhi, đừng kinh động đến bọn nhỏ."

Tiễn Dung nghe theo lời lui xuống.

Nửa tiếng sau, cuối cùng trang phục cũng coi như sửa sang xong, Thẩm Mạt Vân cẩn thận kiểm tra lại một lần, phát hiện không có sai lầm, mới nói Tần Doãn: "đi Thúy Vi cung, lên xe liễn đi."

Lát nữa, sẽ là một hồi đánh chiến.

"Nô tài tuân mệnh."

Thẩm Mạt Vân đến Thúy Vi cung có chút chậm, nàng vừa vào đại điện, liền nhìn thấy ở chỗ ngồi chủ vị là Vũ Văn Hi cùng Liễu quý phi, còn có Chu sung viện đứng ở mộtbên, cùng Lam lệ nghi hai mắt sưng đỏ quỳ gối trên sàn. không dám nhìn nhiều, tiến lên hành lễ, đến khi được cho phép, ngồi xuống tại vị trí bên cạnh chỗ chủ vị của hoàng đế, Chu sung viện cũng theo sau ngồi xuống.

Vũ Văn Hi vừa rồi tựa hồ đang hỏi, chỉ nghe Lam lệ nghi thanh âm nghẹn ngào khóc kể: "... không biết phát sinh chuyện gì, bà vú đột nhiên chạy đến nói với thiếp, thập hoàng tử trúng độc, đột nhiên nôn mửa, cung nữ liên quan cũng không biết chuyện gì xảy ra, đều sợ hãi, chạy nhanh đến thông tri thiếp. Thiếp đi qua nhìn, chỉ một lát như vậy, thập hoàng tử, liền, liền đi." nói xong lời cuối cùng, thần sắc đột nhiên ngừng lại, cứ như vậy ngất đi.

Sắc mặt Vũ Văn Hi, không cần nói vẻ mặt vô cùng khó coi, ánh mắt lạnh lẽo dị thường.

Liễu quý phi thấy thế, cẩn thận nói: "Lam thị ngất đi, không bằng trước hết dìu nàng xuống dưới để thái y nhìn một cái. Chính là chuyện thẩm tra cung nhân này, cũng cần phải làm sớm, không bằng truyền bà vú thập hoàng tử tới hỏi trước, người xem như thế nào?"

Vũ Văn Hi chậm rãi gật đầu, nói: "Cho nàng đi vào. Quý phi, ngươi tới hỏi."

"Vâng."

Bà vú chiếu cố thập hoàng tử là một phụ nhân chu đáo ngăn nắp hơn hai mươi tuổi, mồm miệng cũng nói rõ ràng: "... Nô tì luôn luôn ở bên cạnh thập hoàng tử, từng rờiđi để đi ngoài một lần, nhưng thập hoàng tử vẫn có các cung nữ khác trông nom, trong phòng luôn có người. Nô tì có thể thề với trời, tuyệt đối không có chuyện hạ độc thập hoàng tử, quý phi nương nương minh xét." Vừa nói vừa hướng Liễu quý phikhông ngừng dập đầu, rất nhanh, sàn phía trước bị nhiễm đỏ một mảnh nhỏ.

Thẩm Mạt Vân yên lặng nhìn, không nói gì, trong đầu thì một lần lại một lần suy tính đợi cảnh tượng có khả năng phát sinh, cũng cân nhắc lời nói của mình.

Liễu quý phi lại hỏi bà vú mấy vấn đề, liền sai người mang nàng đi xuống.

Cùng lúc đó, thái y đã khám nghiệm xong xác thập hoàng tử, đi vào đại điện trình bày với Vũ Văn Hi: "Khởi bẩm hoàng thượng, thần đã kiểm tra thực hư kinh mạch, thập hoàng tử chính là bị người ta cho uống chén thuốc có pha lẫn chu sa, mới làm thập hoàng tử trúng độc bỏ mình. Mặt khác, thần còn phát hiện, thập hoàng tử thường xuyên chơi đùa một cái trống có hình gợn sóng, đầu cán đồng dạng có bôi chu sa, mặttrên còn có dấu răng trẻ con. Thần cả gan đoán, thập hoàng tử đã từng cắn qua vật ấy, bất tri bất giác liền ăn chút ít chu sa, khiến cho thân thể của thập hoàng tử càng ngày càng yếu."

Sau nửa canh giờ, đã có kết quả thẩm cung nhân Thúy Vi cung, Tôn Quý tiến lên, hành lễ với hoàng đế nói: "Hoàng thượng, cung nữ Hải Hường chiếu cố thập hoàng tửđã nhận tội, nàng là theo lệnh của Hà thừa huy, bỏ chu sa trong chén thuốc thập hoàng tử."

