Một ngày nắng tháng ba, cô chết tâm chấm dứt mối tình đơn phương năm dài đằng đẵng. Giây phút đó cũng là giây phút cô kết liễu cuộc đời mình. Cô thương Tô Mặc Hàn năm, kể từ ngày anh vì cứu cô mà mất một phần thị lực, một bên mắt của anh mù vĩnh viễn. Có lẽ tình cảm ban đầu chỉ là sự áy náy, cô muốn chịu trách nhiệm với cuộc đời anh. Nhưng cô thật ngây thơ làm sao. Một người như anh đã định sẵn là rồng giữa loài người, dù cho anh có khiếm khuyết đi nữa thì một đứa con gái như cô cũng không thể nào xứng với anh.
Tô Mặc Hàn tuổi vì một phút bốc đồng ra tay cứu một nữ sinh, đổi lại là một bên mắt anh cả đời này không thể nhìn thấy và một mối ân tình mà anh không hề muốn nhận. Anh là người chứ không phải gỗ đá, đã có lúc anh nghĩ rằng mình có thể chấp nhận cô, họ sẽ ở bên nhau cả cuộc đời. Cho dù không có tình yêu thì vẫn còn tình thân… Cho đến khi Ngôn Họa rời khỏi anh.
Cho đến lúc Ngôn Họa chết đi, Tô Mặc Hàn cũng không biết được rằng nếu không yêu đến khắc cốt ghi tâm thì làm gì có thương đến thiên trường địa cửu.