Trong hoàng cung, Đắc Di đã dùng tên gọi mà khi xưa phụ thân hắn, Hoàng Thái Thượng đã ban tặng: Long Đình Luân. Hắn đầu tóc xoã xưỡi ngồi trên long kỷ, đôi mất thâm quầng đã bao hôm không ngủ.
Cát Uy đứng bên cạnh xót xa nhìn ca ca của mình. Hắn nhẹ giọng khuyên bảo: “Ca ca, chúng ta vẫn liên tục tìm kiếm nhưng tin tức về Thụy Miên vẫn yểu vô âm tín(). Huynh cũng cần nghỉ ngơi trước đi. Mấy hôm nay huynh không ăn không uống, cứ tiếp tục thế này, mình đồng da sắt cũng không thể chịu nổi.”
() Yểu vô âm tín: tung tích không thấy
Đình Luân im lặng lắc đầu. Dù nhiều lần quá sức vì mệt mỏi, hắn cũng không thể chợp mắt. Trong đầu hắn lập đi lập lại hình ảnh nàng rơi từ vách núi xuống, đôi mắt buông xuôi. Hắn hét lên muốn quay lại túm lấy nàng thì đã không kịp. Tiếng hét của hắn dội đến từ ký ức, khiến hắn không thể chịu nổi.
Mấy hôm trong cung cấm hắn thường xuyên cho người thắp đèn sáng, ngày cũng như đêm. Đêm đen như hố sâu lại khiến hắn nghĩ tới nàng, hy vọng được gặp lại nàng của hắn bị bóng đêm bao phủ, làm hắn khiếp sợ. Nàng đã mất tích. Hắn dù có cho bao ngươi tìm kiếm, cử hết những người giỏi nhất cũng không ai nghe thấy được tin tức gì của nàng. Nàng hiện ở đâu? Nàng ra sao rồi?
Bên ngoài có thái giám cầu kiến, người này khúm núm đi vào bẩm báo: “Tâu vương thượng, bên ngoài có Bửu Toại đại nhân xin gặp.”
Cát Uy ra lệnh: “Bảo hắn rời đi, ca ca cần nghỉ ngơi, không thể tiếp đón.”
Đình Luân lúc này giơ tay lên lệnh cho thái giám dừng chân, nói: “Mời hắn vào.”
Cát Uy ngạc nhiên nhìn Đình Luân hỏi: “Ca ca, huynh biết Bửu Toại là muốn gì. Hắn sẽ lại trách cứ ca ca về chuyện của Thuỵ Miên. Huynh để ta nói chuyện với hắn. Huynh hãy nghe lời ta, mau nghỉ ngơi lại sức.”
Đình Luân im lặng không nói. Cát Uy chỉ biết bất lực đứng nhìn.
Lúc sau Bửu Toại đi vào, thái giám đi cùng nhắc nhở: “Mau bái kiến vương thượng.”
Bửu Toại cao ngạo đứng thẳng, mặc kệ tên thái giám đang chảy mồ hôi đầm đìa bên cạnh. Hắn không chào hỏi lẫn làm lễ bái kiến. Đình Luân cũng không trách cứ, nhẹ nhàng hỏi: “Bửu Toại huynh, huynh có việc gì xin cứ nói.”
Bửu Toại cất giọng lạnh lùng không chút nể tình: “Ta đến cáo biệt. Ta sẽ lên đường trở về Dược Trang thành.”
Trong giọng nói có ý khinh thường oán trách không che giấu. Đình Luân âm trầm nói: “Ta hiểu. Ta xin chúc huynh nhất phàm phong thuận(). Cảm ơn huynh lần nữa vì đã giúp đỡ ta. Ơn này ta mãi mãi không quên, khắc cốt ghi tâm. Chỉ cần sau này huynh cần việc gì, ta trăm lần không ngại xả thân giúp đỡ.”
() Nhất phàm phong thuận: thuận buồm xuôi gió
Bửu Toại cắt ngang: “Ta không cần.” Hắn muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi, nhìn hai người Cát Uy và Đình Luân lần nữa, liền lui ra.
Nhưng khi bước ra đến cửa, Bửu Toại không thể giữ trong lòng được nữa, hắn ngừng lại rồi quay đầu nói với Đình Luân: “Nếu ta biết ngươi coi trọng vương quyền, không trân trọng nàng, ta sẽ không để nàng theo ngươi. Ta có lỗi, đã không thể bảo vệ được nàng, đã không đấu tranh vì nàng. Chuyện đã xảy ra, ta sẽ không quên. Vì vậy, từ giờ, không cần giữ liên lạc làm gì. Ngươi không hỏi đến ta, ta cũng sẽ không quan tâm đến ngươi.”
Cát Uy gọi theo: “Bửu Toại huynh, xin hãy khoan.” Nhưng Bửu Toại đã rời đi không nán lại.
Đình Luân nặng nề nói: “Bửu Toại huynh nói đúng. Ta đã có lỗi với nàng thật nhiều. Ta đã hứa sẽ coi nàng là trên hết, nhưng đã không giữ lời. Nàng theo ta đã chịu đủ khốn khó, cũng là vì muốn giúp đỡ ta hoàn thành đại sự. Vậy mà ta không những làm nàng phải đối mặt với bao hiểm nguy, lại không thể ứng cứu lúc nàng cần nhất. Lỗi là của một mình ta.”
Cát Uy lắc đầu thở dài thương xót, hắn rời đi không nói câu nào. Đình Luân một mình chìm trong suy tư, chỉ qua mấy ngày mà khuôn mặt hắn đã trở nên già nua kiệt quệ.
Cát Uy đuổi theo Bửu Toại, bắt kịp hắn. Bửu Toại nói: “Cát Uy đệ, giờ việc của ta đã xong, ta không còn lí do gì ở lại đây.”
Cát Uy nói: “Ta biết, hãy để ta tiễn huynh một đoạn. Ta với huynh, xin đừng khách sáo.”
Đi cùng nhau một quãng đường, Cát Uy mở lời: “Ca ca ta thật có nỗi khổ tâm trong lòng. Từ bé ca ca đã nuôi ước mộng tìm lại được thân phận thực sự của mình. Đến lớn thì thấu tình hiểu thế, ca ca quyết tâm thống nhất tam quốc, bình ổn thiên hạ. Vậy nên, việc ca ca ta làm, dù đúng dù sai, cùng là do khao khát từ tâm mà ra, là ý nghĩa cả đời của ca ca. Huynh ấy quả thực rất yêu mến Thuỵ Miên tỷ.”
Bửu Toại giơ tay chặn Cát Uy lại: “Ta mong đệ đừng nói với ta về hắn nữa. Chuyện này có nói nữa cũng không thay đổi được điều gì. Ta với đệ, xin đừng để chuyện này gây ảnh hưởng đến tình cảm của hai chúng ta.”
Cát Uy thở dài trả lời: “Được, nếu Bửu Toại huynh đã nói vậy, ta xin nghe theo.”
Bửu Toại hỏi Cát Uy: “Đệ và Cảnh Lan cô nương cùng Mộc Hải tiên sinh và Hải Đường phu nhân giờ như thế nào?”
“Cảnh Lan đã đồng ý ở lại với ta, còn Mộc Hải tiên sinh và Hải Đường phu nhân đã rời đi từ hôm qua. Bọn họ đã quyết sẽ giành thời gian ít ỏi còn lại của tiên sinh để cùng nhau chu du thiên hạ, ở bên nhau đến cuối cùng. Cảnh Lan cũng rất đau buồn, nhưng hai phụ mẫu nàng đã quyết, thái độ lại vô cùng tự tại, chúng ta đành để hai người bọn họ rời đi.” Cát Uy trả lời.
“Thật đúng là số phận, nhưng ít nhất, người có tình vẫn có thể được ở bên nhau, dù thời gian có là ít hay nhiều, cũng vẫn có thể nắm bắt được hạnh phúc.” Bửu Toại cảm thán.
Cát Uy tiễn hắn ra khỏi cửa thành, hai người bái kiến không hẹn ngày tái ngộ.
Trời ngả về chiều, Cát Uy quay lại cấm cung, tháp tùng một người theo sau hắn, đến tìm gặp Đắc Di.
Thái giám dẫn hai người vào, hắn gập người cung kính bẩm báo: “Vương thượng vẫn thế, không chịu ăn uống gì, cũng không chịu rời đi nghỉ. Nô tài không dám quấy nhiễu.”
Nhìn thấy Đình Luân ngồi trên ghế, vẫn là chỗ cũ từ lúc sáng, trên bàn là vài ba chén nước và bát cháo yến giờ đã nguội tanh, nữ tử đi cùng Cát Uy xót xa lại gần Đình Luân nói: “Tiểu Luân, sao con không chịu giữ gìn bản thân? Sao lại tiều tụy đến mức này?”
Đình Luân nhận ra người đang nói là Hữu Thái Phi, hắn trả lời: “Nhi tử bất hiếu, không biết mẫu thân đã đến. Mẫu thân an toạ.”
Hữu Bình Dương càng đau lòng nhìn Đình Luân thẫn thờ, ánh mắt hắn thâm sâu như đã trải qua muôn ngàn đau khổ.
Nàng nói: “Tiểu Luân, Cát Uy đã nói với ta, mấy hôm nay tin tức về Thuỵ Miên đều không có. Ta hiểu con đau khổ, cũng đã thấy con tự trách. Nhưng con làm vậy, Thuỵ Miên biết được liệu có vui mừng, liệu nàng ta có muốn con trở thành thế này?”
“Con nhất định phải đợi được tin tức về nàng. Nếu nàng có mệnh hệ gì, đều là do con.” Đình Luân trả lời nhưng ánh mắt vô hồn.
Hữu Bình Dương thở dài nói: “Thuỵ Miên là nữ nhân thông minh lại có tài, nữ tử như vậy, thiên tư che chở. Chẳng phải mọi người vẫn chưa tìm thấy nàng sao? Vậy nghĩa là Thuỵ Miên cô nương vẫn không có bất trắc gì. Nếu quả thật có điềm gở xảy ra, con phải nhận được tin tức rồi chứ?”
Đình Luân im lặng lắng nghe.
Hữu Bình Dương thấy hắn bắt đầu có phản ứng, bà dịu dàng khuyên nhủ: “Hơn nữa, Thuỵ Miên từ lúc cùng con lên đường tìm bảo vật, chẳng phải luôn ủng hộ muốn con hoàn thành đại nghiệp ư? Chính nàng cũng đã nói với ta như vậy khi hai ta bị giữ trong mật thất. Nàng ta rất tin tưởng ở con. Vậy con trở thành như thế này, nếu Thuỵ Miên quay về biết được, nàng ta sẽ thất vọng đến thế nào? Chẳng nhẽ con muốn huỷ hoại hình tượng nam tử đại nghĩa của con trong mắt nàng ư?”
Đình Luân nhìn Hữu Bình Dương với đôi mắt đã đỏ ửng, hắn nói: “Mẫu thân nói phải. Nàng vẫn luôn tin tưởng, ủng hộ con. Vậy mà con không thể cứu nàng.”
Hữu Bình Dương nắm tay Đình Luân, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Luân hãy nghe mẫu thân nói. Thuỵ Miên cũng như ta, đã chấp nhận ở bên người mang trọng trách, chắc chắn sẽ thấu hiểu hành động và nghĩa vụ của con. Nếu con cứu nàng, để hỏng đại nghiệp, có chắc đó là điều mà nàng muốn? Có chắc nàng không tự trách vì mình mà làm tam quốc đại loạn, vì nàng mà con không thể hoàn thành sứ mệnh? Đến lúc đấy, nàng ta vì mặc cảm tội lỗi càng sẽ không thể ở bên con. Hãy tin ta, ta ở bên Phụ Hoàng con, giờ ta ở bên con, đều hiểu rõ những điều này. Thuỵ Miên là nữ tử đặc biệt, nó sẽ có suy nghĩ giống ta.”
Đình Luân lúc này mới gật đầu, hai vệt nước đã theo khoé mắt chảy xuống, lăn dài trên má.
Cát Uy cũng nói: “Hữu Thái phi nói đúng. Ca ca hãy nhanh chóng ổn định lại, ngoài kia còn bao người trông chờ ca ca. Người hãy làm việc cần để thống nhất tam quốc, khi Thuỵ Miên trở về, chẳng phải sẽ càng vui mừng nhìn thấy thế cuộc đổi mới hay sao?”
Đình Luân như lần đầu sau mấy ngày mới nhìn thấy Cát Uy, nhẹ gật đầu.
Cát Uy vui mừng nói tiếp: “Huynh có còn nhớ, lúc trước Thuỵ Miên có nói với chúng ta trên bàn tiệc gặp mặt ở Bửu phủ, là tỷ tỷ hy vọng có thể chu du thiên hạ, hành y cứu người không? Vậy huynh hãy mau chóng ổn định đại cuộc, làm thiên hạ thái bình, giúp tỷ tỷ hoàn thành ước nguyện.”
Đình Luân im lặng suy nghĩ rồi nói: “Mẫu thân và đệ đệ nói rất phải. Ta phải hoàn thành mọi việc để khi nàng trở về, có thể yên tâm về thế cục thái bình.”
Hữu Bình Dương liền cho người đi chuẩn bị một bát cháo yến mới, thái giám vâng dạ lon ton đi ngay. Bà dặn dò Đắc Di: “Trước hết con hãy nghỉ ngơi, lấy lại sức khỏe, ta sẽ chăm sóc con, hỗ trợ cho con.”
Đình Luân mỉm nụ cười đầu tiên trong mấy ngày qua. Hắn nói với Cát Uy: “Đệ đệ hãy chuẩn bị đầy đủ, mai là ngày ta sẽ đăng cơ.”
Đình Luân thức dậy giữa đêm bởi hai nam tử xuất hiện trước mặt hắn. Hai ngươi tự xưng là hai bảo vật còn lại: Thiên lí nhãn và Thuận phong nhĩ. Bọn họ tìm đến hắn để quy thuận chủ tử chính thức.
Đình Luân hỏi: “Tại sao đến giờ này các người mới đến tìm người hữu tâm?”
A Nhãn trả lời: “Thưa chủ nhân, là do đây mới là thời cơ thích hợp nhất. Người đã vượt qua được thử thách, chứng minh là chủ tử xác đáng của tam bảo vật, là minh chủ tam quốc. Chúng ta đã sẵn sàng thuần phục.”
Đình Luân gật đầu, hỏi lại: “Năng lực của các người là gì?”
“A Nhãn đây có thể giúp chủ nhân nghe ngóng tin tức khắp thiên hạ, sẽ giúp chủ nhân thực hiện ba sai bảo. Còn ta sẽ giúp ngài nhìn xa trăm dặm, cũng sẽ hết mình với ba mệnh lệnh ngài giao phó.” A Nhĩ nói.
Đình Luân nói: “Được, mai là ngày ta đăng cơ, sẽ gộp chung tam bảo bối, cùng phát huy sức mạnh.”
Thiên Lí Nhãn hoá thân thành một quả cầu tròn, loé ánh sáng chói lọi trên tay Đình Luân. Còn Thuận Phong Nhĩ hoá thân thành một vật dài một gang tay, nhìn trông giống như vỏ ốc, có mảng hở phía giữa.
