Vào lúc hừng đông sứ thần Nam Man Vương phái tới rốt cuộc cũng có thể gặp mặt Ô Man Vương.
Nghe nói Ô Man Vương hung tàn thích giết chóc, là nhân vật không khác gì “Đồ tể”…… vì thế sứ thần có chút khiếp đảm, nhưng lúc được dẫn vào vương cung đang xây dở của Ô Man rồi gặp Ô Man Vương ở chính điện thì ông ta lập tức sửng sốt, cũng không còn luống cuống nữa.
Bởi vì Ô Man Vương đang ngồi trên vương tọa và đeo mặt nạ bằng đồng.
Mặt nạ kia hoàn toàn che khuất vết sẹo trên mặt Ô Man Vương, đồng thời cũng chặn lại khí thế cường hãn của bậc vương giả trên người hắn.
Sứ thần Nam Man lạ lẫm mà hành một cái lễ không biết học ở đâu, cũng không quá đoan chính rồi nói: “Nô tham kiến Đại vương.”
Chính điện của vương cung có đám quan Ô Man đứng thành hai bên giống như Đại Ngụy.
Nhưng kỳ quái là khi sứ thần hành lễ với Ô Man Vương thì đám đại thần Ô Man ở xung quanh lại lộ ra biểu tình rất cổ quái.
Thậm chí có người còn xoay mặt nhắm mắt, một bộ “Thảm không nỡ nhìn”.
Sứ thần tưởng những người này không biết lễ nghĩa nên thậm chí còn tức giận.
Nhưng lúc này ông ta bỗng nhiên nhìn thấy phía sau Ô Man Vương có một thanh niên võ sĩ dáng người thon dài cường tráng.
Người nọ đeo khuyên bạc sáng lóa trên tai trái, trên mặt có một vết sẹp vắt qua nửa mặt.
Ánh mắt đầu tiên của mọi người là cảm thấy hắn rất dọa người, nhưng đến ánh mắt thứ hai thì chỉ thấy hắn anh tuấn bức người.
Hắn ôm cánh tay đứng đó với khí thế quả thực không kém gì Nam Man Vương Không Lặc.
Mà lúc này thanh niên kia nở nụ cười với sứ thần, khoe hàm răng trắng tinh.
Ánh mắt đám người Ô man lại càng thêm cổ quái còn sứ thần lại cảm thấy võ sĩ bên người Ô Man Vương thật là có lễ.
Vào lúc này Ô Man Vương đeo mặt nạ hắng giọng bắt đầu nói khiến sứ thần bị hấp dẫn: “Sinh nhật của Đại Ngụy hoàng đế năm nay vừa đúng vào mùng một tết của bọn họ.
Bổn vương quyết định tự mình tới Đại Ngụy một chuyến.
Ân điển của Không Lặc đại vương ta ghi tạc trong lòng nhưng ban thưởng của Đại Ngụy quân phụ ta cũng không thể quên.”
Sứ thần vội la lên: “Đại Vương, ý của Không Lặc Vương là chờ một thời gian nữa Ô Man cũng là ……”
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, sứ thần cũng chẳng dám nói trắng ra mà chỉ nói vòng cho qua: “Chúng ta mới là người một nhà.
Thỏa thuận của Ô Man và Đại Ngụy sớm hay muộn cũng sẽ phải phế bỏ……”
Ô Man Vương ngồi trên ngôi cao nói: “Đó là thỏa thuận của hai bên, đương nhiên không dễ mà bỏ.”
Trừ phi có lợi ích lớn hơn nữa.
Vì thế sứ thần lại khuyên, lăn lộn mấy lời của Không Lặc Vương tới khuyên người của Ô Man.
Nhưng thái độ của Ô Man Vương rất cường ngạnh: “Ý ta đã quyết!”
Sứ thần bất đắc dĩ cực kỳ.
Quả thật ông ta cũng sớm đoán được có thể mình sẽ không thuyết phục nổi Ô Man Vương.
Trước mắt Không Lặc Vương còn chưa thể thống nhất bốn bộ của Nam Man nên cũng chỉ có thể sốt ruột nhìn Ô Man và Đại Ngụy thân thiết.
Nhưng…… những chuyện này sớm hay muộn đều sẽ qua.
Chỉ cần Ô Man lại quy thuận Nam Man thì mấy vấn đề này đều có thể giải quyết.
Sứ thần cũng nhượng bộ mà nói: “Thôi được, nếu Đại Vương khăng khăng muốn đích thân đi Đại Ngụy vậy Không Lặc Vương hy vọng tiểu nô có thể đi cùng ngài.”
Ô Man Vương hỏi: “Ngươi tên gì?”
Sứ thần đáp: “La Tu.”
Ô Man Vương không nói nữa nhưng võ sĩ mặt mang sẹo đứng phía sau lúc này lại mở miệng hỏi: “Ngươi là người Đại Ngụy hả?”
Sứ thần kia sửng sốt một chút rồi nói: “Phụ thân tiểu nô là người Đại Ngụy còn mẫu thân là người Nam Man.
Năm đó đại hạn, phụ thân từ Đại Ngụy chạy trốn đến đây vì thế cũng không định trở về.
Tiểu nô đương nhiên là người Nam Man.”
Võ sĩ kia nghe thế thì gật đầu không nói nhiều nữa.
La Tu cảm thấy người này không thể hiểu được nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Chờ chờ ông ta rời khỏi đây rồi vị Ô Man Vương đang ngồi trên bảo tọa lập tức như phải bỏng, cứ thế nhảy dựng lên nhường nhỗ: “Đại Vương……”
Lúc này cái tên vừa rồi còn toàn tâm toàn ý làm võ sĩ đã cười một tiếng rồi hất vạt áo ngồi xuống vương tọa, hết sức tùy ý.
Hắn mới là Ô Man Vương Mông Tại Thạch chân chính.
Sứ thần Nam Man đi rồi nên đương nhiên đến lúc người của Ô Man tự thảo luận.
Mấy đại thần sẽ đi theo Ô Man Vương tới Đại Ngụy bất an nói: “Đại vương, chẳng lẽ chuyến này đi ngài vẫn định cải trang, để người khác giả mạo mình còn bản thân làm một thị vệ đi theo ư?”
Mông Tại Thạch hỏi lại: “Như vậy không phải rất thú vị sao?”
Các đại thần mờ mịt: Thú vị ở chỗ nào?
Nhưng mà Mông Tại Thạch đã áp bức bọn họ nhiều năm nên chẳng kẻ nào dám phản bác.
Bọn họ chỉ dám kiến nghị: “Nếu Đại vương đã quyết định tự mình đi thì chúng ta sẽ gửi quốc thư cho Đại Ngụy……”
Mông Tại Thạch đáp: “Không cần.”
Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng vuốt ve vương tọa, chậm rãi nói: “Không cần gửi quốc thư, trước tiên chúng ta lấy thân phận thương nhân tiến vào lãnh thổ Đại Ngụy và tới kinh đô.
Từ giờ tới sinh nhật của hoàng đế Đại Ngụy còn một tháng nữa, chúng ta cứ thế vừa đi vừa ngắm phong cảnh, không phải thật tốt sao? Đợi khi nào sắp tới mới gửi thư để Đại Ngụy chuẩn bị.
Một đường này chúng ta cũng vừa lúc có thể nhìn xem bộ dạng chân chính của Đại Ngụy là như thế nào.”
Mông Tại Thạch híp mắt, nghĩ thầm chỉ có như vậy có lẽ mới có thể nhìn thấy tình cảnh thực của Đại Ngụy, mới có thể giải được vấn đề trong lòng hắn —— Ô Man rốt cuộc nên phát triển như thế nào mới có thể cường thịnh như Đại Ngụy.
—
Ngày tiếp theo sứ thần La Tu mang theo nhiệm vụ Nam Man Vương giao cho, vẻ mặt mờ mịt nhìn đám người Ô Man cải trang hóa thân thành thương nhân.
Ô Man Vương hôm qua ông ta gặp lúc này vẫn đeo mặt nạ và đương nhiên cũng cải trang.
Đoàn người của bọn họ ước chừng có cả trăm người, cứ thế đi vào biên giới Đại Ngụy theo nhóm nhỏ rồi mới tập hợp lại.
Tên võ sĩ trên mặt có sẹo kia cực kỳ đáng tin cậy, một đường này hắn theo sát Ô Man Vương khiến La Tu thầm khen ngợi: Đây mới là bộ dạng thị vệ nên có.
Nhưng mỗi lần La Tu khen tên vệ sĩ kia một câu là trong đoàn người sẽ có vài kẻ có biểu tình trở nên cổ quái, khiến ông ta thực khó hiểu.
