Thượng Công Chúa

chương 85

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyện xảy ra ở Nam Sơn hôm nay kết thúc vào lúc chạng vạng, khi tuyết bắt đầu rơi.

Vị tướng lãnh kia giải tán hai đám người, sau đó mời đám sứ thần về, cuối cùng còn thỉnh Hầu ngự y trị thương cho Ô Man Vương.

Vội xong những việc này người kia mới đến phủ của Tần Vương để báo cáo tiến triển công việc.

Vì Đan Dương công chúa và Ô Man Vương đều rời đi rồi nên ông ta chỉ có thể giam giữ đám hộ vệ của phủ công chúa cùng với đám thuộc hạ của Ô Man Vương.

Qua lời nhắc nhở của Ngôn Nhị Lang ông ta hiểu những người này sau đó sẽ đều phải thả vì thế ông ta cũng không dám đắc tội mà cho bọn họ ăn ngon uống tốt, cung phụng đầy đủ.

Ông ta tự cho là mình đã làm thỏa đáng mọi việc nên dạt dào đắc ý đến chỗ Tần Vương điện hạ báo cáo.

Tần Vương đang uống trà nghe thấy ông ta báo cáo như thế thì gân xanh trên trán nảy lên, lại nghe nói Ngôn Thượng và Đan Dương công chúa cùng rời đi thì cuối cùng không nhịn được một tay ném chén trà trong tay ra.

Nước trà nóng bỏng và cả cái chén cứ thế dội lên đầu vị tướng lãnh kia.

Vị tướng lãnh kia bị hắt một đầu nước trà và lá trà nóng thì ngây người.

Ông ta ngẩng đầu nhìn sắc mặt âm trầm của Tần Vương, trong lòng biết bản thân sợ là đã sai rồi vì thế đành câm miệng.

Tần Vương lại giận quá hóa cười mắng: “Ngươi để Ngôn Thượng và lục muội đi rồi hả? Nam Sơn xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng ngươi lại để người chạy mất hả? Ai giết người, ai ra tay trước, ai bắn trúng Ô Man Vương…… Ô Man Vương hiện tại bị trúng tên đó! Ngươi lại còn thả cái tên bắn người kia chạy mất hả?! Ngươi bị ngu sao?”

Đám mưu sĩ ngồi hai bên sôi nổi lắc đầu thở dài, khinh bỉ nhìn vị tướng lãnh kia nghĩ thầm: Những kẻ giơ đao múa kiếm này quả nhiên đầu óc không ra gì.

Sau đó một kẻ tỏ vẻ khuyên nhủ: “Điện hạ bớt giận, Diệp tướng quân chưa chắc đã có lá gan thả người.

Hơn phân nửa là có người ở bên tai Diệp tướng quân nói gì đó…… Diệp tướng quân, ngài nên thành thật nói với điện hạ đi.”

Diệp tướng quân kinh hãi trong lòng, miệng vội vàng giải thích: “Phải, thần làm việc thất trách, sở dĩ thần thả người là vì Ngôn Nhị Lang có lòng tốt giúp thần phân tích thế cục……”

Lúc này ông ta cũng không giấu diếm gì mà nói hết một lượt những lời Ngôn Thượng nói.

Lời của chàng thoạt nhìn thì có vẻ có đạo lý nhưng lúc vị Diệp tướng quân này kể lại thì không cần Tần Vương mà ngay bản thân ông ta cũng cảm thấy quái dị.

Tần Vương cười lạnh nói: “Cho nên ngươi bị hai ba câu của hắn lừa gạt …… Lúc các ngươi tới nhìn thấy chính hắn và lục muội bắn tên đúng không? Lục muội các ngươi không dám bắt, Dương Tam Lang các ngươi cũng thả, nhưng một vị quan bát phẩm nho nhỏ như Ngôn Nhị mà các ngươi cũng không dám bắt sao? Hắn dùng ngôn ngữ lừa gạt ngươi, làm ngươi không dám đi hỏi lục muội một câu.

Sau đó ngươi còn cảm kích hắn, trơ mắt nhìn hắn và lục muội cùng nhau rời đi…… Ngu quá! Hắn chính là kẻ bắn tên! Hắn chính là kẻ bị nghi ngờ có liên quan tới việc mưu hại Ô Man Vương! Chuyện này toàn bộ đều có thể đổ lên đầu hắn!

Không dám động vào công chúa vậy chẳng lẽ các ngươi còn không dám động vào Ngôn Nhị hả?! Ngươi không lập tức bắt người tại chỗ là vì sợ nếu dính vào việc này sẽ phiền toái đúng không?! Nhưng hắn là quan của Trung Thư Tỉnh, lão sư của hắn lại là đương triều Tể tướng, không bắt hắn ngay lúc đó thì sau này lấy cái cớ gì mà bắt hắn đây? Ngươi vì lợi ích của bản thân, vì sợ ngày sau trách phạt mà trơ mắt nhìn cơ hội lập công vuột qua…… Bỏ lỡ một cơ hội tốt để thăng quan!”

Diệp tướng quân bị mắng đến mồ hôi lạnh đầy đầu, lúc này ông ta âm thầm ảo não cực kỳ.

Từ binh sĩ đi lên tướng quân, sau đó còn có thể được ở lại Trường An làm việc là quá trình khó khăn thế nào…… Thế mà ông ta cứ thế bị Ngôn Thượng lừa gạt.

Lúc này Diệp tướng quân không cảm thấy Ngôn Nhị Lang ôn nhuận như ngọc, một lòng vì mình suy nghĩ nữa mà bắt đầu cảm thấy người nọ thật âm hiểm.

Trên đời này sao lại có kẻ âm hiểm như thế chứ? Rõ ràng tên kia thành thật như vậy, bộ dáng quan tâm suy nghĩ cho ông ta nhưng vì sao sau lưng lại có tâm tư này? Diệp tướng quân hết sức tức giận, vội xoay người muốn ra ngoài chuộc tội: “Thuộc hạ sẽ lập tức đi bắt người!”

Tần Vương cười lạnh quát: “Quay lại! Ngươi còn bắt được ai? Hiện tại muốn bắt là bắt hả? Ngươi muốn bắt lục muội hay Dương Tam, hay chỉ bắt mỗi Ngôn Nhị? Hiện tại Trung Thư Tỉnh, Thái Tử đều sẽ hỏi đến chuyện này…… Cơ hội tốt đã qua muốn lấy lại đâu có dễ thế!”

Diệp tướng quân không phục nói: “Nhưng đám hộ vệ của phủ công chúa vẫn còn trong tay chúng ta! Việc giết người ở Nam Sơn hôm nay cũng có không ít người thấy! Ô Man Vương bị thương vậy phải có kẻ tới chịu trách nhiệm chứ.”

Con mắt của Tần Vương trầm xuống, miệng nói: “…… Cái này giao cho Ô Man Vương xử lý đi.”

Hắn cân nhắc một lát mới để mưu sĩ ra ngoài truyền lời: “Mang dược liệu tốt rồi thay ta đi thăm Ô Man Vương, thuận tiện nói cho hắn là mặc kệ hắn muốn giải quyết việc này thế nào thì cô cũng ủng hộ hắn.”

Tên mưu sĩ bị gọi tên lập tức đứng lên khom người hành lễ rồi muốn đi ra ngoài nhưng lại bị Tần Vương gọi lại.

Tần Vương trầm ngâm một chút, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười trào phúng: “Ngươi nói luôn cho hắn rằng cô đã điều tra ra, Ngôn Thượng Ngôn Tố Thần chính là Ngôn Thạch Sinh mà hắn đang tìm.”

Mưu sĩ không rõ nguyên do nhưng vẫn gật đầu đáp vâng.

Lại Bộ kỳ thật đã sớm điều tra ra Ngôn Thượng chính là Ngôn Thạch Sinh nhưng Tần Vương cũng chưa nói cho Ô Man Vương.

Hắn tò mò vì sao Ngôn Thượng lại bị Ô Man Vương để ý như thế, chẳng lẽ chàng đã làm gì sao?

Tần Vương muốn tìm một cơ hội thích hợp nói với Ô Man Vương việc này và bây giờ…… có lẽ chính là lúc thích hợp đó.

Lúc này có tôi tớ ở bên ngoài gõ cửa nói: “Điện hạ, Đông Cung triệu ngài vào cung hỏi chuyện.”

Tần Vương vẫn không biến sắc hỏi: “Chỉ triệu ta sao?”

Bên ngoài đáp: “Nghe nói còn triệu Ngôn Nhị Lang.”

Tần Vương thấp giọng nói: “Ta biết ngay mà.

Bọn họ lại muốn hai bên giảng hòa cho coi.”

Một mưu sĩ sốt ruột nói: “Nếu thế chẳng phải Thái Tử và Trung Thư Tỉnh sẽ liên thủ sao? Hai người liên thủ áp chế xuống thì có phải Đan Dương công chúa sẽ vượt khỏi khống chế của chúng ta mà không cần đi hòa thân không?”

Tần Vương như suy tư gì đó nói: “Cũng không nhất định.

Nói không chừng vì trấn an Ô Man Vương bọn họ vẫn đưa lục muội đi…… Cô đi xem rồi nói sau.”

Đám mưu sĩ cũng sôi nổi mà nhíu mày thảo luận.

Trong phòng của Đan Dương công chúa, trên bàn con là một chiếc đèn lồng tỏa ra ánh sáng mỏng manh ít ỏi.

Ngôn Thượng ngồi bên giường ôm đống chăn đệm kia nói rất nhiều lời.

Bên ngoài có người của Thái Tử phái tới thúc giục chàng tiến cung nhưng chàng vẫn không đành lòng cứ thế đi, để lại mình Mộ Vãn Diêu.