Cùng lời nói thái y không hẹn mà gặp.

"Nga?" Vũ Văn Hi chính là phát ra một cái âm tiết.

"Hải Đường còn nói, chu sa, là do một thái giám tên là La Đại Hải cho nàng. La Đại Hải này, đúng là hầu hạ ở chỗ Hà thừa huy."

Vũ Văn Hi hỏi: "Chỉ có như vậy?"

Tôn Quý nhịn không được nuốt nước miếng, lúc này trong lòng run lên: "La Đại Hảihắn nói, chu sa gì đó là Hà thừa huy cho hắn. Nô tài vốn không tin, chu sa vốn là dược liệu, lại là vật tránh ma quỷ, trong cung quản lý nghiêm ngặt, người bình thường căn bản không có khả năng lấy được, mà Hà thừa huy đang có thai, sao có thể chạm vào việc này? Nhưng là, nhưng là La Đại Hải lại nói, nói..."

"hắn nói cái gì? Hửm?" Vũ Văn Hi ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng người quen thuộc hắnđều biết, đây là đang kìm lại tức giận.

Liễu quý phi mặt mày nhảy dựng, rất nhanh nhìn thoáng qua Thẩm Mạt Vân.

Thẩm Mạt Vân vẫn như cũ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, một bộ dạng bất động minh vương như núi vẻ mặt bất vi sở động, giống như trận bão táp dưới kia đều không có liên quan đến nàng.

"nói, chu sa này, là một ngày trước tết Trung Nguyên, Thục phi nương nương giao cho Hà thừa huy." Tôn Quý da đầu tê rần, không dám đón lấy tức giận của hoàng đế nóira.

Liễu quý phi cùng Chu sung viện ngay tại chỗ trừng lớn hai mắt, một mặt khiếp sợ hướng Thẩm Mạt Vân nhìn qua.

Vũ Văn Hi sắc mặt đã âm trầm đủ để rơi xuống giọt nước, khi hắn đang chuẩn bị nóichuyện, một tiếng mềm mại gọi to truyền tới: "Thục phi nương nương, ngài vì sao phải làm như vậy? Nếu thiếp có chỗ nào có lỗi với ngài, ngài muốn thiếp thân như thế nào nhận lỗi đều được, vì sao muốn hạ độc đứa nhỏ có số khổ kia của thiếp?"

Lam lệ nghi ở sương phòng cách vách vừa mới tỉnh, chuẩn bị bước vào đây yên lặng nghe hoàng đế cân nhắc quyết định, không ngờ được vừa vào đại điện chợt nghe đến lời nói của Tôn Quý, nhất thời tâm thần bất ổn, cứ như vậy té ngã, nhìn Thẩm Mạt Vân hai mắt đẫm lệ khóc la, nước mắt mỗi giọt dọc theo gò má chảy xuống, băng sơn mỹ nhân hóa thành một vũng nước sông, nói không nên lời thật sự là điềm đạm đáng yêu.

Thẩm Mạt Vân tao nhã đứng lên, con mắt cũng chưa từng nhìn một chút đến Lam lệ nghi, lập tức cúi người đối diện với sắc mặt khó coi tới cực điểm của Vũ Văn Hi, nói: "Hoàng thượng, xin cho thiếp bẩm báo."

Vũ Văn Hi liếc mắt nhìn Thẩm Mạt Vân một cái, trong mắt vẫn có hàn khí nhưng đã dịuđi vài phần, nói: "Chuẩn."

"Tạ ơn hoàng thượng." Thẩm Mạt Vân thi lễ xong, mới nói, "Hoàng thượng, trước và sau tết Trung Nguyên, trong cung đã có lệ, đều phải mời vài vị đạo sĩ cao nhân tiến cung, làm pháp sự siêu độ vong linh, hơn nữa năm nay lại vừa khéo trùng ngày cúng thất tuần của thái hậu, không khỏi phải làm trịnh trọng hơn. Trước tết Trung Nguyên, theo lệ thường, nhóm đạo sĩ vẽ lá bùa tránh ma quỷ cho các nơi ở trong cung, thiếp được hoàng thượng tín nhiệm, chưởng quản thượng nghi cục, trông coi ngày tết tế bái chi lễ, thông thường vẽ bùa cần có giấy cùng chu sa, đều là thiếp tự mình xem qua. Mỗi lần phân phát, đều có người phụ trách ghi chép lại vào sổ, người lĩnh cũng phải ký tên, tất cả ró ràng rành mạch, thiếp tuyệt đối không lén tham ô cái nào. Hoàng thượng nếu còn hoài nghi, thì sai người tới Trường Nhạc cung mang sổ ghi chép đến, cũng vớiđi thượng nghi cục kiểm kê một phen, liền biết được thật giả."

