Thuốc Ngọt

chương 31: gặp lại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Cua

Lương Dược ở bên ngoài đúng tháng, đến tết cũng không trở về, tuy nhiên cô vẫn thường xuyên gửi tin nhắn báo cáo tình hình bản thân cho Lương Viễn Quốc, nói bản thân sống rất tốt, ông không cần phải lo lắng.

Sau đó cô cùng Vương Cần Cần lại chạy tới Côn Minh chơi hết mùa đông, du sơn ngoạn thủy nửa tháng, đến khi khai giảng cao tam cũng chưa trở về, chỉ thông qua Wechat chuyển tiền học phí cho thầy chủ nhiệm.

Sau khi chơi chán, hai người mới lưu luyến mà trở về. Lúc rời đi là mùa đông tuyết bay tán loạn, khi trở về lại là một mùa xuân mới, vạn vật tươi tốt, ánh nắng tươi đẹp.

Sau khi Lương Dược trở về, cô quét tước qua phòng thuê một lượt trước rồi mới gọi cho Lương Viễn Quốc, thông báo chuyện cô trở về, còn nói muốn mời ông một bữa cơm.

Lương Viễn Quốc nghe được, ở bên kia điện thoại nhịn không được liền mắng, thanh âm nghẹn ngào:" Cái con nhãi này, còn biết trở về à!"

Lương Dược cười cười, "Xì, con mời ba một bữa cơm."

Cô dẫn ba Lương đến một tiệm cơm Tây ăn bò bít tết.

Nói là tiệm cơm nhưng ở đây có phong cách trang hoàng rất khá, ánh đèn màu vàng, xung quanh có mấy bức họa xinh đẹp, kèm theo tiếng đàn du dương bên tai, một nơi rất thoải mái và ấm áp.

Đã hơn hai tháng Lương Viễn Quốc không nhìn thấy con gái, có hơi chút cảm khái.

Lương Dược giống như không có gì thay đổi, gương mặt tinh xảo, da trắng môi đỏ, kinh diễm mà mỹ lệ, chỉ khác là cô đã đem một đầu tóc đen nhuộm thành màu sợi đay, uốn nhẹ xõa trên bờ vai, tạo cảm giác tùy ý lười biếng.

Giống như thành thục hơn một chút.

Lại nhìn sang Lương Viễn Quốc, ông lớn chừng này rồi mà vẫn chưa từng tới nơi sang trọng như vậy ăn cơm, ông có hơi mất tự nhiên, nhỏ giọng nói với cô: "Dược Dược à, đến nơi này ăn có phải hơi lãng phí hay không? Nếu không chúng ta đổi một nơi khác bình thường hơn ăn đi."

"Tới cũng tới rồi, ba sợ cái gì." Lương Dược kỳ thật cũng rất ít tới mấy nơi thế này, nhưng chính là cô muốn cho ba mở mang tầm nhìn một chút.

Cô gọi phần bò bít tết.

Sau khi phục vụ mang bò bít tết lên, Lương Viễn Quốc nhìn nhìn hồi lâu, buồn bực lên tiếng, "Dược Dược à, vì sao lại toàn dao nĩa thế này, không có chiếc đũa nào sao?"

Ông vụng về cầm lấy cái nĩa chọc chọc đống thịt, hoàn toàn không muốn dùng.

"Cơm Tây thì đâu ra đũa?" Lương Dược trợn trắng mắt, song lại phì cười, đem bò bít tết từ đĩa của ông đến chỗ mình, sau đó cẩn thận cắt thịt cho ông.

Lương Viễn Quốc nhận lại đĩa thịt, nếm một miếng, ăn rất mềm, ông cười không ngừng gật đầu, "Cái này ăn cũng được đấy chứ, Dược Dược con cũng mau ăn thử đi!"

Lương Dược cũng cười, "Vừa ăn vừa nói."

Hai cha con trò chuyện về tình hình gần đây.

Lương Viễn Quốc: "Con nói đi tham gia cuộc thi vẽ, thế nào, có thắng không?"

"Không tốt lắm." Lương Dược thở dài, "Không lấy được mười vạn."

Lương Viễn Quốc "A" một tiếng, cho rằng cô không được giải, an ủi: "Thắng thua là chuyện thường......"

Lương Dược lại thở dài: "Chỉ lấy được năm vạn."

"......" Lương Viễn Quốc đem mấy lời an ủi nuốt trở vào, "Được giải nhì cũng không tồi."

"Sao lại không tồi? Rõ ràng con vẽ theo phong cách của đệ nhất danh họa Picasso khá hơn nhiều! Số phiếu bình chọn cũng cao nhất!"

Lương Dược nhớ lại chuyện này liền tức, cô hừ một tiếng "Đám giám khảo đó đúng là mắt mù!"