Chàng ngồi đây nói chuyện một lúc thì không thấy trong chăn đệm truyền ra tiếng khóc lóc yếu ớt bất lực nữa.

Không gian yên tĩnh, giống như chỉ có mình chàng nói chuyện, căn bản chẳng có ai đáp lại.

Ngôn Thượng biết mình nói nhiều như thế nhưng Mộ Vãn Diêu đều không để ý tới vậy sợ là chàng có nói nhiều hơn thì nàng cũng sẽ không chui từ trong chăn ra.

Chàng lại chẳng thể cưỡng bách ôm nàng ra, vì thế chỉ có thể đổi cách thức.

Chàng hơi suy nghĩ gì đó rồi nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi điện hạ, lúc ngài lên kế hoạch giết Ô Man Vương thì bước tiếp theo định làm gì? Chẳng lẽ Ô Man Vương chết là chết ư? Sự tình không phải đơn giản như vậy.

Luôn phải có người sắp xếp phụ trách việc này.

Không biết ngài vốn định tính như thế nào?”

Chàng rũ mắt nhìn đống chăn đệm lù lù kia.

Vẫn không có ai lên tiếng vì thế chàng nói tiếp: “Trước mắt ta đã bị liên lụy vào việc này, mũi tên bắn trúng Ô Man Vương hôm nay có ta góp phần.

Tuy ta sẽ vì ngài gánh tội nhưng ngài cũng nên cho ta được chết rõ ràng chứ?”

Lúc này trong đống chăn đệm vang lên tiếng buồn bực của thiếu nữ: “Ngươi mới không chết.

Đừng có cho rằng ta ngốc mà gạt ta.”

Giọng nàng nghẹn ngào, có chút chán nản nhưng tốt xấu gì nàng cũng đã mở miệng.

Hai mắt Ngôn Thượng sáng rực lên, cả người không nhịn được dán về phía trước.

Nhưng chàng sợ dọa đến người trong chăn nên cố khống chế không cho bản thân dựa quá gần.

Tay chàng đặt bên môi ho khan một tiếng, có chút ý cười nói: “Dù không chết thì chờ bọn phản ứng lại ta cũng sẽ phải vào ngục một chuyến, hẳn sẽ không quá khó đúng không? Nhưng chẳng lẽ ngài nhìn ta phải ngồi tù mà không giúp ta sao?”

Chàng duỗi tay, nhẹ kéo góc chăn nhưng góc chăn đó lại bị người nào đó kinh hoảng kéo lại, cả bọc chăn lại dịch vào bên trong.

Chàng làm như không biết mà ngồi yên bên giường thở dài nói: “Nếu ta biết ngài vốn muốn làm gì thì trong lòng cũng có thông tin, nói không chừng còn có thể giải quyết việc này.”

Mộ Vãn Diêu rầu rĩ nói: “Cho dù có biết cũng vô dụng.

Kế hoạch vốn dĩ của ta khác hẳn tình huống hiện tại, ngươi căn bản không dùng được.”

Ngôn Thượng nói: “Nếu Ô Man Vương trúng tên và chết hôm nay thì chẳng phải ta vẫn có thể sử dụng cách đó sao? Như thế ta cũng không phải bồi mệnh đúng không?”

Chàng vừa nói thế đã khiến Mộ Vãn Diêu động tâm.

Ngôn Thượng ngồi bên giường không dám tới gần nhưng lại thấy cả đống chăn lù lù kia hơi hé ra một góc nhỏ.

Chàng vẫn ngồi trong bóng tối không nhúc nhích.

Có lẽ đoán là bên ngoài an toàn nên người trốn trong chăn cuối cùng cũng chịu xốc một góc chăn lên.

Nàng ôm lấy chăn, bọc cả người mình rồi ngồi quỳ nhìn qua.

Dưới ánh đèn dầu mỏng manh cả người nàng gầy yếu rúc trong chăn, chỉ mơ hồ nhìn thấy mái tóc dài xõa tung.

Mắt nàng vẫn hồng hồng, lông mi lộn xộn dính vào nhau.

Vị công chúa này có sắc mặt kiều nộn, màu da trắng nõn, hấp dẫn ánh đèn vàng vọt.

Bởi vì vừa khóc lớn một hồi nên trên mặt nàng vẫn còn nước mắt, nhìn qua có vẻ vừa đẹp đẽ vừa yếu ớt.

Đôi mắt Ngôn Thượng hơi giật giật, từng cơn sóng đánh vào tim chàng khiến cả người chàng căng lên, bàn tay giấu trong tay áo rũ xuống hai bên cũng nắm chặt lại, trong lòng dâng lên hận ý với kẻ dám bắt nạt nàng.

Nhưng dù thế nào thì trên mặt Ngôn Thượng cũng vẫn giữ yên sắc thái, dáng ngồi cũng không đổi, cũng không có ý đồ dựa gần hơn.

