Chương
Vừa ngồi xuống bàn ăn sáng thì có điện thoại của Phương Mai, cô bạn thân quý hoá của Tịch Nhan.
“Tịch Nhan, sao rồi hôm qua hắn có động chạm gì mày không?”
“Không có, anh ấy không đến phòng ngủ.”
“Hazz thật thế ư? Tên thiếu gia ngốc này. À mà tí nữa đi chơi đi?”
“Nhưng mà…”
Tịch Nhan chần chừ cùng lúc đó Viễn Trình cũng từ trên lầu đi xuống bàn ăn. Đặt xuống bàn một chiếc thẻ, cúi đầu thận trọng nói.
“Thẻ này có người đưa cho thiếu phu nhân. Tùy cô mà dùng.”
Chưa kịp để cô động não suy nghĩ thì Viễn Trình đã đi mất hút. Định đuổi theo trả lại nhưng quản gia lại ngăn cản.
“Thiếu phu nhân, nếu đã đưa thì người hãy cứ nhận lấy đi.”
“Quản gia cháu…”
“Thiếu phu nhân giờ đã là người của Mộ Gia tiền của Mộ Gia cứ thế mà vung.”
Tịch Nhan dừng lại không biết ý gì. Họ coi cô là một người ham hư vinh thấy tiền là vung ư? Sao có thể coi thường cô như vậy được chứ.
Cô dỗi hờn, không ăn nữa đi lên phòng. Giận vui, hờn dỗi, sung sướng đều hiện trên nét mặt của cô. Không giống mấy vị tiểu thư kia chỉ biết nhịn.
“Mộ quản gia tôi không phải là loại tiểu thư chỉ nghĩ đến tiền.”
Nói xong Tịch Nhan một mạch chạy lên phòng. Mộ quản gia ngớ người không biết nói gì, phải chăng đã hiểu làm cô.
“Thiếu phu nhân!”
“Thiếu phu nhân!”
Lên trên phòng như bao bọn con nít khác cô đóng sầm cửa lại. Cố Trì ngồi trước màn hình máy tính cũng giật mình nhìn vào.
Ai lại làm con mèo nhỏ nhà họ Mộ giận dỗi đây. Hắn ta hiếu kì dừng lại công việc ngồi xem phản ứng của cô.
Tịch Nhan làm cái gì cũng mạnh tay nhưng nghịch chán rồi thì lại đắp chăn nằm xuống giường ngủ. Đúng là Tịch Nhan là vị tiểu thư duy nhất ở Đô Thành này giống một đứa con nít như vậy.
Giờ anh cảm giác anh không còn là chồng của cô nữa mà thay vào đó là một người ba phải nuôi đứa con gái tuổi này.
Tịch Nhan có vẻ ngủ không thoải mái cứ lăn qua lăn lại. Cuối cùng cũng phải dậy, thấy Tịch Nhan không ngủ được Cố Trì gọi Viễn Trình vào.
“Mang cho cô ấy cái gối ôm và vài con gấu bông.”
“Vâng.”
Nói xong Viễn Trình cúi đầu chào rồi đi ra ngoài. Mộ Cố Trì thấy cô đang cầm điện thoại bấm bấm cái gì đó thì tự nhiên vui vẻ lên hẳn.
Tịch Nhan chạy vào nhà tắm chỉnh trang lại tóc tai rồi ra đứng trước tủ ngồi phân vân không biết lấy gì.
Cuối cùng cô cũng quyết định chọn một cái túi chéo hình con thỏ ngộ nghĩnh màu trắng. Đội thêm một chiếc mũ lưỡi chai cũng màu trắng.
Lại đến giày, đúng là Tịch Nhan sưu tầm bộ giày công chúa mà. Chỉ có những đôi giày dễ thương không hề có một đôi cao gót nào cả. Tủ quần áo của cô sặc sỡ màu sắc không giống anh ngoài đen trắng thì chỉ còn những màu trầm tính.