Trong phòng lúc này chỉ có mấy người Lưu Thúc, Tử Huyền, Mạnh Giác, Thuỵ Miên, Đắc Di, Cát Uy và Mặc Cảnh. Mặc Cảnh lặng im không rời mắt khỏi Thuỵ Miên, còn Đắc Di ở cạnh bên nàng, ân cần hỏi han: “Nàng thấy trên đầu còn đau không? Có cần nghỉ ngơi ngay không?”
Thuỵ Miên mỉm cười nhìn hai nam nhân đang lo lắng cho mình, nói: “Ta không sao, mọi chuyện đã qua rồi.”
Cát Uy được Tử Huyền cho thuốc giải, giúp hắn lập tức lấy lại giọng nói. Cát Uy phẫn uất với sự đối xử tệ bạc của những người trong sơn trại với mình, nên một câu cảm ơn hắn ta cũng quyết không chịu nói. Thuỵ Miên thấu hiểu được tâm tính của người đệ đệ này. Hắn là nam nhân đại trượng phu, lại bị đêm về khống chế làm tiểu thiếp cho người khác. Không những vậy, hắn còn bị trói gô vào, rồi còn cho dùng thuốc làm mình một câu phản kháng cũng không thốt ra được. Sự ngược đãi này cộng dồn vào đối với hắn là quá lớn.
Tử Huyền cho Lưu thúc đưa Nhạc Tiểu Mễ lúc này đã thất thần đi nghỉ.
Thuỵ Miên hỏi hai người Tử Huyền và Mạnh Giác: “Đối với Ninh Tiểu Mễ, trại chủ định tính thể nào?”
Tử Huyền lắc đầu trả lời: “Ta cũng không biết nữa, ta không trách muội ấy, dù ai có nói gì đi nữa, lỗi một phần vẫn là do ta. Ta không có mắt nhìn người, lại quá tin tưởng vào Duy Tuyên mà gây nên chuyện. Ta vẫn muốn thay mặt Tiểu Văn, chăm sóc cho muội ấy.”
Thuỵ Miên liền nói: “Thật đúng là chỉ vì chút hiểu lầm, một cô nương trẻ tuổi như vậy, đã phải trải qua biết bao nhiêu toan tính, một mình làm biết bao nhiêu chuyện.”
Tử Huyền tiến lại gần chỗ nàng, nói: “Thuỵ Miên, cô nương và mọi người đã có công cứu ta, lại luôn bênh vực ta, ngay cả lúc ta và Mạnh Giác muốn lợi dụng cô và Tiểu Uy công tử, lôi kéo các người vào chuyện riêng của chúng ta. Ta đã có lỗi.”
Thuỵ Miên nhìn Tử Huyền khuyên bảo: “Ta chỉ ở trong sơn trại mấy ngày, nhưng nhìn qua có thể thấy được mọi người thân thiện gần gũi, lại không giống sơn tặc giết người cướp của, tự trong lòng thấy nàng là nữ chủ, đã có vài phần cảm phục. Ta sao có thể thấy người gặp nạn mà không cứu chứ, nhất là mọi chuyện đều chỉ là do hiểu lầm gây nên.”
“Cô nương nói thế làm ta càng cảm thấy ân hận. Nếu có gì đã mạo phạm, ta xin cáo lỗi với Thuỵ Miên cô nương và Tiểu Uy công tử. Các người hãy thứ lỗi cho chúng ta cả giận mất khôn.” Tử Huyền và Mạnh Giác chắp tay nói.
Thuỵ Miên nhìn Đắc Di và Mặc Cảnh, thấy hai người họ không nói gì, thái độ hoà nhã, riêng có Cát Uy vẻ mặt vẫn tức giận không phục, nàng liền nói: “Không có gì, hoá địch vi hữu() chẳng phải là điều tốt sao. Chuyện này hãy coi như bỏ qua.”
() Hoá địch vi hữu: chuyển thù thành bạn
“Được, ta cũng vô cùng cảm kích tính cách thẳng thắn lại có chính kiến như Thuỵ Miên cô nương đây, không bằng chúng ta kết nghĩa tỷ muội, nếu cô nương không chê ta xuất thân là nữ tử giang hồ?”
“Được vậy thì còn gì tốt bằng.” Thuỵ Miên vui vẻ nhận lời.