Chàng chỉ mỉm cười nhìn nàng, giống như ngày thường mà chờ nàng giải thích.

Có lẽ cảm thấy bản thân quả thực đã an toàn nên Mộ Vãn Diêu mới kéo chăn ra, dùng giọng khàn khàn, mệt mỏi nói với chàng: “Ta sắp xếp được một người có ngoại hình rất giống Mông Tại Thạch.

Nếu tên kia chết thì ta sẽ dùng người này để thay thế hắn.

Ta muốn dựng một con rối tại Ô Man, để hắn nghe theo chỉ thị của Đại Ngụy.

Ta rất hiểu Mông Tại Thạch vì thế ta có thể dạy kẻ kia bắt chước hắn.

Chờ giấu không được nữa thì đến lúc đó kẻ này cũng đã có quyền lên tiếng ở Ô Man.

Chỉ cần người này là con rối, là giả vậy thì hắn sẽ vĩnh viễn cần sự ủng hộ của Đại Ngụy.

Cứ thế, không cần đánh nhau Đại Ngụy cũng có thể khống chế được Ô Man.

Ta cũng sẽ không phải đi hòa thân, thế chẳng phải rất tốt ư?”

Ngôn Thượng ngơ ngẩn, nhất thời lại có chút chấn động, không nghĩ tới ý tưởng của Mộ Vãn Diêu lại to gan như thế.

Chàng nên nói gì đây? Nên nói…… Không hổ là công chúa sao? Quả nhiên có thân là công chúa mới có gan làm việc này sao?

Kế hoạch này nếu là người khác nói thì đúng là không tưởng, chỉ như người nằm mơ nói mộng…… Nhưng hiện tại ở trong triều Mộ Vãn Diêu đã có thế lực của riêng mình, nếu buông tay để nàng làm thì có khả năng nàng sẽ thực hiện được kế hoạch hoàn mỹ này.

Đặc biệt là nếu Ô Man Vương chân chính mà chết thì mọi triều thần Đại Ngụy sẽ chẳng còn lựa chọn nào khác mà chỉ có thể bóp mũi đứng cùng chiến tuyến với nàng và thực hiện kế hoạch này.

Mộ Vãn Diêu nhìn Ngôn Thượng không nói lời nào thì buồn bã hỏi: “Sao, kế hoạch của ta không tốt sao?”

Ngôn Thượng rũ mắt nói: “Thế này là ta sai rồi.”

Mộ Vãn Diêu đạm mạc, đôi mắt nhìn hư không mà không nói gì.

Lúc này lại nghe Ngôn Thượng thấp giọng nói: “Là ta không có dũng khí khiến kế hoạch của điện hạ bị phá hỏng.

Hôm nay nếu ta có thể có nhiều dũng khí hơn để giúp điện hạ thực hiện xong kế hoạch này thì…… Tình hình hiện tại nói không chừng có thể xoay chuyển.”

Mộ Vãn Diêu sửng sốt.

Đôi mắt trống trơn của nàng lại quay lại nhìn chàng, thấy chàng cúi đầu xin lỗi mình thì nàng chỉ nhìn chằm chằm chàng rồi nói: “Ngươi cảm thấy kế hoạch vốn có của ta có thể thực hiện được ư?”

Ngôn Thượng nói: “Tuy rằng nó quá mức táo bạo nhưng…… chưa chắc không có cơ hội.

Nếu ta tin ngài nhiều một chút thì tốt rồi.

Đều là ta không tốt khiến kế hoạch của ngài bị chậm trễ.”

Mộ Vãn Diêu nhìn chàng một lát, trong mắt chậm rãi có hơi nước.

Nàng lẩm bẩm: “Không trách ngươi.

Đều là ta ngày thường quá hung dữ làm ngươi cảm thấy ta không có đầu óc, làm việc không màng hậu quả.

Ta cũng không tín nhiệm ngươi, chuyện gì cũng giấu.

Kể cả hôm nay ngươi tới Nam Sơn cũng là do tự ngươi phỏng đoán chứ không phải do ta nói.”

Nàng rũ hàng mi dài tự giễu nói: “Mà nếu không phải ngươi và Dương Tam Lang tới thì có lẽ hôm nay ta sẽ…… Mông Tại Thạch, ta quả thật đã coi thường hắn.

Ta cho rằng mình đã sắp xếp không tồi, nhưng hắn cũng tâm cơ đầy mình.

Hắn đã sớm âm thầm thông đồng với Tần Vương, mặc dù không có ngươi thì kế hoạch của ta hơn phân nửa cũng chẳng thành công.

Mông Tại Thạch rất lợi hại.

Dù ta hận hắn nhưng hắn cũng dạy ta nhiều điều.

Hắn đâu có dễ chết như thế, đều tại ta chủ quan.”

Ngôn Thượng trầm mặc một lúc lâu rồi nói: “Điện hạ yên tâm, điện hạ cứ tĩnh dưỡng cho tốt, ta sẽ không để ngài phải đi hòa thân.

Huống chi hôm nay Dương Tam Lang cũng đã trở lại…… Có Tam Lang ở bên cạnh thì Thái Tử hẳn sẽ trợ giúp ngài.

Hiện tại việc cấp bách của ngài là nghỉ ngơi cho tốt, không cần nghĩ những việc này.

Những chuyện phiền toái này…… Giao cho nam nhân chúng ta mới phải.”

Mộ Vãn Diêu gục đầu xuống, ôm chăn ngồi thu lu, khuôn mặt mông lung.

Nàng trốn trong bóng đêm nửa ngày, lúc này mới nhẹ giọng run run gọi: “Ngôn nhị ca ca.”

Ngôn Thượng: “Ừ?”

Chàng nhìn thấy lông mi của nàng có dính bọt nước, lại nghe nàng nghẹn ngào gọi: “Ngươi có cảm thấy ta thật xấu không?”

Ngôn Thượng an tĩnh một lát, trái tim đau như bị người ta dùng sức nắm chặt.

Nhưng chàng vẫn mỉm cười, giọng hơi chút thay đổi hỏi: “Sao lại nói thế?”

Mộ Vãn Diêu đáp: “Tính tình của ta không tốt, lúc nào cũng mắng ngươi, đánh ngươi, nói này nọ và cười nhạo ngươi.

Ta lại còn phát sinh quan hệ với không chỉ một nam nhân, quá khứ của ta lúc còn ở Ô Man dơ bẩn đến nỗi chính ta cũng không muốn nhắc tới.

Ta ngoài mạnh trong yếu, luôn nói ta không thèm để ý nhưng trên thực tế ta vẫn để ý.

Quan hệ của ta và Mông Tại Thạch…… Lại rất không bình thường.

Ta không thể giải quyết những việc này nên tới trêu chọc ngươi.

Ngươi vốn dĩ lòng không vướng bận, cũng không thích ai, cũng không hiểu tình yêu là gì…… Ngươi vốn có thể làm một vị quan tốt, nhưng lâu lâu ta lại mang phiền não tới cho ngươi.

Ta…… Có một khắc nào ngươi muốn cắt đứt với ta không?”

Ngôn Thượng ngơ ngẩn nhìn nàng nói: “Ta là loại người nào hẳn điện hạ phải biết rõ rồi.”

Mộ Vãn Diêu “Ừ” một tiếng rồi nhàn nhạt nói: “Ta biết, cho nên ta mới trêu chọc ngươi.

Biết ngươi người là người cực kỳ nghiêm túc, một khi đã quyết định thì sẽ không dễ dàng đổi ý hay quay đầu.

Cho nên dù ta có hư hỏng thế nào thì chỉ cần ta không nói ngươi cũng sẽ không cắt đứt với ta, đúng không?”

Ngôn Thượng đáp: “Cũng không phải chỉ có nguyên nhân này.

Ngài cảm thấy ta đồng tình, bao dung ngài…… Nhưng người mà ta đồng tình và bao dung trên thế gian này quá nhiều.

Ta đồng tình họ nhưng không có nghĩa là ta sẽ hy sinh bản thân đi yêu thích họ.

Chẳng lẽ ta là thánh nhân, có tài có đức đến thế ư? Ở trong mắt người ngoài ta chỉ là một vị quan bát phẩm nho nhỏ thế mà lại cùng điện hạ dây dưa không rõ, quả là không biết lượng sức.

Điện hạ bác học đa tài, ta lại tựa như một kẻ mới từ nông thôn tới, ở trước mặt ngài ta là kẻ chưa từng đọc qua sách quý.

Nghe nói tài học của điện hạ cực tốt, có thể làm thơ có thể vẽ tranh còn ta lại chất phác khiêm tốn, sợ là cả đời này cũng chẳng sánh được với điện hạ, không thể cùng ngài ngâm thơ làm phú.

Điện hạ có thể chơi đàn Không, ngày đó mới nghe qua một chút mà ta thấy như tiếng nhạc từ thiên giới, còn ta chẳng biết chơi nhạc cụ nào.

Ta chỉ cảm thấy điện hạ chơi đàn Không thật hay nhưng hay ở đâu ta lại chẳng thể giải thích.

Ngày ấy ta vì ngài mà kinh diễm đến nay vẫn khó quên.

Nhưng ngày thường điện hạ không chịu chạm vào những thứ này nên không biết khi nào ta mới lại được nghe điện hạ đàn một khúc đàn Không.”

Mộ Vãn Diêu quay mặt qua lặng lẽ nhìn chàng thì thấy Ngôn Thượng nói: “…… Là ta không xứng với điện hạ mới phải.”

Mộ Vãn Diêu nhìn chàng nửa ngày, nước mắt mới ngừng lại không nhịn được rào rạt chảy xuống.