Lúc đám người Mông Tại Thạch giả dạng cải trang tiến vào biên giới Đại Ngụy thì đồng thời cũng có một đội thương nhân chân chính rời khỏi Ô Man đi về phía Trường An của Đại Ngụy.
Trong tháng chạp rét đậm, những thương nhân này lẻ loi mà đi.
Nửa năm trước bọn họ ở chợ phía tây nhận được nhiệm vụ đi tới Ô Man sống nửa năm với thân phận thương nhân để tìm hiểu tình hình nơi đây rồi báo cho vị khách kia.
Hiện tại đã qua nửa năm, tiền công người kia trả bọn họ đã tiêu hết nên bọn họ cũng trở về.
Đám người này tuy là người Hồ nhưng sớm đã quy thuận Đại Ngụy, vợ con đều ở Trường An.
Huống chi cuối năm nay Trường An tổ chức đại điển, hẳn sẽ náo nhiệt hơn năm trước vì thế đám thương nhân người Hồ nóng lòng về nhà chứ không muốn ở lại nơi hoang vu như Ô Man ăn tết.
Bọn họ đương nhiên muốn vội vã trở về Trường An trước cuối năm nhưng tốc độ xem ra vẫn kém đám người Mông Tại Thạch.
Dù xuất phát gần như đồng thời nhưng cuối cùng đám thương nhân vẫn chậm hơn đám Mông Tại Thạch một chút.
—
Lúc này ở Trường An, vì sứ thần các nước nhỏ đã tới, lúc này lại là cuối năm nên mọi nơi đều náo nhiệt.
Đan Dương công chúa Mộ Vãn Diêu hiện tại lại đang mắt lạnh nhìn cái tên Ngôn Nhị Lang nhà bên cạnh đã ở phủ của nàng ăn tối hôm rồi.
Cơm trưa thì không nói làm gì, không phải vì Mộ Vãn Diêu không trở về vào buổi trưa mà bởi vì triều đình sẽ chuẩn bị cơm cho quan viên.
Một tiểu quan bát phẩm như Ngôn Thượng lúc này có thể về Trung Thư Tỉnh hoặc ở lại Hồng Lư Tự ăn cơm trưa.
Dù sao chàng cũng sẽ không đói.
Nhưng mỗi tối chàng lại mặt dày tới trong phủ của nàng ăn cơm tối, vậy hẳn là đang tính ăn trực đây mà.
Lúc đầu Mộ Vãn Diêu còn tưởng chàng có mục đích gì, nhưng qua hai ngày thấy chàng tới chỉ để ăn cơm, còn thuận tiện cùng nàng tâm sự thì nàng quả thực đã nhìn thấu rồi ——
Từ khi nào mà Ngôn Nhị Lang lại học được cách đi ăn trực thế này?! Hắn nghèo thế hả?
Đêm nay Ngôn Thượng vẫn ăn cơm ở chỗ Mộ Vãn Diêu như thường.
Hai người vẫn cùng ngồi chung một bàn mà ăn.
Cả cái bàn dài bày đầy đồ ăn nhưng Mộ Vãn Diêu chỉ lắc chén rượu chứ không ăn mấy, chủ yếu là nàng đang thưởng thức bộ dạng Ngôn Thượng ăn cơm.
Ngôn Thượng dùng cơm xong thấy đồ ăn trên bàn vẫn chưa được dọn mới ngẩng đầu nhìn Mộ Vãn Diêu một cái.
Hai người cứ thế nhìn nhau.
Chàng hơi ngẩn ra sau đó chậm rãi buông đũa và nghĩ lại nhưng thấy vừa rồi mình không lộ ra biểu tình túng quẫn nào.
Sau đó chàng khách khí hỏi: “Điện hạ chỉ uống rượu mà không ăn cơm sao?”
Mộ Vãn Diêu nhíu mày nói: “Rượu trộn cùng đồ ăn sẽ có mùi lạ, ai chịu nổi?”
Ngôn Thượng khuyên: “Điện hạ vẫn nên uống ít rượu thôi.”
Mộ Vãn Diêu liếc nhìn chàng một cái sau đó giống như cố ý đối nghịch với chàng mà rót một chén rượu khác, còn khiêu khích nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Ngôn Thượng: “……”
Tuy biết nàng căn bản sẽ chẳng nghe lời mình nhưng Ngôn Thượng vẫn thấp giọng nói: “Vậy điện hạ uống chút rượu nóng đi.