Lương Viễn Quốc không hiểu mấy thứ này, chỉ cười ha hả phụ họa hai câu, nhớ tới cái gì, ông do dự hỏi: "Dược Dược, con còn nhớ Sở Trú không?"

Đã lâu không nghe thấy cái tên này, Lương Dược hơi sửng sốt, "Vẫn nhớ, em rể nha."

Giọng nói của cô vô cùng tự nhiên, không nhìn ra điều gì khác thường.

Lương Viễn Quốc ho hai tiếng: "Cái kia, ba muốn hỏi con cái này, con đối với Sở Trú kia có cảm giác đặc thù gì hay không?"

"Sao có thể?" Lương Dược cho rằng Lương Viễn Quốc lo lắng cô muốn tranh giành người đàn ông của em gái, cô mím môi cười nhạt, "Con chẳng có cảm giác gì với cậu ta cả."

"Như vậy à," Lương Viễn Quốc pha trò, "Là ba suy nghĩ nhiều."

Ông vốn đang do dự không biết có nên nói chuyện Sở Trú cho cô nghe hay không, nhưng khi thấy cô nói như vậy, ông đành thôi.

Thiếu niên Sở Trú kia vừa tối tăm lại cố chấp, bị anh quấn lấy cũng cảm thấy phiền muộn, nhưng hiện tại thấy con gái sống tốt, ông cũng không nghĩ nhiều nữa.

Hai cha con vừa ăn vừa nói chuyện, không khí rất hòa hợp.

Lương Viễn Quốc khuyên Lương Dược gọi cho Lương Văn, cô ấy rất nhớ cô.

Lương Dược cười khẽ lắc đầu, "Để sau đi."

Hiện tại cô vẫn chưa muốn đối mặt với Lương Văn, suy cho cùng Lương Dược cảm thấy chuyện Sở Trú cùng cô nháo loạn lúc ấy vẫn còn rất xấu hổ.

Chờ cô tạm quên đi chuyện này rồi nói sau.

"Đúng rồi Dược Dược, còn có một việc ba muốn nói...." Lương Viễn Quốc chần chờ mở miệng, "Chính là ba và mẹ con......"

"Đừng!" Lương Dược lập tức lắc đầu đánh gãy, "Chuyện của mẹ con không muốn biết, ba đừng nhắc tới với con."

Lương Viễn Quốc hơi hơi hé miệng, bất đắc dĩ thở dài, "Được, chúng ta ăn cơm, ăn cơm."

Lương Dược trở về Cửu Trung, mãi sau mới tìm thấy lớp học mới.

Cô trở về đã dọa toàn ban nhảy dựng, khai giảng cao tam đã qua lâu như vậy, lúc này cô mới xuất hiện đã kiểm chứng được lời đồn.

Thanh danh của Lương Dược ở Cửu Trung rất vang dội, nhưng ở đây lại có khá nhiều học sinh không học cùng cô ở ban trước, bọn họ hiếu kỳ nhìn cô, nhỏ giọng bàn tán.

"Cậu ấy chính là Lương Dược ư, lớn lên thật xinh đẹp!"

"Ha ha không hổ là Lương Dược, khai giảng cao tam còn bị cậu ta cho leo cây."

"Cảm giác cậu ấy trang điểm lên có chút giống sinh viên nghệ thuật."

"Mẹ nó, đôi chân kia thật sự tinh tế quá đi, thật không dám tưởng tưởng đôi chân kia quấn lên người.... Sặc"

"Cậu mau thu lại cái ý nghĩ quỷ ấy đi, còn không biết Lương Dược đáng sợ ra sao à, còn dám nói lung tung, không phải cậu muốn làm thái giám rồi chứ!"

"... Ách, không đến mức ấy đi?"

......

Chủ nhiệm lớp thấy Lương Dược cũng không có trách mắng, chỉ chỗ cho cô, cô cùng Vương Cần Cần lại dựa vào nhau ngồi ở góc lớp cạnh cửa sổ.

Lương Dược nhìn thấy Vương Cần Cần khoác cặp đi tới liền hỏi, "Đến sớm thế?"

Vương Cần Cần lấy gương ra soi, nghe vậy bĩu môi, "Ba mẹ mình về rồi, ngày nào cũng thuyết giáo bên tai, phiền muốn chết."

Lương Dược ngồi bên cạnh cô ấy, "Không tốt sao?"

Vương Cần Cần: "Tốt cái rắm!"

Lương Dược cười, sửa sang lại ngăn kéo sách mới, vừa ngẩng lên đã thấy một nam sinh đang nhìn cô chằm chằm.

Nửa ngày sau cậu ta mới nói chuyện: "Cái kia, Lương Dược, cậu còn nhớ tôi không? Học kỳ tôi là bạn cùng bàn với cậu á, tên tôi là Kha Ngộ Tư."

Lương Dược ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "Chuyện gì?"

Kha Ngộ Tư: "Thật ra học kỳ vẫn luôn có một nam sinh tới tìm cậu, hơn hai tháng rồi, thỉnh thoảng lại chạy tới hỏi tình hình về cậu."

Lương Dược khá có hứng thú, "Ồ, trông cậu ta thế nào?"

Kha Ngộ Tư nhớ lại, "Dáng người cao gầy, đẹp trai nhưng nhìn rất khó gần, đúng rồi, cậu ta mặc đồng phục Nhất Trung!"

Lương Dược hơi khựng lại, nâng mí mắt: "Cậu ta tên gì?"

Kha Ngộ Tư nhíu mày suy nghĩ rất lâu, "Hình như là khoai tây...... Đúng, chính là khoai tây!"

Lương Dược: "......"

Chắc là không phải đâu.

Trong đầu cô bỗng hiện lên gương mặt tuấn mỹ lại nhạt nhẽo của Sở Trú.

Nhưng hiện giờ anh hẳn là đang cùng Lương Văn chơi trò yêu đương mới đúng, không có khả năng.

Thời gian không nhanh không chậm qua đi, Lương Dược trở về đã hơn một tuần, cũng đi học đủ một tuần, cô không giống lúc trước thường xuyên trốn học, trở nên an phận không ít.

Hiện tại đã là cao tam, cô cũng không thể tùy hứng giống lúc trước.

Buổi chiều ngày thứ , Lương Dược như thường lệ ghé mặt xuống bàn lười biếng mà chơi di động, đột nhiên lớp trưởng chạy vào hô to: "Các bạn học, tớ vừa nghe được một tin, Nhất Trung muốn cử học sinh đến đây, tổ chức một cuộc thi so tài cùng Cửu Trung nha!"

Lớp học yên tĩnh một chút, sau đó là một mảng ồn ào.

"Là Nhất Trung á?"

"Cùng Nhất Trung so tài, này chẳng phải là muốn đè bẹp chết chúng ta sao?"

"Nói thế cũng không hẳn, cao nhị không phải là mới có một học sinh chuyển trường tới sao, tên Thẩm Thần thì phải, cậu ta lúc trước cũng học ở Nhất Trung, hình như thành tích so với Sở Trú cũng không có khác biệt lắm đâu!"

Lương Dược nghe vậy dừng một chút, tốc độ chơi di động có hơi chậm lại.

Trong ban vẫn còn đang bàn luận --

"Sở Trú là ai vậy?"

"Chính là trấn giáo chi bảo của Nhất Trung đó, đệ nhất học thần, cậu ấy nổi tiếng như vậy mà cậu không biết ư?"

"Tớ nghe nói lần này Sở Trú cũng tham gia."

"...... Cậu ta tới làm gì, thể nghiệm khoái cảm được ngược tay mơ của đại thần sao?"

"Đương nhiên là vì Thẩm Thần rồi! Trên đời này cũng chỉ có mình Thẩm Thần mới có thể cùng Sở Trú một trận đại chiến nha."

......

Sở Trú, muốn tới Cửu Trung?

Hơn nữa còn muốn quyết đấu một sống một còn với một nam sinh khác?

Lương Dược thần sắc cổ quái mà chớp chớp mắt.

Là anh thay đổi hay là do cô không đủ hiểu anh? Vậy mà Sở Trú còn có một mặt nhiệt huyết của thanh niên như vậy nha.

Lương Dược cảm thán sâu sắc câu nói "Cảnh còn người mất", lại đột nhiên nghe thấy tiếng hét điển hình của mấy nữ sinh hoa si bên ngoài.

"A a! Học sinh Nhất Trung kìa! Đồng phục thật đẹp quá đi! Kia là Sở Trú phải không, mẹ ơi, lớn lên cũng đẹp trai quá đi, chính là cái hơi thở thần thánh không thể xâm phạm này, cậu ấy chính là hệ cao lãnh cấm dục nha, thích quá đi!! Tôi muốn ăn cậu ấy!"

"Này, cậu có thể có chút mặt mũi hay không? Phải nhớ kỹ, cậu ta chính là kẻ thù, kẻ thù đó!" Một nữ sinh khác nghe vậy chỉ hận rèn sắt không thành thép mà nói.

"Xì, cậu có bản lĩnh như vậy thì lại đây nhìn một chút xem, tớ đảm bảo nhìn một chút liền luân hãm!"

"Xem thì xem," Nữ sinh kia hất cằm đi tới, hướng mắt xuống lầu nhìn thử," Còn không phải chỉ là nam sinh... Mẹ nó kiểu này tớ cũng muốn ăn!"

"...."

