Tiệm Đồ Cổ Á Xá

quyển 4 chương 6: dấu sừng tê

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Yên.

Họ Cơ là họ đứng đầu trong tám họ lớn thời thượng cổ là họ của hoàng đế, là họ của hoàng tộc thời Chu, vô cùng tôn quý. Mặc dù chi họ của Cơ Thanh không phải là dòng họ hoàng thất chính thống thời Chu, nhưng đến nay cũng vẫn là vương tộc của nước Yên thuộc một trong thất hùng thời Chiến Quốc.

Một dòng trực hệ vương tộc nước Yên chân chính, theo tập tục lấy tên nước làm họ, còn các chi vẫn tiếp tục họ Cơ.

Cơ Thanh chỉ nhỏ hơn Yên Đan ba ngày tuổi, cả hai là anh em họ, được Yên vương Hỉ đích thân đặt tên cho. Đan và Thanh là màu đỏ thẫm và màu xanh, là hai loại màu sắc thường dùng trong hội họa, lại lần lượt là màu chu sa và khoáng thạch xanh, nên không dễ phai màu, sử gia dùng sổ đỏ để ghi công lao, dùng sổ xanh để ghi sự việc, trong từ cổ đan thanh có nghĩa là sử sách.

Từ đó có thể thấy Yên vương Hỉ đã gửi gắm rất nhiều hy vọng ở con trai và cháu mình. Lúc Cơ Thanh ra đời, mẫu thân vì sinh khó nên qua đời, Yên hậu thương xót cậu tuổi nhỏ mồ côi nên đón cậu vào cung chăm sóc. Không lâu sau phụ thân của cậu lấy kế mẫu, người phụ nữ này đối xử với Cơ Thanh như con ruột của mình, sau này đẻ thêm cho cậu mấy đệ đệ muội muội nữa, cả nhà hòa thuận vui vẻ.

Vì Cơ Thanh và Yên Đan từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, hai người vốn tuổi tác tương đồng, lại là anh em họ, cùng với tuổi tác lớn dần lên, lời ăn tiếng nói và cử chỉ càng ngày càng giống nhau. Điểm khác biệt duy nhất chính là đôi mày của Yên Đan quá mềm mại, giống Yên hậu, đều là hai hàng lông mày mảnh dẻ. Còn Cơ Thanh lại có đôi mày lưỡi mác, hướng thẳng về phía tóc mai, cả người có cảm giác giống như một lưỡi đao sắc lẹm mạnh mẽ.

Lúc Cơ Thanh năm tuổi, phụ thân của cậu nhờ người tìm được một đôi sừng tê giác hiếm có. Tất cả các sừng tê giác đều là phía trước thì đặc phía sau thì rỗng, tức là hướng về phía sừng nhọn là đặc, phía sau đều là rỗng. Phụ thân của Cơ Thanh dùng phần thân giữa rỗng của sừng để làm thành một đôi cốc sừng tê quý giá, còn hai đầu của sừng tê nhọn đặc lại tìm đại sư khắc cho hai anh em họ mỗi người một con dấu riêng.

Hai con dấu sừng tê có màu đỏ thẫm, nghe nói sừng tê màu đỏ thẫm càng ngày càng hiếm thấy, e là loại tê giác có sừng tê màu đỏ thẫm này vài năm nữa sẽ tuyệt chủng. Con dấu sừng tê có mùi thơm nhẹ, nghe nói có thể giúp người đeo trấn tĩnh, loại trừ mệt mỏi. Ngoài đầu nhọn dùng thủ pháp điêu khắc lập thể để lần lượt khắc thành cái núm ấn hình con ly và con hổ ra, trên thân con dấu không có bất cứ hình điêu khắc nào thừa, khiến hai con dấu sừng tê này toàn thân trơn bóng, sáng sủa, giống hai miếng huyết ngọc. Đặc biệt là Yên Đan dù đã từng thấy nhiều bảo vật kỳ lạ hiếm có cũng yêu thích không rời tay, thường xuyên đeo bên mình, lúc nào cũng vuốt ve trong tay.

Khi còn nhỏ Cơ Thanh cũng giống như Yên Đan, vô cùng yêu thích con dấu sừng tê thuộc về mình, nhưng ngày một lớn lên, cậu cũng biết thân phận của mình và Yên Đan khác nhau, vì thế hai con dấu ngoài dấu đóng khác nhau ra, nhìn bề ngoài không có gì khác biệt cả, Cơ Thanh cũng rất ít ngắm nghía trước mặt người khác nữa.

Thân là hoàng tộc nước Yên, từ nhỏ Cơ Thanh không thiếu đồ ăn cái mặc, quen được người khác xu nịnh, đi theo bên cạnh thái tử Yên Đan, cũng được luyện võ rèn chữ như vậy, không có chuyện gì không thuận lợi. Cơ Thanh từng cho rằng, mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Rất nhiều người trong đó có cậu, đều nhận định chắc chắn rằng Yên Đan chính là vị vua tiếp theo của nước Yên.

Nhưng thực tế lại giáng một gậy vào đầu họ.

Trước khi Yên Đan và Cơ Thanh chào đời, Yên vương Hỉ vừa kế vị tưởng rằng sau chiến tranh Trường Bình nước Triệu quân lực rỗng tuếch binh lực giảm sút, nên mặc cho thuộc hạ phản đối, vẫn xuất binh đánh Triệu, kết quả bị Liêm Pha dẫn quân vây thành. Từ đó Yên vương Hỉ co rúm người lại, không dám tùy ý xuất chiến.

Nước Yên nằm ở Đông Bắc, dân chúng nhanh nhẹn dũng mãnh, nhưng đáng tiếc đất đai không màu mỡ như Trung Nguyên, quốc lực trước giờ luôn yếu mỏng. Cùng với sự chinh phạt không ngừng của nước Tần mấy năm qua, liên tiếp chiếm thành của Ngụy, Triệu, cho dù là nước Yên ở cách xa nước Tần nhất cũng phấp phỏng hoang mang, lo lắng bất an.

Vì thế khi Cơ Thanh và Yên Đan được mười hai tuổi, một chuyện ập đến như trời xanh dậy sấm.

Yên vương Hỉ muốn đưa Yên Đan tới thành Hàm Dương nước Tần làm con tin.

Ban đầu, để chắc chắn có thể thực hiện lời thề ước, mọi người sẽ trao đổi cho nhau vật quý giá để thế chấp, sau này phát triển thành để đảm bảo có thể ký kết liên minh, giữa các nước phải trao đổi với nhau những nhân vật quan trọng như người trong vương tộc hoặc thái tử, thế tử. Nhưng nếu một quốc gia có ưu thế tuyệt đối thì không cần trao đổi, mà chỉ là một phía mà thôi.

Yên Đan còn có hai em trai nhưng tuổi tác còn nhỏ, cậu không thể trốn được trách nhiệm to lớn này.

Cơ Thanh rất đồng cảm với Yên Đan nhưng không thể lý giải được yêu cầu mà Yên Đan đưa ra.

Yên Đan đồng ý tới nước Tần, nhưng yêu cầu duy nhất là Cơ Thanh đi cùng.

"Tại sao nhất định muốn đệ đi cùng?". Cơ Thanh mím môi, đôi mày lưỡi mác ưa nhìn cũng chau lại, vẻ không cam tâm lộ rõ trên khuôn mặt nhỏ.

Người Tần như lang sói, đâu chỉ khiến trẻ nhỏ khóc thét trong đêm, mà ngay cả ở Kế Thành nước Yên xa xôi cách Hàm Dương đô thành nước Tần cả nghìn dặm sự tồn tại của nước Tần chẳng khác gì đầm rồng hang hổ.