Ngài là nữ tử nên không thể cứ uống rượu lạnh.
Như thế sẽ bị đau dạ dày, đầu cũng sẽ đau.
Ta đã đặc biệt tham khảo Hầu ngự y……”
Mộ Vãn Diêu sợ chàng quá rồi: “Đã biết, đã biết, ngươi phiền chết đi được.”
Nàng thậm chí còn để đám thị nữ dọn đống rượu trước mặt mình đi bởi vì tuy ung dung thong thả nhưng Ngôn Thượng sẽ một hai nói tới khi nàng phải chịu nghe mới thôi.
Thật sự rất phiền nhưng nàng cũng chỉ có thể chịu đựng.
Thị nữ dọn bàn xong Mộ Vãn Diêu thấy Ngôn Thượng vẫn ngồi đó thì không khỏi kinh ngạc nhìn chàng.
Ngôn Thượng thì căng da đầu, trên mặt mang theo một nụ cười ấm áp rồi bắt đầu nói chuyện phiếm: “Hôm nay điện hạ đã làm những gì?”
Dưới ánh nến Mộ Vãn Diêu nghĩ thầm chàng đang định nói chuyện phiếm với nàng ư? Aizzz, có cái gì mà nói đâu.
Nàng và Ngôn Thượng cả ngày không gặp nhau được một lần, cũng không có việc gì chung nên lấy đâu ra lắm chuyện để đêm nào cũng nói không dứt chứ?
Lúc này nàng cũng đã hơi say mà chống má nói với chàng: “Không muốn nói.”
Ngôn Thượng ngây ra, nhưng lại coi như không biết điệu bộ giống như không thèm để ý tới mình của nàng.
Chàng chỉ mỉm cười nói: “Ta sẽ nói với ngài về những việc ta làm ngày hôm nay nhé……”
Thế là chàng bắt đầu kể với nàng về hoạt động ngày hôm nay của mình, mà Mộ Vãn Diêu cũng không lên tiếng.
Vì giọng chàng quá dễ nghe, nói chuyện cũng thú vị nên tuy nàng không muốn đáp lời nhưng nghe cũng không sao.
Đúng lúc này thị nữ Hạ Dung cầm một quyển sách ở bên ngoài lắc lư, nhón chân nhìn vào trong nhà.
Mộ Vãn Diêu thấy thế thì hếch cằm ra hiệu để nàng ta tiến vào.
Hạ Dung đặt cuốn sách trên bàn trước mặt Mộ Vãn Diêu sau đó uốn gối hành lễ và đi ra ngoài.
Ngôn Thượng vẫn nhẹ nhàng nói chuyện như cũ.
Lúc này chỉ có mình chàng nói còn Mộ Vãn Diêu thì cúi đầu lật giở cuốn sách thị nữ mang tới, căn bản không đón lời chàng.
Trong lòng Ngôn Thượng có chút khó chịu, nhưng chàng cũng bất đắc dĩ nghĩ đây vốn là bản tính của Mộ Vãn Diêu.
Lúc nàng vui vẻ thì cực kỳ đáng yêu, phải lôi kéo làm nũng chàng bằng được, nhưng lúc không vui thì im lặng không thèm để ý như bây giờ đã là tốt lắm rồi.
Lúc quyết định sẽ tiến xa hơn với nàng Ngôn Thượng đã xác định và chuẩn bị tâm lý trước.
Nhưng nàng cứ như thế này…… khiến chàng vẫn không nhịn được mà hoài nghi bản thân mình nhàm chán, nói nửa ngày mà nàng vẫn không có ý đáp lại.
Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ chàng cũng chỉ có thể dựa vào bán sắc mới có thể hấp dẫn sự chú ý của nàng sao? Hay chàng làm không tốt? Nhưng chàng vẫn đang rất nỗ lực mà, chỉ có Mộ Vãn Diêu nàng…… Nàng căn bản không hề nỗ lực!
Hai người rõ ràng là tình nhân nhưng Ngôn Thượng cảm thấy Mộ Vãn Diêu căn bản là…… Không muốn cùng chàng ở bên nhau.
Tình yêu làm cho một người thông minh trở nên hồ đồ, lo được lo mất.
Trong lúc Ngôn Thượng miên man suy nghĩ vẫn không chậm trễ mà kể chuyện phiếm cho Mộ Vãn Diêu.
Nhưng lúc chàng nói đến thất thần lại nghe thấy Mộ Vãn Diêu vỗ vỗ bàn bất mãn nói: “Ngươi có biết mình đang nói cái gì không? Một câu trước còn nói Lưu lão sư của ngươi không hài lòng về lão sư phụ cũ của ngươi thế mà câu tiếp theo ngươi đã lại nói tới chuyện luyện bắn tên.
Ngôn Thượng, từ khi nào ngươi nói chuyện trước sau bất nhất vậy hả?”
Ngôn Thượng ngẩn ra, không vì nàng mắng mà thẹn thùng, ngược lại ánh mắt chàng nhẹ nhàng sáng ngời, hơi có chút kinh ngạc hỏi: “Hóa ra điện hạ vẫn đang nghe ta nói chuyện ư?”
Mộ Vãn Diêu buồn bực đáp: “…… Ta cũng có điếc đâu.”
Ngôn Thượng rũ lông mi, hàng mi run nhè nhẹ, mặt chàng hơi đỏ lên.
Vài phần hậm hực trong lòng chàng lúc trước bỗng biến thành hư không, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
Nhưng không đợi chàng tiếp tục nói đề tài lúc trước Mộ Vãn Diêu đã ngẩng đầu, đôi mắt mang theo ý cười nói: “Ngừng! Ta không muốn nghe ngươi nói những thứ nhàm chán đó nữa.
Ta hỏi ngươi là ngươi đã biết sai chưa?”
Bị ánh mắt lạnh lẽo của nàng nhìn chằm chằm, Ngôn Thượng nhất thời mờ mịt hỏi: “Ta đã làm gì?”
Mộ Vãn Diêu đập bàn mắng: “Có phải ngươi giấu ta nuôi nữ nhân ở bên ngoài không?”
Ngôn Thượng nhất thời không biết nên khóc hay cười đáp: “Điện hạ lại nói giỡn rồi.”
Thấy chàng căn bản không nóng nảy, thái độ lại bình tĩnh thì Mộ Vãn Diêu vừa thất vọng vừa thở phào nhẹ nhõm nghĩ: Không có gian lận, chắc chàng cũng không làm ra chuyện gì không đúng với mình.
Lúc này Mộ Vãn Diêu mới nói ra ý nghĩ chân chính của mình: “Ngươi còn nói không biết sai? Mỗi tối ngươi đều tới phủ của ta là vì cái gì trong lòng ngươi không hiểu hả?”
Ngôn Thượng lập tức có chút không được tự nhiên.
Chàng nghiêng mặt, ngồi nghiêm chỉnh rũ mắt nhìn nàng nói: “Chẳng qua là cả ngày không thấy ngài nên ta muốn cùng ngài chuyện trò, cũng đâu có gì sai.”
Mộ Vãn Diêu chống má, nhìn chàng nói như đinh đóng cột, trong lòng thì mắng nam nhân quả nhiên không thể tin được.
Nàng lập tức ném cuốn sách lên người chàng mắng: “Ngươi lừa quỷ hả?! Ngươi chính là nghèo tới độ không có gì ăn mới đến chỗ ta ăn trực.
Ngôn Thượng, ta đúng là nhìn lầm ngươi rồi.
Ngươi lớn lên đường hoàng thế kia, bộ dạng lại chính trực, thế mà dám làm ra loại chuyện này!”
Ngôn Thượng bị nàng ném sổ vào người thì ngây ngẩn.
Chàng nhặt cuốn sách Mộ Vãn Diêu vừa ném qua, nhanh chóng lật xem.
Trí nhớ của chàng rất tốt, trướng mục trong phủ hôm trước Vân Thư cho chàng xem không khác gì cuốn sách này.
Chàng lập tức hiểu cuốn sách Mộ Vãn Diêu ném lại đây đúng là sổ sách trong phủ của mình.
Phủ đệ cách vách tuy nói là nhà của Ngôn Thượng chàng nhưng tôi tớ đều là của phủ công chúa.
Nếu Mộ Vãn Diêu thật sự muốn biết cái gì thì căn bản không ngăn được.
Huống chi Ngôn Thượng là người chính trực, trước giờ chàng cũng chẳng có ý định giấu diếm, không hề muốn gạt nàng điều gì.
Ngôn Thượng nhìn thấy sổ sách này thì biết tâm tư nho nhỏ của mình đã bị Mộ Vãn Diêu biết.
Chàng cực kỳ hổ thẹn, lúc ngẩng đầu lại thấy mặt Mộ Vãn Diêu đỏ lên, tức giận đứng dậy bỏ đi.
Chàng cũng có chút hoảng, vội vàng đuổi theo.
Đuổi tới cửa chàng giữ lấy tay công chúa gọi: “Điện hạ!”
Mộ Vãn Diêu: “Ngươi làm gì?”
Nàng đứng ở cửa quay đầu lại nhìn chàng với biểu tình lãnh đạm khiến Ngôn Thượng nhìn không ra có phải nàng đang thật sự không vui hay không.
Ngôn Thượng quan sát nàng nửa ngày còn Mộ Vãn Diêu thì lắc lắc tay chàng muốn giãy ra khiến chàng nhíu mày do dự.
Sau một lúc lâu chàng mới nói: “Là ta không tốt.
Nhưng ta cũng không có biện pháp……”
Mộ Vãn Diêu lườm chàng, tuy trong lòng nàng có chút không vui nhưng cũng không đến mức bởi vì chút chuyện này mà tức giận.
Bị Ngôn Thượng ngăn lại nên Mộ Vãn Diêu nói: “Ngươi không có tiền ăn cơm thì cứ nói thẳng, ta cho ngươi mượn là được.
Ngươi hà tất phải làm như thế?”
Ngôn Thượng nhìn nàng, sau một lúc lâu mới nói: “Ta làm như vậy chỉ vì thiếu tiền thôi sao? Điện hạ chỉ cần cho ta mượn tiền là được ư?”
Mộ Vãn Diêu nghi hoặc hỏi: “Nếu không thì sao?”
Chàng rũ mi mắt nhìn cổ tay nàng trong tay mình rồi nói: “Điện hạ không nghĩ rằng ta làm thế…… Cũng là muốn tìm lý do gặp ngài sao?”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Trong phòng an tĩnh một lát.
Ngôn Thượng ngước mắt nhìn nàng còn Mộ Vãn Diêu thì chậm nửa nhịp mới “A?” một tiếng.
Ngôn Thượng nhíu mày, một đêm này chàng hầu như đều nhíu mày.
Lúc này chàng vẫn nắm lấy cổ tay nàng, cùng nàng đứng ở cửa.
Chàng liếc Mộ Vãn Diêu một cái thì thấy nàng bày ra bộ dáng ta chẳng hiểu gì cả thế nên trong lòng càng thêm khó chịu.
Ngôn Thượng nói: “Ngài, ngài…… Chẳng lẽ ngài chưa bao giờ muốn gặp ta sao? Cả ngày chúng ta đều không thấy mặt, ta ở Hồng Lư Tự còn ngài bận chuyện của ngài đến đêm mới về.
Có đôi khi ngài cùng các đại thần dự yến tiệc nên khuya lắc mới xong…… Buổi tối ta cũng phải đọc sách, luyện chữ.
Chúng ta thường xuyên bận rộn đến cả ngày không gặp, một câu cũng không thể nói.”
Mộ Vãn Diêu lặng lẽ hỏi: “Thế thì sao?”
Ngôn Thượng gấp gáp nói: “Tình nhân không phải như chúng ta.
Chúng ta hẳn là nên thường xuyên gặp gỡ, nói chuyện mới phải…… Lòng ta luôn nghĩ đến ngài, nhưng ta không biết ngài có nghĩ tới ta không.”
Mộ Vãn Diêu liếc chàng nói: “Ngươi nói thế thì ta biết nói thế nào……”
Nàng giãy khỏi tay chàng, xoa xoa cổ tay của mình rồi cất bước đi ra hành lang treo đèn lồng, đi về phòng của bản thân.
Ngôn Thượng đi theo phía sau, có khi duỗi tay thay nàng vén rèm, lại nghe Mộ Vãn Diêu chậm rì rì nói: “Chúng ta ở gần như thế, muốn gặp mặt chẳng phải rất dễ dàng sao?”
Ngôn Thượng không cho là đúng: “Làm gì có dễ dàng.” Chàng tạm dừng một chút mới nói: “Rốt cuộc ngài vẫn là công chúa, ta không có lý do thì căn bản chẳng thể vào cửa.
Vì thế ta chỉ có thể viện cớ đến tìm ngài bàn chính sự, rồi tới ăn trực của ngài bữa cơm…… Ngài là lá ngọc cành vàng, cao cao tại thượng nên chẳng biết gì về nỗi khó xử của ta.”
Chàng đỏ mặt, thấp giọng nói: “Nhưng sao lần nào ta cũng có thể nói dối? Sao có thể ngày ngày nghĩ ra cớ khác đây? Đầu ta nghĩ đến nát ra nhưng nếu không gặp được ngài thì có ích lợi gì?”
Mộ Vãn Diêu đi ở đằng trước, nghe chàng ở phía sau liên miên oán giận.
Trong lòng nàng cực kỳ kinh ngạc.
Vì giọng Ngôn Thượng rất nhỏ, cũng chỉ nói cho nàng nghe nên đám thị nữ cách đó không xa đều không biết hai người ở bên này đang nói gì.
Mộ Vãn Diêu đương nhiên hiểu đây là Ngôn Thượng muốn giữ thể diện, không muốn người khác biết chàng đang nói gì với nàng, nhưng chàng…… Cứ nhẹ nhàng nói loại lời này với nàng thì một người bình tĩnh như Mộ Vãn Diêu cũng phải đỏ mặt.
Làm gì có ai cứ nói mãi “Ta muốn gặp ngài” “Ta đặc biệt muốn gặp ngài” như vậy chứ?
Mộ Vãn Diêu đỏ hết cả mặt nhưng cũng cảm thấy hóa ra chàng cũng có một mặt buồn cười này.
Nàng cũng vui sướng vì chàng lại muốn gặp mình như thế.
Kỳ thật nàng cũng nhớ Ngôn Thượng…… Nhưng không phải chàng vẫn luôn lấy cớ tới cửa ư? Như thế nàng đỡ được rất nhiều phiền toái.
Mộ Vãn Diêu đi tới phòng mình, đẩy cửa ra rồi quay đầu lại liếc nhìn chàng, trong mắt có giận dữ nói: “Được, ta biết ý của ngươi rồi! Về sau ngươi tới trong phủ thì cứ tới, ta sẽ không để tôi tớ ngăn ngươi lại.”
Ngôn Thượng đỏ mặt rồi im luôn không nói gì.
Chàng cũng biết mình thế này là không tốt, nhưng…… Chàng quả thật không có cách nào khác.
Nghe thấy Mộ Vãn Diêu nói như vậy thì khóe miệng Ngôn Thượng mới hơi cong một chút.
Sau khi đóng cửa phòng lại, Mộ Vãn Diêu chậm rãi quay lưng về phía chàng mà châm nến, giọng cũng bình tĩnh hỏi: “Nhưng sao ngươi cứ phải gặp ta?”
Ngôn Thượng ngẩn ra hỏi: “Lời này có ý gì?”
Chàng nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Mộ Vãn Diêu rồi nghe nàng chậm rãi nói: “Ta cảm thấy ngươi có gặp ta hay không cũng chẳng quan trọng.
Dù sao ngươi có gặp ta thì cũng chỉ lôi kéo ta ngồi xuống nói chuyện phiếm, cùng ngươi nói những chuyện chính sự, rồi ngày mai làm gì…… Như thế rất nhàm chán, ta không quá muốn nghe.”
Ngôn Thượng: “…… Đây không phải lý do ngài thích ta sao?”
Mộ Vãn Diêu nhẹ nhàng thổi ngọn nến, lúc này cả căn phòng đều sáng, cực kỳ rõ ràng.
Nàng quay người lại nhìn chàng, ánh nến hắt lên mặt nàng càng thêm oánh nhuận tươi đẹp.
Nàng dỗi nói: “Sao? Người lôi kéo ta nói thứ vô nghĩa này là ngươi, ta lại còn phải thích nghe hả? Chẳng lẽ ngươi nói cái gì ta cũng phải vô cùng vui vẻ cổ vũ mới phải ư?”
Ngôn Thượng cúi đầu nghĩ lại sau đó hơi ngượng ngùng nói: “Ta không biết…… Vậy ngài muốn nghe cái gì, ta nói cho ngài được không?”
Mộ Vãn Diêu nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi từ bỏ nói: “Ta thích nghe…… Thôi, ta căn bản không muốn nghe ngươi nói chuyện.”
Ngôn Thượng: “……”
Chàng ngơ ngẩn ngước mắt, liếc đôi mắt đẹp của nàng.
Chàng không phải người vụng về, đôi mắt nàng nhẹ nhướng lên là chàng đã hiểu ý.