Vũ Văn Hi nghe xong, sắc mặt tốt lên mấy phần, nhìn Giang Hỉ gật đầu một cái, "điTrường Nhạc cung, cầm sổ ghi chép mang tới."

"Dạ." Giang Hỉ vội vàng hành lễ, chạy nhanh đến Trường Nhạc cung.

Lam lệ nghi lúc này lại không quan tâm khóc hô: "Thục phi nương nương, ngài nắm giữ thượng nghi cục, nếu thật sự muốn từ đó lấy ra một chút chu sa, không phải là chuyện dễ dàng sao? Chén thuốc của thập hoàng tử bị người ta bỏ chu sa vào, hàm oan mà chết, xin hoàng thượng vì con thiếp làm chủ."

Cứ như vậy nhận định là do Thục phi đứng sau xúi giục người khác độc hại thập hoàng tử.

Thẩm Mạt Vân chợt nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Lam lệ nghi, cười mà như khôngcười nói: "Lam lệ nghi, ngươi làm sao biết, thập hoàng tử bị trúng độc là do chu sa? Còn là bị bỏ vào trong chén thuốc? Nếu ta nhớ không lầm, vừa rồi khi thái y tiến vào điện bẩm báo, ngươi cũng không ở chỗ này." Rồi hướng hoàng đế phúc thân một cái, "Thiếp nói bừa thất lễ, xin hoàng thượng thứ tội."

Liễu quý phi vừa nghe, trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc hận, xem ra Thục phi lại tránh được một kiếp.

Vũ Văn Hi hai mắt hơi nhíu lại, nói: "Nàng là không có cố ý phạm phải sai lầm, ngày sau cẩn thận chút là được." Lại nhìn Lam lệ nghi mềm mại quỳ trên mặt đất, "Lam thị, ngươi còn chưa có trả lời câu hỏi của Thục phi?"

Lam lệ nghi trong lòng ngừng một lát, nghĩ thầm Thục phi quả nhiên khó chơi, bất quá cho dù không có chứng cớ, dính vào loại sự tình này, ngày Thục phi thất sủng cũng sẽkhông xa, miệng không quên nói: "Thiếp, khi thiếp vừa mới tỉnh lại, việc này là trong lúc vô tình nghe được thái y nói, thế mới biết thập hoàng tử là trúng độc chu sa."

Vũ Văn Hi nghe xong, chợt nhíu mày, cũng không để ý tới Lam lệ nghi nữa, mà nói với Thẩm Mạt Vân: "Hơn nửa đêm hôm qua mới bôn ba trở về, nàng cũng đã vất vả, ngồi xuống nói chuyện đi."

"Tạ hoàng thượng ân điển." Thẩm Mạt Vân hành lễ, thoải mái ngồi xuống.

Lam lệ nghi sắc mặt cứng đờ, lập tức cúi đầu, che khuất ánh sáng trong mắt.

Liễu quý phi thấy vậy, trong lòng âm thầm lắc đầu, Lam thị này cũng thật ngu ngốc, còn chưa hết hy vọng, bất quá Thục phi cũng không phải là bánh bao mặc cho người ta nhào nặn mà không phản ứng gì, cũng không biết nàng sẽ đáp lại như thế nào.

một khắc sau, Giang Hỉ chạy trở về, trong tay cầm hai cuốn sổ ghi chép, đúng là ghi chép thu chi cho việc hiến tế trong cung hai tháng này.

Vũ Văn Hi tiếp nhận quyển sổ, lật đến tháng bảy, bên trong ghi lại kỹ càng mỗi mộtkhoản thu chi, hơn nữa phía dưới còn có người lĩnh ký tên vào.

Giang Hỉ lúc này cũng nói: "Nô tài đã cho Trần thượng cung của thượng nghi cục tự mình kiểm tra số chu sa còn dư trong cung, đối chiếu lại với số lượng trong sổ ghi chép ghi lại cũng không sai."

Lúc này, một tiểu thái giám lén lút đi vào, nói mấy câu với Tôn Quý.

Sắc mặt Tôn Quý nhất thời đại biến: "Hoàng thượng, cung nữ Hải Đường, còn có thái giám tên La Đại Hải đã đâm vào cột chết rồi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio