Chương
“Tịch Nhan sao em lại bỏ tôi?”
Vẫn là cái giọng trầm đục của người đàn ông ấy. Cô không biết hắn ta là người hay là quỷ nhưng cô cảm nhận được tính chiếm hữu của hắn ta rất lớn.
“Ôn… Ông là ai?”
“Em không nhớ ta sao? Ta là vị âm phu của em đây.”
Tịch Nhan hoảng sợ, bàn tay hắn ta lướt trên khuôn mặt của cô. Cảm giác lạnh lẽo, cô định trốn tránh nhưng không cử động nổi.
Cô cố nhìn khuôn mặt hắn ta nhưng đầu lại cảm giác khó chịu. Càng nhìn đầu cô lại càng thêm đau.
“T… Tôi có chồng…”
Đôi mắt hắn ta trở lên đỏ rực, từng tia máu hiện rõ trên đôi mắt của hắn ta. Bàn tay thon dài của hắn bóp lấy cổ cô trông rất giận dữ.
“Tôi không cho phép, em chỉ có thể là của tôi. Chỉ có tôi mới được làm chồng em, Mộ Cố Trì hắn ta không xứng.”
Hắn gào lên áp sát mặt vào má cô. Tịch Nhan không dám mở mắt, cả người run rẩy không thôi.
Hắn ta nhẹ nhàng mà lại gắt gỏng đặt một nụ hôn lên môi cô. Tịch Nhan cảm thấy khó chịu, hai bờ môi nóng rát đau đớn.
“Imaginshi. hãy nhớ tên tôi, vợ tương lai.”
Tịch Nhan sởn gai ốc khi nghe tên của anh ta. Từ nhỏ gặp anh ta cô đã sợ nhưng anh ta chưa bao giờ nói ra tên mình. Đây là lần đầu tiên hay anh ta đã nói lúc trước mà cô không nhớ.
“Thả… Thả tôi ra.”
“Em cứ ở đây đi, tôi sẽ không làm hại vợ tương lai của mình đâu.”
Bên kia cô sau khi rơi vào mộng ảo liền ngất đi. Dùng biết bao biện pháp cứu chữa nhưng mãi vẫn không tỉnh dậy.
Bà nội Mộ và mẹ chồng cô sợ hãi nên đưa cô vào bệnh viện. Đến bây giờ cả người cô vẫn không ngừng run rẩy.
Cùng lúc đó Mộ Cố Trì, Mộ Phong cũng chạy ngay đến bệnh viện. Trong phòng VIP có hai thân ảnh đã già nua khuôn mặt buồn rầu nhìn cô gái nằm trên giường.
“Mẹ Tịch Nhan sao rồi?”
“Mẹ không biết con bé trước khi ngất có bảo ai đó đang nhìn nó. Mẹ ôm nó động viên được vài câu thì nó ngất đi.”
Vân Anh khóc lóc ôm lấy Mộ Phong. Ông thương xót bà nói những lời dỗ dành ngon ngọt.
“Không sao rồi, không phải lỗi của em. Đừng trách bản thân mình như thế.”
Có riêng bà nội vẫn trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ. Hình như ba phần bà đã đoán ra được gì đó liền khàn giọng nói.
“Tịch Quân đâu?”
“Dạ mẹ ông ấy bảo chút nữa sẽ đến ngay.”
Cố Trì nhìn sắc mặt trắng bệch của cô mà thương xót không thôi. Cái cảm giác tim có hàng trăm mũi kim thay nhau đâm liên tục nó đau lắm.
“Tịch Nhan…”
Trong cơn mộng ảo cô nằm trên giường cảm thấy hơi ấm chân tay dần nhũn ra có thể cử động được.
Tịch Nhan bước xuống giường, không biết từ bao giờ mà bộ váy đã được thay bằng quần áo ngủ.