Đình Luân giữ cặp đôi bảo vật trong tay, mở hộp đựng Huyền Bích Kiếm và Vọng Nguyệt ước ra, để chúng cùng một chỗ. Hắn ngồi đó đợi đến khi trời sáng, tay nắm chặt hộp đựng bảo bối, tự nhủ: “Thuỵ Miên, hãy mau chóng trở về, hãy nhìn ta đăng cơ, ổn định tam quốc, thống nhất đại cuộc. Ta nhất định đợi nàng quay lại.”
Phó Kiện Đàm trong lúc đánh cờ với Thuỵ Miên, một tay cầm hồ lô đựng rượu nhấm nhấp, tiện thể nói: “Hôm nay tử khí đông lai().”, rồi lại nhìn Thuỵ Miên hỏi: “Mấy hôm nay triều đình Kỳ quốc cử người dáo diết tìm kiếm ngươi. Giờ ngươi đã khỏe, bao giờ thì muốn đi gặp Đắc Di?”
() Tử khí đông lai: điềm báo sắp có việc tốt xảy ra
Thuỵ Miên không hứng thú trả lời: “Thời gian này hắn còn có nhiều việc phải làm, ta không muốn làm phiền.”
Thuỵ Miên trả lời Phó Kiện Đàm, trong lòng lại tử nhủ: “Ta muốn gặp người kia trước. Ta muốn làm rõ mọi chuyện. Đợi khi nào hắn đến tìm ta, ta sẽ đi gặp Đắc Di.”
“Ngươi không trách hắn ư?” Phó Kiện Đàm hỏi.
Thuỵ Miên lắc đầu: “Hắn từ lúc sinh ra đến giờ đều mang trọng trách nặng nề trên vai. Ta cũng không hy vọng vì một nữ nhân mà hắn từ bỏ thiên mệnh của hắn. Hắn hành xử như vậy, không những không đáng trách, mà còn có thể cảm thông được.”
Phó Kiện Đàm gật đầu nói: “Ngươi nghĩ được như vậy quả không hổ danh là đệ tử của ta. Nhưng ngươi là kẻ vô tâm, ta lại thấy tội nghiệp cho hắn hơn.”
“Ngươi nói gì vậy, sao lại gọi ta là vô tâm?” Thuỵ Miên đương yên lành bị lão sư chê trách, tức giận hỏi.
“Ngươi vô tâm nên mới không biết tình ý của bản thân mình, cũng không biết tình cảm của người khác. Một câu nói ra không suy nghĩ, khiến người ta khổ sở chịu đựng, vì ngươi làm bao nhiêu chuyện, chẳng phải thế sao?” Phó Kiện Đàm ung dung vuốt râu trả lời.
Thuỵ Miên nhíu mày: “Ta đã nói câu gì chứ?”
Phó Kiện Đàm lắc đầu: “Thấy chưa, ngươi đúng là người vô tâm. Mình nói gì cũng không nhớ.”
Thuỵ Miên bực tức, nhưng không thể nói lý lẽ với một người như Phó Kiện Đàm, nàng đành đổi đề tài: “Mọi việc trong hoàng cung Kỳ Quốc giờ ra sao?”
“Đắc Di, không, phải gọi hắn là Long Đình Luân mới đúng, đã bắt được Mộ Dung Mao, lấy lại được Vọng Nguyệt Ước, chu di cửu tộc hắn và bè lũ của hắn. Trong cung tình thế đã ổn định, toàn bộ quân đồng minh đang đợi ngày Đình Luân đăng cơ, ổn định tình hình, xác nhập tam quốc về một.”
“Thật tốt cho hắn. Ta thật sự hy vọng hắn được công thành danh toại.” Thuỵ Miên thật lòng cầu nguyện cho Đắc Di.
Buổi sáng ngày đăng cơ, Đình Luân đứng trên đài cao, nhìn xuống phía dưới nơi tập trung quân dân tam quốc. Có người đã theo hắn từ xưa như Lê Ba, Hồng Nhi và Diệu Hoàn, lại có những người huynh đệ vì hắn mà chấp nhận vào sinh ra tử như Chí Tà, Minh Sáng, Bát Công, Tử Huyền cùng Mạnh Giác và gia quyến của Mộc Hải tiên sinh, cũng không quên những tướng tài có công lớn như Hữu Thừa Thăng và tướng quân văn võ tam triều.
Quân lính tam quốc tụ hợp đông đủ, trang nghiêm một cõi, nối nhau rườm rượp không dứt, nhìn Đình Luân đứng trên đài cao đầy kính ngưỡng.
Đình Luân dõng dạc nói: “Ta là Long Đình Luân, vương tử của Kỳ Quốc. Hôm nay triều khởi tịnh lạc, tinh thần đấu chuyển, hồng hà mãn thiên(), ta tập hợp các anh hùng nghĩa tử, các trọng thần tài đức, huynh đệ thâm giao trong tam quốc, cùng daan chúng khắp nơi, mục đích là muốn cùng mọi người đồng tâm hiệp sức, thống nhất tam quốc, đưa về một mối. Thời gian qua, tam quốc phân tranh, binh liên hoạ kết(), khiến dân chúng lầm than, kêu trời oán thán. Ta dĩ lý phục nhân(), lại được sự trợ giúp của các huynh đệ và người hiền tài, đứng lên khởi nghĩa ngọn cờ thống nhất đại cuộc.”
() Triều khởi tịnh lạc, tinh thần đấu chuyển, hồng hã mãn thiên: Bình minh hoàng hôn, vật đổi sao dời, ráng đỏ đầy trời: báo hiệu việc lớn sẽ xảy ra.
() Binh liên hoạ kết: chiến tranh liên miên, tại hoạ dồn dập
() Dĩ lý phục nhân: dùng đạo lí mà khuất phục lòng người
Long Đình Luân dừng lời, tay giơ ra hộp đựng tam bảo bối, tất cả đứng dưới đều tròn mắt ngạc nhiên. Trừ một số người thân thích như Cát Uy và Hữu Thừa Thăng đã biết về tam bảo vật, ai nấy đều ngỡ ngàng ngắm nhìn bảo vật tương truyền chỉ có trong truyền thuyết.
Đình Luân nói: “Tam bảo bối cũng đã ở trong tay ta, quy phục minh chủ. Vậy không chỉ có nhân hoà mà thiên địa cũng giúp sức. Ta tuyên bố, từ hôm nay trở đi, tam quốc là một, nhất tâm nhất đức(), dân chúng sẽ ấm no thuận hoà, không còn chiến tranh đói khổ.” Nói rồi hắn cắt máu nhỏ ba giọt lên tam bảo bối.
() Nhất tâm nhất đức: đồng tâm hiệp lực
Bảo vật dính long huyết, phản ứng phát ra ánh sáng rực rỡ, chói mắt tất cả mọi người đứng nhìn.
Thuỵ Miên đang ngồi bên Phó Kiện Đàm, cả người nàng bỗng nóng ran, bất ngờ cảm nhận cơ thể đang thay đổi. Nàng giơ tay ôm ngực nơi đang phát ra ánh sáng xuyên thấu màu vàng. Ánh sáng lan toả ngày càng mạnh, bắt đầu từ ngực giờ đã đi khắp cơ thể. Thuỵ Miên không thấy đau đớn mà chỉ cảm giác như có một lực vô hình đang đè nén cả người nàng. Những hình ảnh chân thật từ nơi đâu đang dồn dập tràn về. Thuỵ Miên ngập ngụa cố gắng tiếp nhận tất cả. Nàng lịm dần đi, cơ thể sẵn sàng trôi theo dòng xoáy ký ức.
Nàng chỉ nghe loáng thoáng giọng nói của Phó Kiện Đàm từ đâu xa xôi vọng lại: “Đã đến lúc.”