Mặt Ngôn Thượng lại đỏ lên, sau một lát chàng tự mình ngồi xuống, rũ mắt nói: “Ta nghĩ rằng…… giữa nam và nữ không phải chỉ có việc kia mới là quan trọng.”
Mộ Vãn Diêu lại phản đối: “Aizzz, thật đáng tiếc.
Ta và ngươi không có tiếng nói chung rồi.
Trong mắt ta chỉ có cái “việc kia” mà ngươi không dám nhắc tới là thú vị nhất.”
Ngôn Thượng giãy giụa nói: “…… Ngài hoàn toàn không muốn cùng ta giao lưu, tìm hiểu nhiều hơn một chút sao? Chúng ta quen lâu như thế nhưng ta cảm thấy ngài không hề hiểu ta, mà ta cũng chẳng hiểu ngài.”
Mộ Vãn Diêu ngồi ở trên giường, trong phòng có đốt than nên hơi nóng.
Nàng cầm một cái quạt phe phẩy rồi cười cười nhìn Ngôn Thượng lúc này đang ngồi cách nàng tới trượng, trong lòng chửi thầm ngồi cách xa như vậy làm gì, sao chàng không dứt khoát trực tiếp đi luôn đi.
Mộ Vãn Diêu nói: “Vậy là do ta tục tằng.”
Ngôn Thượng chẳng còn lời nào để nói.
Yên lặng trong chốc lát chàng lại thử thăm dò: “Ta cũng không phản đối ngài, ta chỉ cảm thấy nếu có thể giao lưu tìm hiểu thì sẽ càng có ý nghĩa và lâu dài hơn.
Nếu chỉ có nhục dục …… thì không tránh khỏi có chút đói khát……”
Mộ Vãn Diêu trầm mặt, đập cây quạt bang một cái lên ván giường mà giận dữ quát: “Ngươi có ý tứ gì? Ta chỉ có mỗi mình ngươi, nhưng đến chạm còn chưa thể chạm vào thì đói khát cái nỗi gì? Nếu ta đồng thời có ba bốn nam nhân thì ngươi hẵng nói cái này cũng không muộn.”
Ngôn Thượng vội vàng đứng dậy giải thích: “Ta không phải có ý đó……”
Mộ Vãn Diêu cáu: “Cút!”
Ngôn Thượng rất sốt ruột, lần này chàng chủ động đi tới, ngồi xuống bên cạnh nhẹ nhàng kéo tay nàng nhưng lại bị Mộ Vãn Diêu ném ra.
Chàng vội nói: “Ta không có ý kia, ta chỉ cảm thấy sắc suy mà tình mỏng, nếu ngài chỉ thích vẻ bề ngoài thì sau này ta già và xấu……”
Mộ Vãn Diêu càng nổi giận: “Ta còn chưa thế nào đâu mà ngươi đã nghĩ tới sắc suy mà tình mỏng? Trước kia ngươi chỉ không chịu lên giường, hiện tại ôm ấp hôn hít cũng không cho.
Ngươi như thế thì ai dám ở bên cạnh ngươi nữa?”
Ngôn Thượng thấy nàng càng không vui thì trong lòng cũng có chút hoảng hốt.
Sau một lúc lâu chàng mới nói: “Vậy, ngài hôn hôn ta một cái đi.”
Mộ Vãn Diêu tức đến bật cười: “Ngươi đang bố thí hả? Ngươi cố tình có phải không?”
Ngôn Thượng: “Ta chỉ, chỉ là……”
Mộ Vãn Diêu: “Rốt cuộc là như thế nào, ngươi nói rõ ràng ngay! Không nói rõ ràng thì chúng ta xong, sau này đừng có tới tìm ta nữa!”
Trên trán Ngôn Thượng lấm tấm mồ hôi, chàng ấp úng nửa ngày cuối cùng vẫn bị lời uy hiếp của nàng dọa đầu hàng.
Chàng túm chặt lấy tay nàng giống như sợ nàng đi mất, mặt thì lúc xanh lúc trắng.
Sau đó chàng cúi người thấp giọng nói bên tai nàng.
Mộ Vãn Diêu: “……”
Nàng lập tức ngốc quay đầu lại nhìn Ngôn Thượng.
Mấy chữ mà chàng nhẹ nhàng nói bên tai nàng là: Ngài luôn khiến ta không được thỏa mãn cho nên ta mới không thích.