Có lẽ nghe được tiếng nức nở nên chàng ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy Mộ Vãn Diêu nghẹn ngào nói: “Ta thật sự không muốn nói cho ngươi chuyện trước kia, không muốn ngươi nhìn thấy ta lúc đó.

Ta ở Ô Man…… đã từng trải qua nhiều việc khác, những việc đó ta đều không muốn ngươi biết.”

Ngôn Thượng khàn giọng nói: “Không sao cả.

Ta vốn cũng không muốn biết…… cả đời này ngài không muốn nói thì cả đời này ta cũng sẽ không hỏi.”

Mộ Vãn Diêu che mặt run rẩy nói: “Ngươi đã nói, ngươi đã nói chuyện quá khứ như bóng với hình, vĩnh viễn sẽ không bao giờ trôi qua.”

Trái tim Ngôn Thượng lại đau xót, nghĩ tới khi còn ở Lĩnh Nam chàng đã từng nói như thế.

Lúc này chàng hận mình lúc ấy vì sao lại muốn nói như vậy, lúc chàng nói như thế hẳn là nàng đã rất khổ sở.

Ngôn Thượng an ủi nàng: “Lúc ấy ta còn niên thiếu, nhận thức không rõ.

Quá khứ chỉ là thứ hư vô mờ mịt, vốn không có bao nhiêu phân lượng.

Quan trọng nhất là về sau.

Chúng ta chỉ cần qua cả đời phía trước là được, đừng làm ảnh hưởng tới chính mình mới phải.”

Mộ Vãn Diêu ngước khuôn mặt tràn đầy nước mắt lên, tròng mắt nàng toàn là nước nhưng nàng cứ nhìn Ngôn Thượng, trong mắt ngưng một tầng sương mù.

Lúc sau nàng nghẹn ngào gọi một tiếng: “Ngôn nhị ca ca.”

Ngôn Thượng đáp “Ừ.”

Mộ Vãn Diêu chậm rãi đẩy chăn đệm che trên người mình ra, để lộ một thân trung y trắng như tuyết.

Nàng quỳ gối trên giường, chậm rãi bò tới ngồi bên cạnh Ngôn Thượng.

Nàng bò đến trước mặt chàng, ngửa mặt nhìn chàng, còn Ngôn Thượng thì cúi đầu.

Nàng thử tiến lên nhẹ cắn lên môi chàng một cái.

Đôi mắt Ngôn Thượng cong cong lên.

Lúc này nàng mới xác định đây vẫn là Ngôn nhị ca ca trong lòng mình, vĩnh viễn bao dung, vĩnh viễn tốt đẹp, khác biệt hoàn toàn với nam nhân trên đời này.

Chàng là người tốt nhất trong lòng nàng, là người tốt nhất mà nàng gặp được.

Mộ Vãn Diêu ôm lấy eo chàng, cả người rúc trong lòng chàng.

Nàng cứ thế ôm cổ chàng mà khóc, Ngôn Thượng ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng và không nói lời nào.

Nàng nhỏ giọng khóc, khóc đến mức cả người run rẩy, nước mắt dính ướt cổ chàng.

Tim Ngôn Thượng cũng theo nước mắt nàng mà nảy lên từng hồi.

Mộ Vãn Diêu đứt quãng nói: “Ta rất thích Ngôn nhị ca ca.”

Ngôn Thượng ôm chặt lấy nàng.

Đúng lúc này có thị nữ ở bên ngoài gõ cửa.

Mộ Vãn Diêu nức nở một chút sau đó mờ mịt ngẩng đầu, Ngôn Thượng lại nói: “Là ta để Hạ Dung nấu chút thuốc.

Hôm nay điện hạ ngâm trong nước lạnh lâu, thân thể ngài lại không tốt nên ta sợ ngài sinh bệnh.

Điện hạ uống thuốc nhé?”

Mộ Vãn Diêu gật đầu khiến Ngôn Thượng phải than một tiếng: “Diêu Diêu thật ngoan.”

Lúc này Hạ Dung tiến vào mang theo bát thuốc thì nhìn thấy công chúa đang ngoan ngoãn bọc chăn, cả người được Ngôn Nhị Lang ôm trong lòng.

Nàng còn ngoan ngoãn nghe lời để Ngôn Nhị Lang đút thuốc cho khiến Hạ Dung kinh ngạc cảm thán, nghĩ thầm quả là Ngôn Nhị Lang có cách đối phó với công chúa.

Mộ Vãn Diêu dựa vào vai Ngôn Thượng sau đó bỗng nhiên nói: “Mấy người Phương Đồng……”

Ngôn Thượng ôn nhu nói: “Điện hạ không cần lo cho bọn họ.

Ta sẽ nghĩ biện pháp để bọn họ trở về.”

Mộ Vãn Diêu không nói gì nữa.

Hạ Dung thì ở bên cạnh chần chờ nửa ngày, cuối cùng vẫn căng da đầu nói: “Nhị Lang, người của Đông Cung đã thúc giục rất lâu rồi, bọn họ hỏi ngài có vào cung hay không.”

Mộ Vãn Diêu ngẩng đầu nghi hoặc nhìn chàng lại chỉ thấy Ngôn Thượng nói: “Xin lỗi, ngươi để người của Đông Cung đi về trước đi, ta ở lại một lát rồi chút nữa rồi sẽ tự đi.”

Mộ Vãn Diêu hỏi: “Ngươi phải đi sao?”

Ngôn Thượng cúi đầu nhìn nàng, ôn nhu nói: “Ngài ngủ rồi ta mới đi.”

Lúc này Mộ Vãn Diêu mới an tâm, lại ngoan ngoãn cúi đầu uống thuốc.

Nàng nói: “Ta muốn ăn kẹo lúc trước ngươi cho ta.”

Ngôn Thượng sửng sốt sau đó áy náy nói: “Ngày khác ta sẽ bảo người nhà gửi tới nhiều một chút.”

Mộ Vãn Diêu nhấp miệng, vẻ mặt viết rõ “Không vui”.

Ngôn Thượng thì cúi đầu nhẹ hôn lên trán nàng.

Cái này khiến nàng kinh ngạc ngẩng đầu liếc chàng một cái rồi khi cúi đầu lại không nhịn được sờ trán mình.

Lúc này tiểu công chúa mới nhếch khóe miệng, hơi vui vẻ.

Ý của Đông Cung là không để Dương Tam Lang ra mặt, chuyện hòa giải này Thái Tử sẽ phái một người khác cùng Ngôn Thượng đến bồi tội với Ô Man Vương.

Thái Tử lén nói sợ Dương Tự gặp người lại đắc tội người ta nên không bằng nhốt hắn lại, để hắn đóng cửa ăn năn hối lỗi, đỡ phải cho hắn ra ngoài gây chuyện.

Ngôn Thượng đương nhiên là đồng ý.

Trung Thư Tỉnh thì rất bất mãn với hành vi của Ngôn Thượng lần này nhưng hai ngày này Lưu tướng công vì chuyện gia đình nên không có mặt.

Vì thế cả đám người cũng chỉ thảo luận, cũng không tiện nhân lúc này động tới học sinh của ông ấy.

Cả Đông Cung và Trung Thư Tỉnh đều thúc giục Ngôn Thượng đến gặp Ô Man Vương để bồi tội.

Chàng là người tốt tính nên đương nhiên cũng cùng người của Đông Cung ngày ngày đi bồi tội.

Nhưng Ô Man Vương không thèm gặp bọn họ.

Quan viên Đông Cung phái tới chịu không nổi, ba ngày đã thay đổi ba người, còn Ngôn Thượng lại vẫn bất động, cứ thế mang theo lễ vật ngày ngày tới cửa bái phỏng.

Ô Man Vương không gặp chàng thì chàng vẫn đứng trong viện cả ngày, bị người ta đóng cửa cũng không hề biến sắc.

Người đi theo chàng nhìn thấy thế thì chỉ cảm khái người này tu dưỡng quả là phi thường.

Đến ngày thứ tư Ô Man có lẽ cũng bị nhắc nhở, cũng cảm thấy đã hành hạ đủ nên mới để cho Ngôn Thượng đi vào tặng lễ vật sau đó đi gặp Ô Man Vương.

Mông Tại Thạch trúng tên không mấy ngày đã có thể xuống đất đi lại, nhìn dáng vẻ và thần sắc lạnh lùng thì không khác gì ngày thường.

Hai bên gặp nhau ở thư xá, Mông Tại Thạch khoác áo mà ngồi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngôn Thượng và một quan viên khác của Đông Cung tiến vào giải thích chuyện Mộ Vãn Diêu muốn bắn chết hắn thành một chuyện hiểu lầm, hy vọng hắn tha thứ và lén hòa giải.

Mông Tại Thạch nhìn Ngôn Thượng rũ mắt đứng đó, trong lòng nghĩ tới tin tức mà Tần Vương nói với hắn: hóa ra kẻ này chính là Ngôn Thạch Sinh.

A, khó trách.

Mông Tại Thạch lười biếng nói: “Lấy chút lễ vật đã tưởng bỏ qua chuyện các ngươi suýt giết chết bổn vương ư? Thuộc hạ của ta còn đang bị các ngươi nhốt lại kia kìa.”

Ngôn Thượng nói: “Đại vương muốn thì người có thể được thả bất kỳ khi nào.”

Mông Tại Thạch nói: “Ngày đó ngươi bắn mũi tên kia…… Nhưng đến đại lao cũng không phải ngồi hả? Phong tục của Đại Ngụy các ngươi có phải có chút khinh người quá không?”

Ngôn Thượng ngước mắt nhìn Ô Man Vương lúc này đang tùy ý mà ngồi, tay thưởng thức một cái nghiên mực trên bàn rồi hỏi: “Đại Vương muốn phạt ta như thế nào?”