Yên Đan ngồi ngay ngắn trước mặt Cơ Thanh, nhìn khuôn mặt giống mình gần như y đúc, khóe môi mỏng khẽ nói: "Vương tộc nước Yên ăn mặc hàng ngày chẳng phải do con dân nước Yên dâng lên sao. Con dân nước Yên chịu đổ máu nơi sa trường, ta chỉ lấy thân làm con tin, làm gì có mặt mũi nào mà thoái thác?".

Cơ Thanh nghe Yên Đạn nói vậy bèn đỏ bừng mặt, mặc dù cảm thấy có chỗ không đúng nhưng lại chẳng thể thốt lên một lời phản bác.

"Lang Hiên, đệ lo lắng cho người thân à? Đi cùng cô". Yên Đan phẩy tay áo đứng dậy, dẫn Cơ Thanh xuất cung đi về trạch viện nhà họ Cơ.

(Cách tự xưng khiêm nhường của các vua chư hầu thời cổ)

Cơ Thanh lặng lẽ đứng bên ngoài cửa sổ, nhìn phụ thân và kế mẫu cùng các em cười đùa, cảnh tượng vui vẻ hòa thuận ấy lại khiến cậu cảm thấy mình giống như người ngoài.

"Lang Hiên, đệ nên trưởng thành rồi". Yên Đan đứng sau lưng cậu, khẽ nói.

"Tại sao phải trưởng thành?" Cơ Thanh nhắm nghiền mắt lại, luôn cảm thấy cảnh tượng trong nhà kia quá chói mắt.

"Trưởng thành không nằm ở chỗ đệ đã làm lễ đội mũ chưa, mà ở chỗ có sáng suốt hay không. Thứ nhất, nên biết rằng thế giới này nếu thiếu đi đệ thì mặt trời vẫn mọc ở phía Đông lặn ở phía Tây, nước vẫn chảy từ cao xuống thấp. Không có gì thay đổi".

"Có thứ nhất, vậy thứ hai, thứ ba thì sao?".

"Theo ta tới Hàm Dương, sau này ta sẽ nói cho đệ biết".

"... Vâng".

Ngày rời khỏi Kế Thành, Cơ Thanh không lưu luyến như mình tưởng tượng.

Có lẽ là cảnh tượng cậu nhìn thấy hôm đó, có lẽ là do câu nói Yên Đan nói bên tai mình, Cơ Thanh biết cho dù mình ra đi, thậm chí chết đi, người thân sau cơn đau buồn vẫn tiếp tục sống mà thôi. Giống như phụ thân sau khi mẫu thân qua đời lại có kế mẫu xuất hiện vậy.

Ngồi trên xe ngựa, Cơ Thanh nhìn qua kẽ hở của rèm cửa phấp phới, nhìn tường thành của Kế Thành dần dần xa, người thân tới tiễn biệt cũng từ từ biến thành những hạt cát nơi chân trời, rồi chẳng nhìn thấy nữa. Cậu quay đầu cảm giác lẫn lộn nhưng lại kinh ngạc khi phát hiện ra Yên Đan đang chậm rãi cởi dây mũ huyền quan trên đầu.

Bởi vì lần này đi không biết bao nhiêu năm nên hai huynh đệ họ mặc dù chưa tới tuổi nhưng đã làm lễ đội mũ trước. Nhưng Cơ Thanh phát hiện ra vị đường huynh này không phải không quen với việc đội mũ trên đầu, mà vẫn tiếp tục cởi tấm áo dài trên người ra.

Khi hai người rời đi, Yên vương Hỉ đã tổ chức lễ tiễn long trọng, vì thế bộ đồ Yên Đan mặc trên người là bộ lễ phục thân trên màu đen, thân dưới màu trắng, còn bộ trên người Cơ Thanh có sự khác biệt, không được mặc màu đen tôn quý, mà mặc bộ lễ phục màu xanh, áo xiêm vàng thấp hơn một bậc.

"Điện hạ, muốn thay xiêm y?". Lần này đi Hàm Dương Cơ Thanh đi với thân phận thị tòng của Yên Đan, vì vậy mặc dù vẫn chưa quen lắm nhưng cậu nhập vai rất nhanh.

Khóe môi Yên Đan khẽ cười, cởi bộ lễ phục trên người ra, chỉ mặc bộ y phục vải gai màu trắng bên trong: "Không phải đệ đã từng hỏi ta, tại sao muốn đệ đi cùng?".

"Tại sao?". Cơ Thanh ngẩng đầu lên, đây là câu hỏi vẫn luôn đau đáu trong lòng cậu.

Yên Đan đưa tay qua chiếc bàn nhỏ giữa hai người, chạm vào hàng lông mày lưỡi mác của đường đệ, nhìn chằm chằm nói: "Bắt đầu từ hôm nay, đệ là Yên Đan, ta là Cơ Thanh".

Cơ Thanh nghe xong đơ người ra như phỗng, cho đến khi cảm thấy giữa đôi mày có lưỡi đao lạnh toát áp lại gần, cậu mới sực tỉnh. Cậu không dám nhúc nhích, chỉ biết sững sờ nhìn đôi mày lưỡi mác của mình bị Yên Đan dùng dao găm tỉ mỉ cạo đi, lông mày rơi xuống trước mặt cậu, có vài sợi bay vào mắt, Cơ Thanh nhắm chặt mắt lại vì không quen.

"Ngẩng đầu... đưa tay...."

Trong xe ngựa, chỉ có giọng nói bình tĩnh của Yên Đan vang lên hết lần này tới lần khác, từ nhỏ Cơ Thanh đã không có cách nào phản kháng lại mệnh lệnh của đường huynh, chỉ biết nhắm mắt tuân theo. Cậu ngấm ngầm cảm thấy Yên Đan đang hầu hạ mình cởi y phục, mặc y phục, trước mặt tối sầm, Cơ Thanh kinh ngạc khi thấy vị đường huynh thái tử được hầu hạ chăm sóc từ cái ăn cái mặc từ nhỏ không ngờ còn biết hầu hạ người khác.

Trong không khí dễ chịu thế này, Cơ Thanh cũng đang tìm kiếm dụng ý của đường huynh thái tử trong đầu.

Con tin từ trước đến giờ là kiếp người bi thảm nhất thời kỳ Chiến Quốc. Từ nhỏ ăn sung mặc sướng chễm chệ trên cao, nhưng bỗng dưng rơi xuống bùn lầy. Hèn chi nhất định bắt cậu đi cùng, mục đích là vì muốn tráo đổi thân phận. Nhưng cũng là kiếp người gập ghềnh lên xuống nhất trong lịch sử, nếu có thể trải qua những tháng ngày làm con tin, thuận lợi về nước, vậy thì chuyện đăng cơ lên ngôi vua không còn gì để tranh cãi, ví dụ như Việt vương Câu Tiễn, giống như phụ thân của Tần vương trẻ tuổi bây giờ, Tần Trang Tương vương.

Vì thế, vị đường huynh thái tử thông minh của cậu lại không phải không làm tròn trách nhiệm, mà là hầu hạ bên cạnh. Muốn cậu chịu đựng nhục nhã? Muốn cậu làm lá chắn tên cho huynh ấy?

Con tin, đó là rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh, cho dù cuối cùng mình có chết, đường huynh cũng có thể lén lút quay về nước Yên, tiếp tục cuộc đời làm thái tử của huynh ấy.

Lông mi rơi vào mắt hơi đau khiến cậu có cảm giác muốn rơi lệ đến nơi.

Ngọc bội đeo ở eo vang lên tinh tang, giọng nói trầm thấp của Yên Đan đột nhiên vang lên bên tai cậu: "Lang Hiên, có biết điều thứ hai lần trước ta định nói là gì không?".

Lông mi Cơ Thanh động đậy, cậu cân bằng lại cảm xúc rồi thốt lên hai tiếng: "Không biết".

"Trưởng thành không nằm ở chỗ đệ đã làm lễ đội mũ chưa, mà ở chỗ có sáng suốt hay không. Thứ nhất, nên biết rằng thế giới này nếu thiếu đi đệ cũng không có gì thay đổi. Thứ hai, cần biết rằng trên thế giới này luôn có một số việc bất luận đệ cố gắng thế nào cũng chẳng làm gì được, không biết làm thế nào".

Đây là muốn ám thị cho cậu sao? Cơ Thanh cắn môi dưới, một hồi lâu sau mới thốt được vài chữ qua kẽ răng: "Tuân lệnh".

Giọt lệ nơi khóe mắt bị Cơ Thanh ép ngược trở lại, cậu mở đôi mắt vẫn đau nhức, chiếc mũ huyền quan trên đầu nặng tựa nghìn cân, đè lên người khiến cậu cúi xuống nhìn bộ lễ phục trên đen dưới trắng ban nãy Yên Đan mặc, nhìn một hồi lâu.

Cơ Thanh ngẩng đầu lên, nhìn Yên Đan đối diện đã thay bộ y phục màu đen pha đỏ của người hầu, cậu thấy khí chất của đường huynh đã biến mất, cúi mặt nghe lời giống như một người hầu bình thường không có gì nổi bật. Ánh mắt Cơ Thanh bất chợt liếc nhìn con dấu sừng tê bên hông Yên Đan, trong lòng dâng lên nỗi oán giận khó nổi, cậu nghiến răng: "Điện hạ, nếu thân phận đã hoán đổi, vậy dấu sừng tê có đổi không?". Cậu vừa nói vừa tìm con dấu sừng tê mang theo bên mình hàng ngày trong tay áo bộ y phục vừa thay ra.

Yên Đan cất con dấu sừng tê bên hông vào lòng, điềm tĩnh nói: "Không sao. Đệ nên gọi ta là gì?".

"... Minh Cơ". Cơ Thanh nghĩ rất lâu mới nhớ ra tên tự của Yên Đan. Đan Minh Cơ, Thanh Lang Hiên... Tên tự của hai người cũng đặt giống nhau. Nhưng bây giờ Cơ Thanh vô cùng căm hận sự giống nhau ấy.

"Tốt".

Cơ Thanh không nói thêm gì nữa, cậu ngồi tê dại trong xe ngựa, nghe tiếng vó ngựa bên ngoài cậu biết chiếc xe ngựa này đang chạy không ngừng về phía Hàm Dương, chạy về phía tương lai bi thảm mà cậu không biết nhưng lại có thể đoán ra được.

Còn cậu, chẳng làm gì được, cũng không biết làm thế nào.

Nước Tần.

Cuộc đời Cơ Thanh đã xuất hiện bước chuyển ngoặt to lớn vào năm cậu mười hai tuổi.

Cậu trở thành thái tử nước Yên, tới Hàm Dương làm con tin, ngày tháng trở về quê hương mênh mông vô tận.

Hàm Dương rộng hơn Kế Thành nhiều lần, còn cung Hàm Dương nổi tiếng xa gần lại càng rộng lớn vô biên khí thế hùng vĩ, khiến người ta có ảo giác bản thân mình quá nhỏ bé khi đứng dưới tường thành nguy nga. Khi Cơ Thanh nhìn thấy Tần vương Chính trẻ tuổi cậu càng cảm thấy người này có uy thế trấn áp người khác của bậc đế quân làm chủ thiên hạ.

Cơ Thanh cúi đầu, có ý so sánh Yên Đan và Tần vương Chính trước mặt mình, nhưng ngay sau đó lại không nhịn được cười.

Yên Đan? Người ấy bây giờ đã là một người hầu, ngay cả chính điện của cung Hàm Dương cũng không được vào. Còn cậu, mới là Yên thái tử bây giờ.

Bởi vì từ nhỏ lớn lên cùng Yên Đan, cho nên Cơ Thanh có thể bắt chước cách ăn nói, cử chỉ của đối phương rất thành thục, suốt dọc đường những người hầu khác ít nhiều cũng nhận ra điểm bất thường nhưng không ai dám nói ra. Tất cả mọi người đều hiểu rằng, đây là một chuyện chẳng làm gì được, cũng không biết làm thế nào.

Yên Đan không muốn làm con tin, vậy thì chỉ có cậu thay thế, ai bảo cậu là người thích hợp nhất chứ?

Cơ Thanh hít một hơi sâu loại bỏ tạp niệm, hành lễ của hạ thần khấu kiến Tần vương Chính.

Trên thực tế, vị Tần vương Chính giam cầm mẫu hậu của mình, giết chết hai đệ đệ khác cha, ép cha đỡ đầu Lã Bất Vi tự vẫn, luôn bị bên ngoài đồn đại là người vô cùng tàn bạo này lại không làm khó Cơ Thanh cho lắm. Chỉ tùy ý hỏi thăm đôi câu rồi cho người dẫn cậu đi. Khóe mắt Cơ Thanh liếc nhìn từng tập sách thẻ tre chất trên án kỉ của Tần vương Chính, cậu tự cười nhạo chính mình.

Đúng thế, Tần vương Chính ngày ngày phải giải quyết trăm công nghìn việc, làm sao có thể quan tâm tới con tin nước Yên như cậu?

Nước Yên là quốc gia cách Tần xa nhất trong Chiến Quốc thất hùng, Phạm Tuy từng khuyên Tần vương kết giao xa thì chọn Tề, Sở, tấn công gần thì chọn Hàn, Nguy. Đã chiếm được Hàn, Nguỵ thì Tề, Sở sao có thể tồn tại? Sách lược viễn giao cận công nổi tiếng này còn chẳng hề nhắc đến nước Yên của bọn họ, trong mắt họ vốn đâu có nước Yên.

Việc đưa con tin như cậu tới Hàm Dương, nổi ra thì phần lớn là muốn xoa dịu con tim của Yên vương Hỉ mà thôi...

Dân chúng Hàm Dương chất phác, mười người đi đường có tới sáu bảy người mang theo đao kiếm, vũ khí, võ phong mạnh mẽ, dân nước cậu thật không thể sánh được. Rất hiếm người ăn vận xa hoa, người nào cũng rảo bước đi nhanh, tuyệt đối không có người nhàn tản dạo bước trên đường phố. Cơ Thanh chỉ tùy tiện nhìn một cái, rồi hạ rèm xe xuống, mơ mơ hồ hồ đi tới phủ của con tin. Cuộc đời sau này của cậu chỉ có thể quanh quẩn trong chốn này thôi.

Trên thực tế cậu vẫn có thể tự do ra vào phủ con tin, chỉ là mỗi lần cậu ra ngoài đều có vệ binh nước Tần đi theo sau, nhìn bề ngoài giống như đang bảo vệ sự an nguy của cậu nhưng trên thực tế là giám sát mọi hành vi động tác. Có cảm giác nhất cử nhất động đều bị vô số con mắt theo dõi, giống như bị cỏ nhọn đâm sau lưng khiến Cơ Thanh vô cùng khó chịu.

Hơn nữa năm nay cậu mới mười hai tuổi, Tần vương Chính lại không thể bố trí bất cứ phu tử nào dạy cậu học hành, thậm chí muốn đọc sách cũng cần tự sai người đi mua, hơn nữa mỗi bộ sách thẻ tre trước khi đến được tay cậu đều kinh qua nhiều cấp kiểm tra.

Cuộc sống như thế này giống như đang chìm trong đầm lầy, thực sự khiến người ta từ từ chìm sâu xuống bùn, cho đến khi chết ngạt.

Cơ Thanh càng ngày càng lầm lì ít nói, nhưng Yên Đan dường như cách vài ngày lại chuồn ra khỏi phủ con tin tiêu dao qua ngày trên mọi phố lớn ngõ nhỏ của Hàm Dương rất nhanh đã học được khẩu âm Hàm Dương, hòa nhập kết giao với rất nhiều người. Nhìn thấy Yên Đan như cá gặp nước Cơ Thanh luôn không nhịn được chua xót nghĩ, nếu như cậu không biến thành con tin, thì có phải cũng vô ưu vô lo như thế không? Lại hoặc là vẫn sống cuộc sống nhàn tản giàu có của thế tử ở Kế Thành. Nhưng giống như Yên Đan đã nói, đời người luôn có những chuyện, không thể làm gì được, cũng không biết làm thế nào.

Cơ Thanh đã quen với việc phải sửa lông mày hàng tháng, còn Yên Đan cũng từ từ dùng các loại nước thảo dược để thay đổi dung mạo của mình. Có lúc Cơ Thanh nhìn thấy khuôn mặt gầy gò không nổi bật ấy cũng khiến cậu ngây người ĩa.

Thời gian dần trôi, bọn họ cũng không giống nhau nữa, bất kể là dung mạo thân hình hay tính cách cử chỉ.

Cơ Thanh trở nên lạnh lùng thâm trầm, cậu càng ngày càng quen với thân phận con tin, và những tháng ngày sống ở Kế Thành nhiều năm trước lâu tới mức giống như chuyện xảy ra từ kiếp trước.

Cậu cảm thấy mình chính là thái tử nước Yên.

Nhưng ngày ngày tối tối, dưới ánh đèn dầu tù mù, cậu lấy con dấu sừng tê luôn mang theo bên mình ra, dùng đầu ngón tay vuốt ve những đường nét gấp khúc trên đó, tự nói với thân hết lần này tới lần khác, cậu là Cơ Thanh, tự Lang Hiên.

Chớp mắt cậu đã trải qua nhiều năm ở thành Hàm Dương.

Cho dù đãi ngộ rất kém, Tần vương Chính cũng không bớt xén đồ ăn của Cơ Thanh, cậu đã trở thành chàng thiếu niên nhanh nhẹn tuấn tú. Chỉ là mỗi lần cậu nhìn vào chiếc gương đồng sửa lông mày, cậu luôn nghĩ giá như đôi mày lưỡi mác của mình vẫn còn có lẽ sẽ khiến cậu tuấn tú thêm vài phần.

Trong những năm qua, đầu tiên là đại tướng nước Tần Nội sử Đằng tấn công nước Hàn, bắt sống Hàn vương An, nước Tần đặt quận Dĩnh Xuyên trên đất Hàn, nước Hàn diệt vong. Sau đó kế phản gián của nước Tần có hiệu quả, Triệu vương Thiên tự chặt tay mình, danh tướng một đời là Lý Mục bị chết thảm dưới kiếm của vị vua mình phò tá, Vương Tiễn đại phá quân Triệu, bắt sống Triệu vương Thiên, nước Tần đã thu nước Triệu vào bản đồ của mình, đặt quận Hàm Đan, nước Triệu diệt vong.

Tình thế ngày càng căng thẳng, không ai có thể chống đỡ được mũi nhọn muốn thống nhất thiên hạ của nước Tần. Thành Hằm Dương trên dưới hừng hực ý chí chiến đấu, tin thắng lợi liên tiếp được truyền đi.

Vì đã sống ở Hàm Dương nhiều năm nên thi thoảng Cơ Thanh cũng được mời tham gia một số hoạt động do các quan cấp cao của nước Tần tổ chức. Chỉ là nước Tần không tổ chức nhiều yến tiệc như nước Sở, mà phần lớn là săn bắn vào hai dịp xuân thu. Đất Yên, Triệu do thường xuyên giao chiến với người Hồ phương Bắc nên giỏi săn bắn cưỡi ngựa. Trước đây Cơ Thanh thân làm thế tử tôn quý, mặc dù chưa từng đích thân ra chiến trường nhưng mắt thấy tai nghe nhiều rồi nên cũng có thân thủ xuất chúng. Tuy vậy xét cho cùng cậu vẫn còn nhỏ tuổi, lực cánh tay không đủ khỏe nên thành tích săn bắn không lý tưởng, huống hồ rất nhiều người đâu có để cho cậu thuận lợi săn bắn. Cơ Thanh cũng biết giá trị tồn tại của mình chính là để đám vương tôn công tử quý tộc nhà Tần cười nhạo mua vui mà thôi.

Ban đầu Cơ Thanh cũng giận dữ phản kháng, nhưng cậu phát hiện ra mình càng biểu hiện như vậy đám người đó càng hưng phấn, cậu sẽ càng bị lăng mạ tủi nhục hơn. Vì vậy cậu dần dần học được cách không quan tâm, tê dại đi, quả nhiên phản ứng nhạt nhẽo ấy khiến đám người kia cảm thấy vô vị, dần dần chuyển mục tiêu khác, như thế mới khiến Cơ Thanh an nhiên tiếp tục sinh tồn ở thành Hàm Dương này.

Nhưng cho dù cố ép bản thân giảm thiểu sự tồn tại của mình, Cơ Thanh cũng không nén được mà muốn đi nghe ngóng tình hình tiền tuyến. Vào ngày săn bắn, cậu nghe được đám con cháu của mấy nhà quân huân thế gia lớn giọng bàn luận chuyện nước Triệu diệt vong, tiếng cười huyên náo chói tai ấy khiến cậu buồn bã trong lòng.

Nước Hàn và nước Triệu đã diệt vong, nước Triệu lại tiếp giáp nước Yên, từ Hàm Đan đi về phía Đông Bắc không xa chính là vương đô Kế Thành nước Yên, nếu quân Tần hung hãn vậy nước Yên sao có thể giữ được?

Yên Đan phải gánh vác những chuyện này, phải suy nghĩ những chuyện này đâu rồi? Thái tử Yên Đan thực sự kia mấy năm qua hành tung ẩn dật, nếu không phải phát tiền tiêu vặt hàng tháng có thể gặp huynh ấy một lần, Cơ Thanh còn tưởng người này sớm đã tháo chạy khỏi Hàm Dương rồi.

Càng nghĩ tâm trạng càng tồi tệ, nên cậu chẳng về phủ con tin nữa, Cơ Thanh hoang mang bước đi lung tung trên những con phố ở Hàm Dương. Có lẽ vì mấy năm qua cậu khá an phận nên đám vệ binh giám sát theo sau cậu cũng giảm đi một nửa. Bây giờ chỉ còn lại hai tên. Đi loanh quanh như cậu bây giờ vẫn trong phạm vi chấp nhận được nên không ai lên trước ngăn cản cậu cả.

Cơ Thanh mơ hồ không biết bản thân mình đang nghĩ gì, thực ra khuôn mặt người thân trong ký ức cũng đã nhạt nhòa, có lẽ bây giờ cậu xuất hiện trước mặt người thân e rằng bọn họ cũng không nhận ra, dù sao thì cậu đã đi bao nhiêu năm rồi...

Không biết đã đi lang thang bao lâu, cho đến khi sắc đêm buông xuống Cơ Thanh mới sực tỉnh. Lúc này cậu phát hiện ra mình đang đứng trước một tiệm cháo tên là "Lâm Ký". Hàm Dương chỉ có một cửa tiệm bán đồ ăn nước Yên, nhìn chữ tiểu triện xiêu vẹo trên tấm biển, Cơ Thanh mới nhớ ra Yên Đan từng nhắc tới nơi này, hơn nữa mấy năm trước còn thường xuyên mua canh đậu ngọt của tiệm này về cho cậu. Chỉ là lúc đó cậu đã bắt đầu xa lánh Yên Đan, coi như không nhìn thấy canh đậu ngọt đặt trên bàn cậu mỗi tối, dần dần, canh đậu ngọt cũng không xuất hiện nữa.

Mang theo tâm trạng khó tả, Cơ Thanh dừng chân trước cửa tiệm cháo này. Đang mơ hồ thì thấy một bóng người vén rèm bước ra, lúc này ánh trăng rực rỡ càng làm nổi bật làn da trắng muốt, mái tóc đen tuyền của giai nhân, duyên dáng yêu kiều. Chính trong khoảnh khắc ấy, tiếng huyên náo xung quanh dường như bị rút hết khỏi nơi đây, trong đầu Cơ Thanh liên tục vang lên một bài thơ cậu từng được nghe thời thơ ấu.

"Nguyệt xuất hạo hề, giảo nhân liễu hề! Thư yểu kiểu hề, lao tâm tiệu hề!

Nguyệt xuất hạo hề, giảo nhân hão hề! Thư ẩu thảo hề, lao tâm thảo hề!"

(Bài thơ "Nguyệt xuất" trong "Thi kinh", Tạ Quang Phát dịch: "Trăng lên sáng đẹp bầu trời, Yêu kiều tha thướt dáng người đẹp xinh, Làm sao giải nỗi u tình? Nhọc nhằn tấc dạ riêng mình khổ đau. Trăng lên sáng đẹp nơi nơi, Thướt tha kiều diễm, dáng người xinh thay! Nỗi sầu sao được giãi bày? Nhọc nhằn đau khổ đọa đày lòng ta.")

Cơ Thanh lập tức hiểu ngay tại sao Yên Đan thích chạy tới tiệm cháo này, nữ tử này e là còn nhỏ tuổi hơn bọn họ, không phải Yên Đan đã phải lòng người ta từ lâu rồi chứ?

Mặc dù chỉ là suy đoán nhưng Cơ Thanh lại khẳng định chắc chắn. Bởi vì cả hai huynh đệ họ từ nhỏ lớn lên với nhau, bất kể từ tướng mạo hay những đồ vật yêu thích, từ trước tới giờ đều giống nhau. Giống như phụ thân của cậu khi làm đồ vật cho hai người cũng thường làm một đôi, ví dụ như con dấu sừng tê.

Cơ Thanh mỉm cười bước vào tiệm cháo, nói chuyện rất tự nhiên với cô chủ nhỏ, dễ dàng hỏi được thân phận của đối phương. Phụ thân của cô là binh sĩ nước Tần, còn mẫu thân là nữ tử nước Yên, mẫu thân mất sớm còn phụ thân vẫn đang phục binh, vì vậy cô học được tay nghề của mẫu thân, mở tiệm cháo này. Vì chỉ có quý tộc mới có thể có tên có họ, nên những nữ tử bình dân chưa có chồng như cô chỉ có thể kế tục họ của phụ thân, người xung quanh đều gọi cô là Lâm Nữ.

Lâm Nữ vừa mỉm cười nói chuyện, vừa bưng lên một bát canh đậu ngọt bốc khói nghi ngút. Canh đậu ngọt này dùng nước vo gạo và đậu đỏ hầm nhừ, không cần cho thêm bất cứ loại dấm nào, ngọt thanh thơm mát. Cơ Thanh chỉ nhấp một ngụm đã không kiềm chế được mà đỏ hoe mắt.

Đây là món ăn chính của người trên kẻ dưới ở nước Yên. Mặc dù cậu thân là thế tử tôn quý, mỗi bữa đều có món ăn ngon hơn, nhưng cũng vì thời thơ ấu thèm muốn vị ngọt thanh này nên thường xuyên yêu cầu người hầu làm cho mình ăn.

Đã... đã lâu lắm rồi không được ăn vị ngon thế này.

Đậu ngọt thơm mềm tràn vào từng kẽ răng, Cơ Thanh cố ép những ký ức đã lãng quên của bản thân ùa về trước mặt. Một nỗi nhớ nhà không kiềm chế được, giống như thủy triều đang cuốn cả người cậu đi, nước mắt cũng rơi xuống không gì ngăn nổi.

Chắc chắn Lâm Nữ đã bắt gặp cảnh tượng thế này rất nhiều lần nên cô ân cần đi vào phòng trong, một lúc sau lại bưng ra một đĩa bánh hấp vừa ra lò.

Cơ Thanh đã kiềm chế được cảm xúc của bản thân nên cảm thấy hơi ngại ngùng. Lúc này cậu mới thể hiện vài phần xấu hổ bất an của chàng thiếu niên, ngay cả ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nữ cũng không dám, cậu quét sạch hết bát canh đậu ngọt và đĩa bánh hấp vừa mang ra.

Buông bát xuống, cậu còn định nói thêm mấy câu với Lâm Nữ nhưng liếc thấy hai thị vệ đi theo cậu đã đứng bên ngoài cửa tiệm, nhắc nhở cậu nên quay về rồi.

"Công tử xưng hô thế nào?". Lâm Nữ thấy cách ăn vận của Cơ Thanh có lẽ đoán ra thân phận của cậu không thấp kém nên gọi cậu một tiếng "công tử", chứ không hề có ý bôi nhọ thân phận của cậu.

Cơ Thanh sững người, bỗng dưng có thứ cảm xúc lạ lẫm đang lan tỏa trong lồng ngực.

Năm xưa, Yên Đan có phải cũng từng rơi vào tình huống thế này?

Ngay cả người con gái mình yêu thích nhất cũng không thể nói cho nàng ấy biết mình thực sự là ai.

Cơ Thanh cụp mắt xuống, khóe miệng nở nụ cười chua chát, giọng trầm thấp chậm rãi nói: "Ta... là Yên thái tử Đan".

Từ khi ăn bát canh đậu ngọt của Lâm Nữ, Cơ Thanh như biến thành một người khác, ngày ngày không còn sầm mặt lại nữa, hầu như mỗi tối đều xuất hiện đúng giờ ở tiệm cháo Lâm Ký, chỉ vì muốn ăn một bát canh đậu ngọt và nói vài câu với Lâm Nữ.

Đã từ lâu trong những buổi nói chuyện, Cơ Thanh đã biết Yên Đan và Lâm Nữ có quen biết nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức khách quen thôi. Yên Đan không nói cho Lâm Nữ biết tên họ của huynh ấy, thậm chí cũng không dùng tên tự của mình để thay thế. Lúc biết được Cơ Thanh ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại lạnh lùng hậm hực. cẩn thận tới mức này cũng không muốn dùng tên giả để lừa gạt Lâm Nữ, có thể thấy vị đường huynh thái tử của cậu quả nhiên rất coi trọng Lâm Nữ.

Cơ Thanh tới tiệm cháo Lâm Kỷ rất nhiều lần nhưng chưa lần nào gặp Yên Đan, dần dần cũng không coi vị đường huynh đang uy hiếp mình nữa.

Chỉ dựa vào bộ dạng gầy nhom vàng vọt của Yên Đan bây giờ, Lâm Nữ để ý tới huynh ấy mới lạ. Hơn nữa nếu sau này Yên Đan khôi phục lại danh phận Yên thái tử, cũng chắc chắn không thể lấy một nữ tử bình dân làm vương hậu được.

Còn cậu sau khi về nước Yên là có thể khôi phục lại tự do. Mặc dù có thể thân phận thái tử sẽ bị đệ đệ giành lấy, vì từng thay thế thân phận của Yên Đan nên ở Kế Thành có thể cậu sẽ không được Yên Đan cho phép, vậy thì cậu sẽ đi tới nơi khác ở nước Yên để ẩn cư, thậm chí đi tới những nước khác cũng được. Chỉ cần cậu và Lâm Nữ, dựa vào nhau mà sống.

Chỉ cần nghĩ tới tương lai như vậy là Cơ Thanh đã kích động tới mức đi đi lại lại trong phòng.

Với cậu mà nói, những thứ như ăn sung mặc sướng, nhà cao cửa rộng đều chỉ là một cái lồng xa hoa mà thôi. Cậu thực sự không muốn gặp phải những chuyện chẳng làm gì được cũng không biết phải làm thế nào nữa, cậu muốn làm chủ cuộc đời của mình.

Chỉ là bây giờ cậu vẫn là thân phận con tin bị giam lỏng thì căn bản không thể mang lại hạnh phúc cho Lâm Nữ.

Con tim Cơ Thanh bắt đầu linh hoạt hơn, cậu trằn trọc băn khoăn nhiều đêm, cuối cùng đã viết thư cho Tần vương Chính khẩn cầu quay về nước Yên, sau nhiều lần sửa đi chữa lại, mới trịnh trọng cho người gửi tới cung Hàm Dương.

Mấy ngày hôm sau Cơ Thanh đều quyến luyến ở tiệm cháo Lâm Ký, cậu muốn tìm cơ hội nói rõ thân phận của mình cho Lâm Nữ, muốn có mỹ nhân ở bên. Chỉ là mỗi lần mân mê dấu sừng tê trong tay áo, nhìn dung nhan mỉm cười như hoa của Lâm Nữ, cậu lại cảm thấy rất khó mở lời.

Đúng vậy, cứ đợi thêm đã, đợi đến lúc cậu được về nước, cậu sẽ nói hết sự thật với Lâm Nữ.

Lần thứ năm cân bằng lại cảm xúc của mình, Cơ Thanh bước ra từ tiệm Lâm Ký, chậm rãi thả bước trên con đường quen thuộc đi về phủ con tin. Cậu tưởng rằng đêm nay sẽ giống như vô số đêm trước, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nhưng khi cậu nhìn thấy cánh cửa lớn của phủ con tin, thì phát hiện ra dấu sừng tê trong tay áo đã không cánh mà bay.

Tại sao lại như thế? Rõ ràng lúc đi ra khỏi tiệm Lâm Ký vẫn còn!

Cơ Thanh lo lắng lục tìm trong tay áo, hai tên thị vệ giám sát thấy vậy bèn đi tới hỏi xem có cần giúp đỡ không.

Mồ hôi lạnh túa ra sau gáy Cơ Thanh, cậu tuyệt đối không thể để người khác lấy được dấu sừng tê này, nếu không cậu phải giải thích thế nào về chuyện mình có con dấu khắc tên người khác? Sự tồn tại của cậu ở nước Yên cũng không khó tìm kiếm, chỉ cần người ta có ý đồ sẽ nhanh chóng cảm nhận được có vấn đề trong chuyện này.

Cơ Thanh đi ngược lại vờ như không có chuyện gì, nhưng thực chất trong lòng nóng như lửa đốt. Cậu vừa lo lắng tìm kiếm trên đường đã đi qua xem có dấu sừng tê không, vừa tưởng tượng hậu quả đánh mất dấu sừng tê trong đầu sẽ như thế nào.

Cậu thực sự quá sơ suất, trên người Yên Đan mang con dấu sừng tê khác, vốn đã là một hành động vô cùng ngu ngốc, nhưng đó cũng là vì chí ít còn để lại bằng chứng thể hiện thân phận sau này. Con dấu sừng tê của cậu ngoài việc mang lại cho cậu vô số hậu họa ra, nó vốn chẳng có ích lợi gì. Cậu nên mài nhẵn con dấu từ lâu, hủy hoại hoàn toàn.

Chỉ là cậu không thể ra tay được, cậu luôn nghĩ đấy là vật cuối cùng có thể chứng minh mình vẫn là Cơ Thanh, có thể nhắc nhở mình rốt cuộc mang họ gì mang tên gì bất cứ lúc nào. Nếu như hủy mất rồi, giống như hủy đi chính bản thân cậu vậy.

Cơ Thanh rẽ vào một góc phố, nhìn thấy một cậu thiếu niên chừng mười ba mười bốn tuổi, đang đứng ở góc tường nhìn người đi lại trên phố, giống như đang chờ ai đó. Ánh mắt Cơ Thanh nhìn ngay ra trong tay cậu ta đang nắm thứ gì đó, bên ngoài kẽ tay lộ ra sợi dây kết màu đỏ, chính là nút kết tường vân cậu vô cùng quen thuộc.

Cơ thể phản ứng nhanh hơn đại não, Cơ Thanh rảo bước đi tới nhưng đúng lúc cậu thiếu niên ấy quay lại nhìn về phía cậu, nhìn rõ tướng mạo của người ta xong Cơ Thanh lập tức như rơi xuống động băng.

Cậu thiếu niên chỉ mặc áo thâm vân kẻ ngang màu xanh lục với ống tay rộng không hề bắt mắt, mặt mũi như tranh, thân hình đứng thẳng phơi phới như cây trúc sau mưa.

Trước đây rất lâu Cơ Thanh đã gặp cậu ở đại điện, khi ấy cậu thiếu niên vẫn còn là hài đồng nhưng đã lập công lớn cho Đại Tần và được phong làm thượng khanh, ăn nói đĩnh đạc trước sự chứng kiến của vạn người. Nhưng sau đó cậu chấp nhận trở thành bạn học của đại công tử Phù Tô, kín kẽ làm cái bóng của Phù Tô, nhưng vẫn khiến người khác không thể coi thường.

Lúc này hai người đã nhìn thấy nhau, Cơ Thanh muốn quay đầu bỏ đi nhưng đã quá muộn nên đành miễn cưỡng hành lễ, coi như chào hỏi.

"Yên thái tử hành tung vội vã, phải chăng là đánh rơi thứ gì đó?"

Cậu thiếu niên cũng đáp lễ lại, khóe miệng mỉm cười sâu xa khó đoán với Cơ Thanh.

Lúc này Cơ Thanh đã lấy lại tinh thần, điềm tĩnh gật đầu: "Là một con dấu sừng tê, là món đồ của đường đệ ta".

"Quả thực ta có nhặt được một con dấu sừng tê. Quan hệ của Yên thái tử và đường đệ thật khiến người khác hâm mộ". Cậu thiếu niên mặc áo thâm xòe tay ra, trong lòng bàn tay như ngọc của cậu ấy là con dấu sừng tê màu đỏ rượu nằm lặng lẽ.

Đôi mày Cơ Thanh giật giật khi nghe những lời ám chỉ của cậu, nhưng vẫn giữ điềm tĩnh, dù sao cũng chưa có ai từng nhìn thấy con dấu sừng tê thứ hai. Cơ Thanh mỉm cười tự nhiên, nói: "Khi ta rời Kế Thành đường đệ vẫn còn nhỏ, không nỡ rời xa nên mang vật này đi bầu bạn. Ta từng thề rằng, ngày về Kế Thành cũng là ngày trả lại vật này cho chủ".

Cậu không biết năm xưa khi mình theo Yên Đan rời đi, Yên Đan đã làm thế nào để che giấu sự biến mất của cậu, nhưng cậu tin rằng đối phương đa mưu túc trí chắc chắn sẽ xử lý tốt những kẽ hở trong chuyện này. Chỉ là khi Cơ Thanh nhắc đến tuổi nhỏ, cậu nhớ tới khi mình và Yên Đan rời Kế Thành, có lẽ độ tuổi cũng tương đương với cậu thiếu niên trước mặt được phong làm thượng khanh mà thôi.

Quả nhiên, người với người thật khác nhau.

Trong lòng mỉm cười cay đắng bao nhiêu, Cơ Thanh lấy lại con dấu sừng tê từ tay cậu thiếu niên, nghĩ rằng nói càng nhiều càng sai nên trịnh trọng cảm ơn đối phương rồi ra về.

Cậu thiếu niên mặc áo thâm nhìn theo bước chân có phần hoảng hốt của Yên thái tử, đôi mắt khẽ nheo lại. Con dấu sừng tê này e rằng có nội tình khác, cậu có nên dành thời gian để điều tra không?

Trong lúc mông lung suy nghĩ, cậu thiếu niên mặc áo thâm cảm thấy có hai cặp mắt đang nhìn mình, còn có tiếng thảo luận lờ mờ vọng tới nữa.

"Ê ê ê? Người kia... không phải là chủ tiệm hồi trẻ đó chứ? Trời ơi, nhìn dễ thương quá".

"Anh be bé cái mồm thôi, bị phát hiện là không hay đâu! Nghe nói cái dấu sừng tê kia là sừng tê màu đỏ thẫm của quần thể tê giác châu Á. Trời ơi! Sừng tê giác châu Á nghe nói đã tuyệt chủng ở Trung Nguyên vào thời Hán rồi, sau đó hoàn toàn tuyệt chủng trên địa cầu, ngay cả hoàng đế Càn Long cũng chưa từng nhìn thấy sừng tê giác châu Á thật sự. Chế phẩm sừng tê thời Minh Thanh hoàn toàn do nhuộm màu bắt chước màu cổ xưa mà ra. Trời đất ơi...".

".... Sao tôi cảm thấy giọng cậu còn to hơn giọng tôi nữa thế?".

Cậu thiếu niên chau mày, cảm thấy khẩu âm của hai người này không giống với giọng điệu của nhân sĩ sáu nước khác, hơn nữa còn ăn nói lung tung. Đợi đến khi cậu quay đầu lại xem xét thì không tìm thấy người vừa nói đâu nữa.

Cậu thiếu niên nắm chặt bàn tay, xem ra phải chỉnh đốn lại việc bảo vệ của thành Hàm Dương mới được.

Cơ Thanh về phủ con tin trong tâm trạng khấp khởi, cậu cất con dấu sừng tê mất rồi lại tìm được trong ngăn kéo ở đầu giường, không đeo bên mình nữa.

Không lâu sau Tần vương Chính cũng hồi đáp khẩn cầu về nước Yên của cậu, có viết: "Sử nhật tái trung, thiên vũ túc, lệnh ô bạch đầu mã sinh giác, trù môn mộc tượng sinh nhục túc, nãi đắc quy".

Cơ Thanh mặt mày tái xanh, Tần vương Chính vốn không có ý định đồng ý với khẩn cầu của cậu, còn nói cái gì mà nếu như ngày mai mặt trời mọc đằng tây rồi đi về chính giữa, nếu trời đổ mưa gạo, quạ đen mọc đầu trắng, ngựa mọc sừng, tượng gỗ ở cửa bếp mọc ra chân bằng thịt thì mới cho cậu về Yên. Năm chuyện này vốn không thể xảy ra, cũng có nghĩa là cả đời này không thể nào về quê hương được.

Sự đả kích quá lớn khiến Cơ Thanh nhiều ngày liên tiếp không có tinh thần ra ngoài, cho đến tối ngày thứ năm, cậu mới nhớ ra đã nhiều ngày mình chưa tới tiệm cháo Lâm Ký.

Trong lòng thầm nghĩ nếu mãi mãi không thể về đất Yên, vậy liệu có thể cầu xin thứ thấp hơn? Nếu cứ bị nhốt ở thành Hàm Dương như thế này, cậu cũng không thể không thành thân được? Cậu lựa chọn Lâm Nữ không nổi bật, không chừng Tần vương Chính còn yên tâm phần nào.

Chỉ là cách nghĩ có phần an ủi thế này khiến bản thân Cơ Thanh cũng không chịu nổi bản thân không có chí lớn.

Có điều, cậu còn có thể làm gì khác được? Cậu chỉ là con tin bị giam lỏng, chẳng phải sao?

Tâm trạng Cơ Thanh cực kỳ tồi tệ, nhưng cậu không ngờ rằng mới chỉ có năm ngày không đến tiệm cháo Lâm Ký, thứ đón đợi chàng lại là tờ giấy niêm phong dán trên cửa.

Chuyện này là thế nào? Cơ Thanh vội vã hỏi dò hàng xóm xung quanh, được biết hai ngày trước Lâm Ký bị điều tra và niêm phong, tội danh là thông đồng với địch phản quốc, Lâm Nữ bị bắt đi với tội danh gián điệp nước Yên, không biết là thật hay giả nhưng chắc chắn không thể quay về được nữa.

Cơ Thanh nghe như sét đánh ngang tai, hoàn toàn không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này. Từ khi thực hiện biến pháp Thương Ưởng trở lại đây, các hình phạt của nước Tần nổi danh tàn bạo, nghiêm khắc, ngay cả bản thân Thương Ưởng cũng bị xe kéo đến chết, nói gì đến tội phản quốc nữa. Cơ Thanh khẩn cầu hai tên thị vệ đi theo cậu nghe ngóng chút thông tin, nhưng một trong hai tên lại nhìn cậu cười sâu xa, ngầm ám chỉ cậu đừng có khuấy vũng nước bẩn này lên nữa.

(Biến pháp Thương Ưởng là cuộc cải cách quy mô lớn về chính trị, quân sự, kinh tế... do Thương Ưởng đề xuất ở nước Tần thời chiến Quốc, được thi hành hai lần vào các năm TCN và TCN)

Đây là... Tần vương Chính đang thể hiện sự bất mãn vì cậu viết thư khẩn cầu xin về Yên?

Một cảm giác bất lực từ trong xương cốt tràn ra khắp người Cơ Thanh, cậu không biết mình đã đi về phủ con tin như thế nào nữa.

Một mình đứng trong sân hồi lâu, cậu nghĩ tới hàng loạt cách có thể cầu xin, nhưng cảm thấy hy vọng cứu được Lâm Nữ rất mong manh.

Bất kể là ai cầu xin, chỉ cần Tần vương Chính muốn Lâm Nữ chết, chẳng qua chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến mà thôi.

Cơ Thanh đi loanh quanh không mục đích trong phủ con tín rộng mênh mông, ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại đi tới khu nhà bên cạnh của đám người hầu sinh sống, bỗng dưng cậu rất muốn gặp Yên Đan. Đúng thế, Yên Đan cũng thích Lâm Nữ, huynh ấy không thể cứ nhìn nàng đi chết như vậy được, huynh ấy thông minh như vậy chắc chắn sẽ có cách.

Thế nhưng khuôn mặt tràn đầy hưng phấn của cậu trở nên lạnh ngắt khi cậu đẩy cánh cửa gỗ bước vào.