“Được, vậy tối mai chúng ta cùng bái thiên kết nghĩa tỷ muội.” Tử Huyền hào sảng nói.
Tử Huyền và Mạnh Giác đóng cửa nói chuyện riêng, phân phó người đưa Thuỵ Miên và mọi người về phòng nghỉ ngơi.
Thuỵ Miên trong lòng nghi hoặc về công dụng của thuốc đặc chế của Phó Kiện Đàm, nàng thắc mắc sao thuốc lại không có hiệu lực mạnh mẽ như trong Đồ Y Thuật miêu tả. Cuối cùng nàng cũng hiểu được khi nhìn thấy toàn bộ nhân khẩu trong sơn trại đều nằm rạp người bất tỉnh khắp nơi trên bàn tiệc. Thuỵ Miên giao cho Bạch Hồ có năm viên thuốc, vậy mà nó và Nhạc Tiểu Mễ dùng toàn bộ năm viên thuốc này cho tất cả đồ dùng trong bữa tiệc, không chừa một món. Thuốc bị phân chia tinh lực, lại được dùng cho nhiều người cùng một lúc, bảo sao không thể phát huy tác dụng như Thuỵ Miên dự tính. Dần dần trong sơn trại, người có công lực thâm hậu thì tỉnh dậy sớm hơn người có công lực chỉ ở mức bình thường.
Sự việc xảy ra trong thư phòng của Tử Huyền trở thành một bí mật, người trong trại không ai biết rõ ngọn ngành. Việc mọi người bị ngất trong buổi tiệc đều được thêu dệt thành món quà bí mật mà Tử Huyền cho Lưu Thúc chuẩn bị trong rượu mừng, muốn mọi người nhân có hỷ sự, ăn no uống say tự do hưởng thụ.
Bốn người Thuỵ Miên, Đắc Di, Mặc Cảnh và Cát Uy gặp lại đám người Bửu Toại, Mộc Hải, Lê Ba, Lý Tư và Thuý Như ngay sau khi Nhạc Tiểu Mễ được đưa đi. Khi bọn họ tìm đến sơn trại, đều được tiếp đón rất tử tế, cũng là do Thuỵ Miên đã kể với Tử Huyền về việc sẽ có thêm bạn đồng hành đến tìm. Trên người bọn họ ai cũng có dấu vết đao kiếm, thương tích đầy mình.
Thuỵ Miên kiểm tra cho bọn họ, may mắn là mọi người chỉ bị thương ngoài da, bôi thuốc nghỉ ngơi hai ba ngày tự khắc sẽ khỏi.
Thuý Như làm loạn lên vì vết thương trên trán Thuỵ Miên. Nàng phải trấn an Thuý Như, mãi mới làm nàng ta bớt bát nháo. Thuý Như dùng thuốc của Mộc Hải tiên sinh đưa cho mình mà trước đó nàng ta đã dùng để bôi vết thương trên mặt, cẩn thận đắp thuốc cho Thuỵ Miên, vừa làm vừa cằn nhằn: “Tỷ đúng là số kiếp xui xẻo, đã bị bắt lại còn để mình bị thương đến thế này. Một phần cũng tại tỷ, cứ thích lo chuyện bao đồng, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.”
Thuỵ Miên lắc đầu ngao ngán, không biết trả lời Thuý Như thế nào, chỉ biết trước đó bao năm mình thực hành y dược, không ngờ cũng có lúc mình bị mắng nhiếc về thương tích thế này.
Bửu Toại nói: “Bọn ta đã nhận được tin báo mật khẩu cửa vào sơn trại từ Ưng Nhãn vào hôm qua. Nhưng có việc bất ngờ xảy ra. Chúng ta bị đánh lén bởi một đám hắc y nhân có quân số đông đảo.”
Thuỵ Miên ngỡ ngàng hỏi: “Mọi người bị tấn công?”
“Đúng vậy, đám người này không phải những người trong sơn trại của Tử Huyền. Họ là một đám hắc y nhân không rõ lai lịch, chặn giữa đường tấn công, khiến chúng ta không thể đến sơn trại sớm hơn.” Lê Ba nói.
Mộc Hải đăm chiêu: “Đám người này không phải sơn tặc bình thường. Chúng không những tinh thông võ nghệ, mà còn có tổ chức rất chặt chẽ.”
Bửu Toại tiếp lời: “Đắc Di và Mặc Cảnh lo lắng cho muội và Cát Uy công tử nên mở đường thoát khỏi vòng vây, đến sơn trại trước. Bọn ta ở lại cầm chân lũ hắc y nhân này.”
“Ngay khi hai người rời đi, có một nhân vật mới xuất hiện. Người này là thủ lĩnh của đám hắc y nhân. Người lạ này võ công vô cùng cao cường, hiếm gặp khó tìm.” Lê Ba nhìn Đắc Di kể lại.
Lý Tư phụ hoạ: “Chúng ta đã vô cùng vất cả để có thể mở đường thoát ra. Kẻ cầm đầu này võ công thâm sâu, ngay cả đến Mộc Hải tướng quân cũng vất vả mới có thể chống đỡ.”
Lê Ba lại nói: “Đánh nhau thêm vài hiệp, thủ lĩnh của đám người này không hiểu sao ra lệnh cho bọn họ rút lui. Sau đó, chúng ta liền đến đây hội ngộ ngay với mọi người.”
“Đám hắc y nhân này quả thật kỳ lạ, xem ra không chỉ muốn cướp của, mà đòn nào đòn nấy xuất ra cũng thật thâm độc, đều nhằm kết liễu mạng sống của đối phương. Chúng ta tốt nhất không nên đụng độ lại bọn người này.” Mộc Hải phân tích.
Mặc Cảnh và Đắc Di trong một buổi sáng đã đến làm phiền Thuỵ Miên hai lần. Lần nào cũng không hẹn mà gặp, hết hỏi nàng còn đau hay không, lại hỏi nàng có khó chịu ở đâu hay không. Thuỵ Miên cuối cùng phải đuổi hai người họ đi để có thể yên lặng mà hưởng thụ một giấc ngủ ngon: “Ta chẳng phải là đại phu sao? Ta tự biết chăm sóc bản thân mình, các người cũng đã vất vả, hãy lui về nghỉ ngơi. Mấy hôm nay ai cũng đã lo lắng nhiều chuyện, bản thân ta cũng mệt mỏi vô cùng, chỉ muốn có được giấc ngủ ngon.”
Nắng chiều rọi vào vách núi nơi mấy gian lều trong sơn trại đang ngả lưng tựa vào, làm mái ngói lập lá đơn sơ như được khoác thêm một tấm áo màu vàng lấp lánh ánh kim. Thuỵ Miên giờ không còn bị nhốt trong phòng nữa, dưới lệnh của Tử Huyền, Hội Tam Bảo được đối đãi như khách quý, tự do đi lại trong sơn trại.
Ngủ một giấc xua tan mệt mỏi, tâm tình thoải mái, Thuỵ Miên ra ngoài ngồi bên bậu cửa, nhìn Phi Lú vui đùa cùng Bạch Hồ. Bửu Toại đang chăm cho Ưng Nhãn ăn, bàn chuyện với Tiểu Sơn về đường đi lên đỉnh núi Nam Cư.
Tiểu Sơn nói: “Các người nên bỏ ý định đi phía này đi, đường lên đỉnh núi đã bị bịt mất bao năm nay rồi. Chuyện này có Lưu Thúc sống đủ lâu mới biết. Lưu thúc đã kể cho ta, ba mươi năm trước, có một trận núi băng bị lở, đã chắn mất đường mòn duy nhất lên núi. Nếu muốn lên đỉnh núi Nam Cư, các ngươi chỉ còn cách đi ngược lại về phía bờ kia, rồi vòng ngược lên trên. Đi từ đây sang phía bên kia rồi lại lên núi chắc sẽ mất khoảng hai tháng. Lại nghe nói, cả kể đến phía bên kia núi, cũng phải biết được lối đi bí mật, sợ là tìm đường lên cũng bất khả thi.”
“Hai tháng?” Thuỵ Miên ngỡ ngàng hỏi lại. Tính sơ qua, từ lúc chữa được xong bệnh cho Mộc Hải, cả đoàn đã lên đường dong duổi được hơn một tháng. Nếu bây giờ tốn hai tháng chỉ để lên núi Nam Cư, rồi lại mất hai tháng để xuống núi, chẳng phải sẽ hết năm tháng sao. Còn chưa kể rủi ro gặp phải trên đường và việc không tìm ra ngay đường đi có thể làm chậm chân bọn họ, Mộc Hải chỉ còn nhiều nhất là ba tháng để hoàn thành ước nguyện của tiên sinh và hỗ trợ cho đại nghiệp của Đắc Di. Thời gian xít xao, làm Thuỵ Miên lo lắng bất an.
Sau khi dùng bữa trưa, Thuỵ Miên được một nam tử dẫn đến phòng của Tử Huyền. Vào đến nơi, nàng thấy Tử Huyền đang ngồi một mình, vẻ mặt ưu phiền nhìn vào vô định. Thấy Thuỵ Miên đã đến, Tử Huyền nói: “Muội đã khỏe hẳn chưa? Vết thương trên đầu thế nào rồi?”
Thuỵ Miên nhìn nàng ta mang theo tâm sự, hỏi: “Mọi việc của ta đều tốt. Tử Huyền tỷ, có phải đã có chuyện gì xảy ra?”
Tử Huyền trả lời: “Ta sắp cùng muội kết nghĩa, có được một muội muội, lại mất đi một người khác.”
Thuỵ Miên hỏi: “Là Ninh Tiểu Mễ, nàng ta muốn bỏ đi?”
Tử Huyền gật đầu, khuôn mặt đầy ưu tư: “Đúng vậy, Tiểu Mễ và Lưu thúc vừa đến gặp ta, nàng ta muốn xuống núi.”
Thuỵ Miên hỏi: “Tiểu Mễ định hạ sơn?”
Tử Huyền thở dài: “Nàng ta nói không trách cứ gì ta, còn nói lời tạ lỗi. Muội ấy không muốn ở lại nơi này, chỉ toàn những ký ức đau buồn. Ta cảm thấy như đã phụ lòng mong đợi của Tiểu Văn, đã không chăm sóc tốt cho muội muội của huynh ấy.”
Thuỵ Miên nói: “Nàng ta muốn nhất bút câu tiêu()?”
() Nhất bút câu tiêu: rũ bỏ quá khứ, làm lại từ đầu
Tử Huyền buồn bã nói: “Ta cứ nghĩ nếu nàng ta trở thành người của Mạnh Giác, ta sẽ vì nàng ta là muội muội của Tiểu Văn, lại vì nàng ta có thể cho Mạnh Giác một hài nhi, ta vốn định cả đời sẽ đối xử thật tốt với nàng ta, sẽ thật sự coi nàng ta như tỷ muội mà đối đãi, có thể chia sẻ cả nam tử mà ta trân trọng nhất. Nhưng cuối cùng, người đau khổ, dằn vặt nhiều nhất, lại không phải ta và Mạnh Giác, mà lại chính là Tiểu Mễ. Ta quả thật đã không làm tròn được trách nhiệm đã hứa với Tiểu Văn.”
Thuỵ Miên nói lời an ủi: “Nhạc Tiểu Mễ muốn rời đi, cũng không phải là chuyện không tốt. Tỷ thử nghĩ mà xem. Nàng ta tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đã sống bao năm trong hận thù toan tính. Hơn thế nữa, giờ đây khi biết mọi thứ chỉ là hiểu lầm, nàng ta muốn quên đi tất cả, cũng là một sự giải thoát. Nàng ta có thể chu du thiên hạ, sống tự do thoải mái, không bon chen thù hận. Chẳng phải đấy cũng là điều trại chủ Tiểu Văn mong muốn cho Tiểu Mễ sao?”
“Muội muội nói đúng, ta chỉ ước muốn mọi chuyện đã có thể khác đi.” Tử Huyền thở dài nói.
Trước khi rời đi, Thuỵ Miên kiểm tra chuẩn mạch cho Tử Huyền. Nàng nhớ trong quyển Đồ Y Thuật của Phó Kiện Đàm có nói đến phương thuốc giúp tăng khả năng sinh đẻ. Nàng thấy Tử Huyền dằn vặt việc không thể sinh con đẻ cái cho Mạnh Giác, cũng muốn trợ giúp.
“Tử Huyền tỷ tỷ, mai ta sẽ chuẩn bị thang thuốc này tặng tỷ. Sư phụ ta là chuyên gia về y dược, tuy là người kỳ ba() nhưng cũng có chút tinh thông. Hy vọng thuốc sẽ giúp tỷ nhanh chóng có được hỷ mạch.” Thuỵ Miên chân thành nói.
() Kỳ ba: có hai tầng nghĩa. Một là chỉ người cá tính, hiếm có, hai là chỉ người tự phụ ấu trĩ.