Mông Tại Thạch chậm rãi liếc nhìn hắn một cái, trong lòng ghi hận chỉ vì kẻ này hiến kế mà Ô Man và Xích Man đánh nhau hai năm.

Tuy sau đó Xích Man bị tiêu diệt, Ô Man cũng được lợi nhưng chủ ý ban đầu của Ngôn Thượng rõ ràng là mang ý xấu.

Thế nên hắn được hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Hai ngày này khi bổn vương dưỡng bệnh có đọc sách của Đại Ngụy các ngươi.

Bấy giờ ta mới biết chữ “Man” trong Ô Man ở đây không có ý tốt gì.”

Hắn cười lạnh một tiếng sau đó đập cái nghiên mực lên bàn khiến quan viên phía sau Ngôn Thượng run lên.

Mông Tại Thạch thì âm trầm nhìn về phía Ngôn Thượng nói: “Hóa ra tuy hai nước có hiệp ước nhưng từ đầu tới đuôi Đại Ngụy đều xem thường chúng ta.

Các ngươi coi chúng ta là ‘Ô Man’, tức là dân ma di, căn bản không phải lời hay gì…… Thế mà ta còn không biết, cho rằng đó là vinh hạnh, cứ thế bị người Đại Ngụy các ngươi cười nhạo rất nhiều năm có đúng không?”

Ngôn Thượng lại không để ý nói: “Quý quốc xưng hô như thế nào ta quả thực không biết, ngày đó kết hạ hiệp ước ta cũng không có mặt, việc này cũng không do ta phụ trách.

Nếu quý quốc muốn sửa tên nước thì xin tùy, ta sẽ thuyết phục quân thần của chúng ta tích cực phối hợp, tuyệt không hai lời.

Chỉ là một cái tên mà thôi, đều nghe Đại Vương nói.”

Mông Tại Thạch mắt lạnh nhìn chàng nói: “Đan Dương công chúa……”

Quả nhiên hắn vừa nhắc tới bốn chữ này thì ôn hòa trong mắt Ngôn Thượng đã hơi biến mất, ánh mắt nhìn hắn hơi có chút cảnh giác.

Mông Tại Thạch cười lạnh nói: “Đan Dương công chúa muốn giết ta thì ta cũng có thể bỏ qua.

Nhưng nếu ngươi cũng nhúng tay vào, muốn bảo vệ nàng thì sẽ phải trả giá đắt.

Ta nghe nói bản thân ngươi không có tài học gì, làm được tới chức quan này toàn dựa vào Đan Dương công chúa đề bạt.

Nếu ngươi muốn ta nuốt cơn giận, không liên lụy người vô tội thì ta cho ngươi một lựa chọn: Từ nay ngươi từ quan, trong năm nữa không được bước vào quan trường của Đại Ngụy.

Nếu thế ta sẽ không đề cập tới chuyện ở Nam Sơn nữa.”

Quan viên phía sau Ngôn Thượng lập tức đổi sắc mặt phản đối: “Đại Vương khinh người quá đáng! Nhị Lang, không cần như thế!”

Ngôn Thượng lại vẫn nhìn Mông Tại Thạch nửa ngày mới đạm mạc nói: “Nếu ta từ quan thì ngài sẽ không đề cập đến việc hòa thân nữa chứ?”

Mông Tại Thạch cảm thấy buồn cười nói: “Một quan viên bát phẩm nho nhỏ như ngươi cảm thấy mình quan trọng tới mức có thể đặt ngang hàng với chuyện hòa thân của công chúa ư? Cũng được, nếu ngươi muốn ta từ bỏ việc hòa thân thì phải thêm một điều kiện nữa.”

Ngôn Thượng mỉm cười nói: “Ngài còn muốn thêm điều kiện gì?”

Mông Tại Thạch thu lại ý cười trong mắt, nghiêm túc nhìn chằm chằm Ngôn Thượng sau một lúc lâu mới nói: “Chỉ cần ngươi từ quan, cả đời không cưới công chúa thì ta sẽ không làm khó dễ các ngươi nữa!”

Mặt Ngôn Thượng không đổi sắc, chỉ cười nói: “Sao Đại Vương không dứt khoát để ta theo ngài về Ô man, giúp ngài bày mưu tính kế, làm việc cho ngài chứ?”

Mông Tại Thạch cũng mỉm cười trả lời: “Bổn vương sợ ngươi càng giúp ta làm việc thì bổn vương càng bị ngươi lừa đến hồ đồ, làm việc lỗ vốn thì có …… phải không, Ngôn Thạch Sinh?”

Không khí cứng lại.

Trong mắt hai người đều có ý cười nhưng lại là ý cười lạnh lẽo khi đã xé rách tầng ngụy trang cuối cùng.

Mà tiểu quan phía sau Ngôn Thượng lại bị đoạn đối thoại lớn mật của bọn họ làm cho sợ đến ngất đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio