“Kết quả tốt thì thế nào, chế tạo sư của Lan Linh cũng có thể chế tạo ra, chúng ta thật sự cần cậu ta sao. Tôi thừa nhận năng lực của cậu ta thật sự làm người kinh diễm, nhưng đừng quên, chúng ta muốn loại cơ giáp có thể sản xuất hàng loạt.”
Điểm này rất thực tế, cũng rất quan trọng, nhưng Nhậm Sinh không tán đồng, anh ta cảm thấy không đơn giản như vậy, hẳn vẫn còn chân tướng gì đó mà mọi người không nhận ra. Chỉ là không chờ anh ta mở miệng, Thịnh Quốc Lợi đã nói.
“Mọi người đã xem cả mười bài thi, cũng nên bắt đầu đầu phiếu.”
Thịnh Quốc Lợi nói vậy, mọi người bị chuyển sự chú ý, không để ý tới Nhậm Sinh.
Chế tạo sư trung cấp có kinh nghiệm tương đối thưa thớt, nhưng Nhậm Sinh gia nhập vào Lan Linh mới hai năm, ngày thường lại ít nói chuyện với ai, nên không mấy được chú ý và coi trọng.
Ở đây tổng cộng có bảy người, mỗi người có ba lá phiếu.
Kết quả đã được thảo luận từ trước. Thí sinh cải thiện lớp phòng ngự và độ nhanh nhạy được chín phiếu, thí sinh tiết kiệm nguồn năng lượng được bảy phiếu, Leo Herrick được sáu phiếu, Lộ Lê bốn phiếu.
Vốn số phiếu của Leo Herrick có thể nhiều hơn, nhưng Thịnh Quốc Lợi cảm thấy ưu thế của hắn không tốt, không mấy ấn tượng, chỉ có thể xếp thứ .
Lão ta chỉ cần bảo đảm Leo Herrick có thể vào Lan Linh, còn thứ hạng, Leo thực sự không thể so được với hai người còn lại. Lão ta không muốn tự chuốc lấy phiền toái, nếu sau này Leo không thể chứng tỏ bản lĩnh thì chính lão sẽ bị liên lụy.
Còn Lộ Lê, y nhận được hai phiếu từ Nhậm Sinh, còn lại là của hai giám khảo thực sự bị thuyết phục bởi bài làm của y.
“Đã có kết quả, nếu không ai có dị nghị, chúng ta sẽ ra ngoài công bố.” Thịnh Quốc Lợi vừa lòng nhìn quanh.
“Thịnh Phó sở trưởng, tôi tin tưởng mọi người ở đây đều biết kết quả thực sự, ông làm vậy không sợ bị Sở trưởng cùng đại sư Bùi biết sao?” Nhậm Sinh trơ mắt nhìn một nhân tài từ trước mắt bay đi, vẫn không nhịn được. Trước kia mơ hồ nghe nói Thịnh Quốc Lợi cầm quyền to, khi đó anh ta không mấy hứng thú nên không để trong lòng, hiện giờ xảy ra chuyện như vậy làm anh ta tức giận không thôi.
“Tôi làm thế nào cơ?” Thịnh Quốc Lợi cười lạnh, ánh mắt âm trầm nhìn Nhậm Sinh, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nhậm tiên sinh, nhìn về lâu dài, bài làm của Ole rõ ràng thích hợp hơn của Ly Lục. Thí sinh mà Nhậm tiên sinh nhìn trúng không được lựa chọn, tiên sinh liền cảm thấy quyết định của mọi người sai, tiên sinh như vậy mới làm họ thương tâm.”
Nhậm Sinh sắc mặt trầm xuống: “Ông Thịnh, thành phẩm của người đó, tôi tin ông rõ ràng hơn ai hết.”
Câu nói đầy ám chỉ lập tức làm Thịnh Quốc Lợi biến sắc, ngữ khí âm dương quái khí: “Nhậm tiên
sinh cũng thật lợi hại, loại lời này cũng nói ra được, tôi còn tưởng rằng tiên sinh một lòng chỉ có nghiên cứu. Nhưng xin khuyên tiên sinh, không có chứng cứ thì tốt nhất đừng tùy tiện nói ra, hậu quả chỉ sợ tiên sinh gánh vác không được.”