Bạn nữ kia cười đến hả hê, bỗng nhiên có một cỗ hương thơm hoa hồng từ đâu bay tới, bọn họ ngừng bàn luận.

Nữ sinh kia nghiêng đầu, thấy được một gương mặt quá mức xinh đẹp, là Lương Dược.

"Cậu cũng có hứng thú với vị soái ca kia sao?" Nữ sinh kia kinh ngạc, chợt nhớ ra Lương Dược đã lâu chưa có bạn trai.

"Một chút đi."

Lương Dược hướng ánh mắt nhìn Sở Trú, thuận miệng nói.

Dưới lầu, có khoảng năm học sinh Nhất Trung đang đi trên một con đường nhỏ, ba nam hai nữ, khí chất đều thập phần xuất chúng.

Đặc biệt, người nổi bật nhất phải kể đến nam sinh đứng ở giữa.

Lương Dược lẳng lặng đánh giá Sở Trú, anh giống như thay đổi, lại giống như không thay đổi.

Thiếu niên mặc một bộ đồng phục màu xanh cùng quần đen dài, cúc áo cài cẩn thận đến tận cổ, dáng người mảnh khảnh thẳng tắp, trên mặt anh không có biểu tình gì, cằm thon gầy mà kiêu ngạo, chân dài trầm ổn bước về phía trước.

Rất nhanh, anh liền đi qua khỏi mí mắt Lương Dược.

Anh giống như gầy hơn rất nhiều, thân hình có chút đơn bạc.

Lương Dược không xác định mà nghĩ.

Lương Văn không chăm sóc tốt cho anh sao?

Tuy rằng Cửu Trung đấu với Nhất Trung, không khác lấy trứng chọi đá.

Nhưng Cửu Trung như cũ rất coi trọng trận thi đấu này, vườn trường khắp nơi treo đầy rẫy biểu ngữ, các lão sư ở bên dưới cũng không ngừng hô cố lên, mà nhóm cổ vũ của Nhất Trung cũng rất nhiệt huyết, nhất thời tác động đám học sinh Cửu Trung, bầu không khí học tập được như được kích thích, bọn họ muốn đánh bại Nhất Trung!

Thi đấu có thể thua nhưng khí thế thì tuyệt đối không thể thua!

Ngày đó hôm đó, Lương Dược đã suy nghĩ rất lâu, không ngừng đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ, trộm vào lễ đường lớn xem thi đấu.

Lương Dược vốn định tìm một chiếc mũ che kín mặt, song lại nghĩ, sao cô phải trốn?

Sở Trú phát hiện được thân phận của cô sao?

Không có!

Cô có làm gì để anh phát hiện ra sao?

Cũng không có!

Vậy cô trốn cái rắm!

Sở Trú cùng Lương Văn ở bên nhau lâu như vậy, cảm tình nên củng cố cũng đã củng cố, nên tiến triển cũng đã tiến triển, cô còn lo cái gì.

Rốt cuộc vẫn là người một nhà, cô cũng đâu thể trốn em rể cả đời.

Nghĩ đến đây, Lương Dược eo không cong, chân không đau, ưỡn ngực ngẩng đầu, đôi tay cắm ở trong túi, nghênh ngang mà đi vào lễ đường lớn.

Cô! Một! Điểm! Đều! Không! Sợ!

Thời điểm Lương Dược đi vào là lúc Sở Trú cùng Thẩm Thần đang có một trận đại chiến có một không hai.

Cả lễ đường bị chia thành hai phe, tiếng hoan hô cố lên như thủy triều bao phủ lỗ tai cô, trận thi đấu này so ra còn kịch liệt hơn cả trong tưởng tượng của cô nữa.

--

Trên khán đài có một nữ sinh Nhất Trung kích động rống lớn, "Sở Trú! Sở Trú! Nhất Trung ánh sáng!"

Đội cổ động viên Cửu Trung cũng không cam lòng yếu thế: "Thẩm Thần! Thẩm Thần! Cửu Trung Vương!"

Lương Dược: "...." Náo nhiệt quá.

Cô hướng mắt lên đài nhìn thử, nhìn qua nam sinh tên Thẩm Thần kia, lớn lên cũng rất đẹp trai, sạch sẽ trắng trẻo, rất có khí chất.

Cô chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt liền chuyển hướng sang Sở Trú kế bên.

Tuy rằng, cô vẫn cảm thấy em rể soái hơn một chút.

Thẩm Thần cùng Sở Trú cùng đứng song song ở trước bàn, trong tay cầm bút, thân thể hơi cúi xuống như là đang viết gì đó.

Đây là câu hỏi sao?

Lương Dược nghi hoặc nghĩ, sau đấy lại nghe thấy liền nghe thấy giọng của người ra câu hỏi: "÷ bằng bao nhiêu?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio