Chương
Tịch Nhan vô tư không biết gì cứ chạy loanh quanh, kéo anh từ bên này qua bên nọ rồi cuối cùng cũng dừng lại ở khu trò chơi. Anh bất lực, trông mình thật giống một ông bố bất đắc dĩ.
“Cố Trì chúng ta chơi gắp thú đi.”
“Được, được.”
Anh không cưỡng lại được nụ cười của cô đành gật đầu đồng ý. Tịch Nhan chăm chú gắp nhưng toàn trượt khiến cô chán nản.
“Sao rồi? Cần anh gắp phụ em không?”
“Em không gắp được thì anh cũng làm gì có cửa.”
Cô bĩu môi nhìn anh khinh thường, Cố Trì cười nhẹ rồi đứng trước máy gắp thú. Thao tác anh đơn giản, gắp con nào trúng con đó làm Tịch Nhan thích thú cười tươi ôm gấu bông.
“Sao anh làm được không?”
“Siêu đỉnh.”
Cô cười vui vẻ nhảy lên ôm lấy Mộ Cố Trì. Theo bản năng anh ôm lấy cô, rồi chợt nhận ra cả hai đang ôm nhau giữa nơi đông người.
Mộ Cố Trì ngại ngùng nhưng lại cảm thấy thích thú với trò này của Tịch Nhan.
“Mộ Thiếu em mỏi chân.”
Tịch Nhan ôm chặt lấy người Cố Trì không chịu buông. Anh vừa cầm đồ vừa đỡ Tịch Nhan.
“Gọi anh là chồng đi anh sẽ bế em đi dạo.”
“Chồng, bế em.”
Cố Trì sung sướng trên mỗi lúc nào cũng cười. Cảm xúc của anh hiện tại là gì chính anh cũng không hiểu. Chỉ biết khi bên cô lại có cảm giác vui vẻ không nhịn được mà ấm áp đối xử tốt với cô. Nhưng lại cảm thấy khó chịu khi có người đàn ông khác có ý đồ với cô.
Tịch Nhan dụi vào cổ Cố Trì, lười nhác chỉ tay về phía máy gắp bánh kẹo ở ngay đằng sau.
“Cố Trì anh gắp bánh kẹo được không?”
“Được”
Anh bế cô đi đến trước máy gắp bánh kẹo lại chuẩn bị ra tay. Nhân viên đứng ở cửa hàng xanh mặt lại.
phút sau số bánh kẹo máy đã sắp hết. Cậu nhân viên sợ hãi gọi quản lí đến giải quyết.
“Quản lí nếu cứ để cậu ta ở đây sợ rằng chúng ta sẽ lỗ mất.”
“Đi không cho cậu ta chơi nữa. Nếu không chịu thì gọi bảo vệ đánh cho một trận cho chừa.”
“Vâng.”
Cậu nhân viên đi đến chỗ Cố Trì cùng lúc đó Tịch Nhan cũng đòi xuống chạy một mạch vào nhà vệ sinh.
“Xin chào.”
“Xin chào.”
Thấy cậu nhân viên chào hỏi anh cũng chỉ gật đầu cho có lệ chữ cũng không thèm ngó ngàng gì tới hắn ta. Cậu nhân viên cảm thấy bị sỉ nhục nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn nở một nụ cười chuyên nghiệp nói.
“Vị công tử này là thiên tài hiếm có khó tìm. Như cậu cũng biết nếu như cứ thế này khu trò chơi của chúng tôi cũng đóng cửa mất.”
“Ừ.”
Mộ Cố Trì vừa lướt điện thoại vừa lạnh nhạt trả lời. Vốn anh ta không quan tâm tới sự xuất hiện của cậu nhân viên.
Cùng lúc đó Tịch Nhan cũng chạy về bên cạnh Cố Trì. Thấy cô anh bỏ điện thoại xuống vẻ mặt yêu chiều.