“Tôi còn chưa nói gì đâu, ông Thịnh đã nghĩ tới cái gì rồi. Nếu trong lòng không có quỷ, sao sẽ biết tôi đang nói cái gì.” Nhậm Sinh vốn không muốn nói, nhưng cách làm của Thịnh Quốc Lợi thật sự làm anh ta ngứa mắt.
Thịnh Quốc Lợi hiển nhiên không nghĩ Nhậm Sinh đột nhiên lại biết ăn nói như vậy, đôi mắt từ từ nheo lại, lộ vẻ âm hiểm.
Năm người đang đứng quanh không nghĩ họ lại cãi cọ, nghe tới tựa hồ có miêu nị, nhưng đều lựa chọn làm lơ. Chuyện liên quan đến Thịnh Quốc Lợi, tìm hiểu quá sâu sẽ không tốt cho họ, có khi còn sẽ bị Thịnh Quốc Lợi nhớ thương.
“Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, hòa khí mới có thể phát tài, chuyện hôm nay cho nó qua đi. Thịnh Phó sở trưởng cũng đừng so đo với Nhậm tiên sinh, anh ta một lòng chỉ có cơ giáp, không hiểu tình huống, khó tránh khỏi sẽ nói bậy.” Một người vội vàng đứng ra hòa giải, thuận tiện nói mát Thịnh Quốc Lợi.
Nhậm Sinh không thích cách nói này, rõ ràng là nói anh ta không đúng. Anh ta không cho rằng mình nói sai cái gì, anh ta muốn tiếp tục tranh luận, lại bị một người khác kéo lại.
Thịnh Quốc Lợi tươi cười, khinh miệt liếc nhìn Nhậm Sinh, một bộ nhân từ đại lượng dối trá, “Bỏ đi, chuyện này tôi liền không so đo với Nhậm tiên sinh so đo, Nhậm tiên sinh không phải muốn Ly Lục được vào Lan Linh sao, cũng không phải không thể, như vậy đi, Lan Linh còn thiếu một chân chạy việc, nếu cậu ta đồng ý, thì cho cậu ta vào vị trí này đi.”
Ba người được tuyển đều có cơ hội tiếp xúc đến cơ cấu trung tâm của Lan Linh, thậm chí có thể được đại sư Bùi tự mình chỉ điểm dạy dỗ. Nhưng chân chạy việc lại là nhân viên bên ngoài, không có khả năng tiếp xúc đến cơ giáp, một nhân tài lại đi làm chân chạy việc mới gọi là lãng phí.
Thịnh Quốc Lợi nói vậy để nhục nhã Nhậm Sinh, Ly Lục vào Lan Linh lại chỉ có thể làm việc vặt, Nhậm Sinh không có nhiều ít quyền lực có thể thế nào, đến lúc đó lão muốn cho Nhậm Sinh tận mắt nhìn thấy đắc tội lão sẽ là kết cục gì.
Nhậm Sinh không biết ý đồ âm hiểm của Thịnh Quốc Lợi. Anh ta cảm thấy Lộ Lê thiên phú rất cao, người như vậy tiến vào Lan Linh, tuy tạm thời không thể tiếp xúc với cơ giáp, nhưng anh ta có thể trợ giúp đối phương, sớm muộn gì có thể tỏa sáng rực rỡ.
Các thí sinh trong phòng nghỉ vẫn đang nôn nóng chờ kết quả, nhưng cũng có thí sinh bình tĩnh giống như đã sớm biết. Người này chính là Leo Herrick, hắn biết mình khẳng định sẽ được chọn vào Lan Linh, vì biết trước nội dung bài thi, lại còn có quan hệ, trừ phi Mặt trời mọc ở phía tây.
Hắn đắc ý dào dạt làm mọi người xung quanh có hâm mộ, có chán ghét.
Lộ Lê ôm tay dựa lưng vào góc vách tường, làm như nhìn không thấy, bình tĩnh mặc kệ kết quả có thế nào.
“Anh giống như không lo lắng chút nào.”
Lộ Lê nghiêng đầu nhìn sang. Người nói là một thanh niên mái tóc màu sợi đay, ngũ quan tuấn tú, đôi mắt lại là màu đen. Người này lại bắt chuyện với y, nếu y không đoán sai, hẳn là thí sinh đứng đầu trong kỳ thi ở Tinh Võng.
“Vì sao phải lo lắng?” Lộ Lê cười hỏi lại.
“Anh tham gia khảo hạch không phải vì muốn được chọn vào Lan Linh sao?”
Cho dù cách mặt nạ, thanh niên cũng có thể cảm nhận được khí chất ôn hòa làm người thoải mái. Trong chín người, chỉ có duy nhất người này từ đầu tới cuối đều không phát ra địch ý.
“Nói cũng đúng, nhưng sở nghiên cứu phát minh cơ giáp lại không chỉ có Lan Linh.” Trước khi tham gia khảo hạch, y xác thật rất muốn, nhưng gặp phải Leo Herrick, y liền cảm thấy Lan Linh có lẽ không tốt đẹp như y tưởng tượng.
“Lời này tôi thích nghe, là cách nghĩ của người có thực lực. Tôi là Ninh Giản Khinh, rất vui được làm quen.”
Lộ Lê kinh ngạc, “Tiết lộ tên thật cho tôi sao?”
Ninh Giản Khinh nhẹ thổi lọn tóc trêи trán, tự tin cười, “Có cái gì không tốt, dù sao về sau sẽ rất nhiều người biết đến.”
“Anh thực tự tin.”
“Đương nhiên, bởi vì tôi có năng lực.” Ninh Giản Khinh thấy những người khác không để ý bên này, lại hỏi, “Anh không muốn nói tên của mình sao?”
“Nếu chúng ta có thể trở thành đồng nghiệp, tôi sẽ nói.” Lộ Lê nói.
“Thần bí như vậy à, như với thành tích của anh ở Tinh Võng, tôi nghĩ anh sẽ được chọn.” Ninh Giản Khinh không chút do dự nói.
Lộ Lê cũng không bất ngờ, chính như y đoán được thanh niên này là người đứng đầu, bật cười: “Không thể nói trước được điều gì, có thực lực không có nghĩa là có vận may.”
Ninh Giản Khinh biết y để ý cái gì, nhíu mày, “Đây là cái gọi là một con sâu làm rầu nồi canh, đúng không?”
Lộ Lê sửng sốt, cười, “Nói như vậy cũng đúng.”
“Ai là Ly Lục, tôi chính là Ole, có bản lĩnh thì đứng ra.” Leo Herrick rốt cuộc nhịn không được, hắn muốn biết ai là Ly Lục, để đến lúc công bố kết quả thì nhục nhã hắn một phen.
Đáng tiếc không ai đứng ra, Leo Herrick hiển nhiên đã quên nơi này không có hai cái chân chó sẽ lấy lòng hắn.
Lộ Lê căn bản không để ý tới loại não tàn này. Ninh Giản Khinh lại cười lạnh, “Người như vậy, nếu Lan Linh thật sự chọn hắn, không khỏi quá làm người thất vọng.”
“Lan Linh từ lúc thành lập đến nay, bên trong có lẽ có sâu mọt, nhưng tất nhiên cũng có chỗ đáng khen. Một con sâu làm rầu nồi canh, vậy nấu lại một nồi là được.” Lộ Lê đã trải qua sinh tử hai đời, loại người này căn bản không thể làm y tức giận.
“Anh nghĩ thật thoáng, mặc dù chúng ta tuổi tác có vẻ không chênh lệch là bao.” Ninh Giản Khinh than một tiếng.
Lộ Lê cười cười không nói lời nào.
Bị ăn trái ‘bơ’, Leo Herrick thẹn quá thành giận, chuẩn bị phát hỏa thì cánh cửa mở ra, Thịnh Quốc Lợi cùng Nhậm Sinh đi vào. Vừa thấy là biết có kết quả, mọi người không khỏi khẩn trương.
Lộ Lê nhìn Thịnh Quốc Lợi cười tủm tỉm, có dự cảm không tốt lắm. Ngay sau đó, dự cảm của y trở thành sự thật.
“Cảm ơn tất cả các thí sinh đã ngàn dặm xa xôi tới tham gia khảo hạch. Đã có kết quả, sau đây tôi sẽ công bố.” Thịnh Quốc Lợi chắp tay sau lưng, tươi cười cho người ta bình dị gần gũi, hòa ái dễ gần, Lộ Lê lại cảm thấy tính tình của người này không hề giống vẻ bề ngoài.
“Đứng đầu là Grover, xếp thứ là Ninh Khinh Bất Tòng, thứ là Ole.”