“Ta đã từng thử qua nhiều loại y dược, nhưng đều không có hiệu quả. Muội muội có lòng, ta thật sự cảm kích.” Tử Huyền mỉm cười.
Thuỵ Miên tạm biệt Tử Huyền rồi quay về phòng. Vẫn mang khúc mắc trong lòng, nàng nhanh chóng đến tìm Ninh Tiểu Mễ ngay khi nàng ta đang sửa soạn hành lý. Ninh Tiểu Mễ thấy Thuỵ Miên liền mở lời: “Ta muốn nói lời tạ lỗi với cô nương, ta đã kéo cô và công tử Tiểu Uy vào màn kịch mù quáng này.”
Thuỵ Miên mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Nhạc Tiểu Mễ: “Ta không trách cô nương, ta còn khâm phục ý chí và nghị lực của cô nương.”
“Thật ư? Thuỵ Miên cô nương không trách ta bao tạng hoạ tâm()?” Ninh Tiểu Mễ bất ngờ.
() Bao tạng toạ tâm: rắp tâm hại người
Thuỵ Miên mỉm cười nói: “Cô nương tuổi còn trẻ, nhưng tính cách kiên cường, bao năm qua không từ bỏ ý chí mục tiêu, là một nữ nhân có bản lĩnh. Cô nương như vậy, chung quy cũng là do bản thân là người thâm tình, muốn trả thù cho người nhà, tuyệt không phải loại người khẩu phật tâm xà.”
Ninh Tiểu Mễ cười khổ: “Nhưng kết quả thì sao, chỉ là tự ta làm loạn, không những thế còn hại tới cả Tử Huyền và Mạnh Giác. Hai người bọn họ, cả Lưu thúc và đám người trong sơn trại, bao năm qua đã che chở, giúp đỡ ta rất nhiều. Ta quả thật đã phụ lòng họ, để thù hận làm mờ mắt, cũng phụ lòng của ca ca. Ca ca không nói ra thân phận của mình, chính là không muốn ta sống một cuộc sống giống huynh ấy, vậy mà ta lại trái ý của huynh ấy, thậm chí sống vô ích, hại mình hại người. Ca ca ta dù làm sơn tặc, nhưng cũng đã làm nhiều điều tốt. Ta dấn thân vào sơn trại, lại chỉ gây ra thương tổn cho người khác.”
Thuỵ Miên nhìn nàng ta, lo lắng hỏi: “Cô nương, Tử Huyền coi cô như muội muội, chưa bao giờ ghét bỏ hay oán trách. Tiểu Mễ cô nương muốn đi khỏi sơn trại, liệu có phải dự định tìm Duy Tuyên báo thù?”
Ninh Tiểu Mễ nhìn Thuỵ Miên, lắc đầu trả lời: “Ý nghĩ này không phải ta chưa từng nghĩ tới. Nhưng ta sẽ không làm vậy. Ta không muốn tiếp tục sống trong thù hận. Ta nhớ ca ca ta là người hiền lành, lạc quan yêu đời. Ta muốn được giống như ca ca, được làm những điều mình thích, vui vẻ hiên ngang mà sống. Ta muốn quên tất cả mọi chuyện trước kia. Còn Duy Tuyên, ác giả ác báo, người làm chuyện ác, sao có thể lọt lưới trời.”
Thuỵ Miên gật đầu mỉm cười nhìn Ninh Tiểu Mễ, khích lệ nói: “Cô nương quả thật là sâu sắc, suy nghĩ nhập tình nhập lý(), ta càng thêm thán phục. Vậy chúng ta chia tay nhau ở đây. Chúc cô nương thượng lộ bình an, tìm được niềm vui trên hành trình mỗi ngày.”
() Nhập tình nhập lý: hợp tình hợp lý
Ninh Tiểu Mễ rời khỏi phòng mình, ra đến giữa sân viện, quay lại nở nụ cười thật tươi bái biệt Thuỵ Miên. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười nào tươi tắn như thế. Đây mới thật là hình ảnh của nữ tử mười sáu tuổi ngây thơ trong sáng. Đột nhiên Thuỵ Miên nhìn thấy thấp thoáng trong ánh nắng vàng rực trên bầu trời mây trắng là bóng dáng một nam tử hiền hậu, nụ cười trên môi y hệt của Tiểu Mễ.