Cậu ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Yên Đan đã lâu không gặp bây giờ đang nằm giữa vũng máu, bụng dưới bị đâm bởi một con dao găm sắc nhọn. Thậm chí y không còn sức bò lên giường, cũng không có sức để tự xử lý vết thương. Cũng không rõ y đã nằm ở đây bao lâu, nhưng không ngờ vẫn còn tỉnh táo, nghe thấy tiếng Cơ Thanh đẩy cửa bước vào y còn mở to đôi mắt, niềm vui thể hiện rõ qua ánh mắt.

"Trời ơi... sao không gọi người?" Cơ Thanh vội vã lao tới, chân tay lóng ngóng muốn giúp đường huynh cầm máu.

"Đừng... làm ầm lên". Yên Đan ho nhẹ mấy tiếng, khóe miệng rỉ ra một dòng máu tươi. Cơ Thanh sững người, biết ngay chuyện bị thương của Yên Đan không hề đơn giản, nếu không huynh ấy đã sớm gọi người tới cứu.

Con người này làm sao vậy? Tại sao lại giương mắt lên đợi chết chứ? Nếu không phải bản thân mình chợt nảy ra ý nghĩ tới thăm huynh ấy, thì chẳng phải huynh ấy cứ lặng lẽ nằm đó chết trong im lặng sao? vết thương ở bụng dưới của Yên Đan thực sự quá nặng, hơn nữa đã qua mất thời gian cứu chữa tốt nhất, Cơ Thanh biết nếu cậu rút con dao này ra, vậy thì Yên Đan sẽ nhanh chóng chết vì mất máu quá nhiều. Trên thực tế lúc này y còn tỉnh táo mở mắt đã là một kỳ tích rồi.

Cơ Thanh tìm được trong phòng một ấm nước không biết đã để bao lâu, cậu nâng đầu Yên Đan lên, cho y uống vài ngụm nước. Ánh trăng sáng lạnh lẽo luồn qua khung cửa sổ rọi lên gương mặt Yên Đan, Cơ Thanh không nhẫn tâm nhìn máu tươi trên mặt đường huynh nên lấy tay áo nhẹ nhàng lau vết máu trên đó đi.

Khuôn mặt Yên Đan trước giờ luôn dùng nước cỏ để che giấu bây giờ cũng bị lau sạch, để lộ ra khuôn mặt rất giống Cơ Thanh, nhưng lại là khuôn mặt xanh xao gầy gò.

Cơ Thanh rối bời trong lòng, cậu khẽ giọng hỏi: "Rốt cuộc... đã xảy ra chuyện gì?".

Yên Đan gượng cười, thở dài: "Là ta đã liên lụy tới Lâm Nữ..."

"Minh Cơ! Huynh là gián điệp?". Cơ Thanh sững sờ, cùng lúc mọi chuyện xảy ra đã sáng tỏ trong khoảnh khắc. Hèn chi Yên Đan tự nguyện làm người hầu, hèn chi huynh ấy học khẩu âm Hàm Dương rất nhanh, hèn chi huynh ấy rất ít khi xuất hiện, hèn chi huynh ấy thay đổi dung mạo của mình- hóa ra huynh ấy trao đổi thân phận không phải vì muốn bản thân cậu thay huynh ấy chịu sự nhục nhã, mà với thân phận người hầu huynh ấy có thể thuận lợi thăm dò tin tức hơn mà thôi!

"Tại sao không nói thẳng với đệ?". Cơ Thanh vừa cảm thấy an ủi lại thấy đau lòng, an ủi là vì thái tử đường huynh không phải là kẻ tiểu nhân tham sống sợ chết, đau lòng là vì bản thân lại chẳng hề giúp ích được chuyện gì.

Yên Đan mỉm cười, hạ giọng nói: "Lang Hiên, bắt đệ rời khỏi Kế Thành đã là... có lỗi với đệ. Huống hồ đệ đã thay thân phận của ta... triều Tần trên dưới đều đang nhìn vào đệ, nhất định không... thể có sai sót".

Cơ Thanh sững sờ, nghĩ tới mấy hôm trước mình làm vài chuyện ngốc nghếch. Liên tục tới tiệm cháo Lâm Ký, dâng thư xin về nước Yên, đánh rơi dấu sừng tê lại bị thượng khanh thiếu niên nhặt được....

Đôi tay Cơ Thanh đang ôm Yên Đan cũng run rẩy theo, cậu nấc nghẹn: "Đều là lỗi của đệ... đều là lỗi của đệ..."

"Đừng khóc... Lang Hiên. Pháp luật Tần viết, quần thần thị vệ trên điện, không được mang theo binh khí... các lang quan mang theo binh khí, đều đứng dưới điện, không có chiếu chỉ không được lên điện. Sau khi đệ về Yên, hãy tìm một dũng sĩ, ám sát Tần vương Chính trên triều, đây là thời cơ tốt nhất... chỉ cần Tần vương Chính chết.... Đại Tần vô chủ... mối nguy của nước Yên sẽ được giải quyết..."

Yên Đan ú ớ nói ra suy nghĩ của mình cùng những tình báo mình điều tra được, hận không thể đích thân tiễn Tần vương Chính về trời, trở thành mối hận suốt đời.

"Nhưng... nhưng đệ làm sao về Yên được?". Cơ Thanh hoang mang lo sợ.

Yên Đan thở dài trong im lặng, cảm thấy quả thực mình đã bảo vệ đường đệ quá mức chu đáo, từng ly từng tí một, bình thường chuyện gì cũng không cho đệ ấy biết, rõ ràng là sai lầm. Lúc này cũng không còn cách nào khác, Yên Đan đành vực dậy tinh thần, giao cho Cơ Thanh những mối quan hệ ở nước Tần mà bao năm qua mình sắp xếp, nói cho cậu biết phải đóng giả làm nô bộc rời khỏi Hàm Dương thế nào, đi con đường nào, đi tìm ai đón....

Nói xong, lại bảo Cơ Thanh lấy con dấu sừng tê y luôn mang theo bên mình ra, im lặng một hồi mới chậm rãi nói: "Lang Hiên, thực ra đệ vẫn còn một sự lựa chọn nữa".

"Là sao?".

"Quay về thân phận cũ của đệ, trốn khỏi Hàm Dương, nói Yên thái tử Đan đã chết ở Hàm Dương". Đôi mắt Yên Đan đã mơ màng, hít thở khó khăn, đã sắp hấp hối đến nơi.

"Minh Cơ!". Đôi mắt Cơ Thanh nhỏ lệ nhưng không biết phải nói gì. Ngay cả nằm mơ cậu cũng muốn quay về thân phận cũ của mình, nhưng giờ này phút này lại cảm thấy nó không còn quan trọng nữa. Nhưng để cậu đi mưu sát Tần Vương Chính... "Đệ... đệ không làm được...". Cơ Thanh thấp thỏm bất an, cậu tầm thường như vậy, ngày ngày chỉ biết giận trời trách người, làm sao có thể gánh vác trọng trách lớn như vậy?

"Lang Hiên... đệ còn nhớ lần trước... ta nói thứ nhất, thứ hai?". Yên Đan nói.

Cơ Thanh sững sờ, nhưng nhanh chóng tiếp lời: "Trưởng thành không nằm ở chỗ đệ đã làm lễ đội mũ chưa, mà ở chỗ có sáng suốt hay không. Thứ nhất, nên biết rằng thế giới này nếu thiếu đi đệ cũng không có gì thay đổi. Thứ hai, cần biết rằng trên thế giới này luôn có một số việc bất luận đệ cố gắng thế nào cũng chẳng làm gì được, không biết làm thế nào..."

"Thứ ba... thứ ba... cho dù biết có một số việc... chẳng làm gì được, không biết làm thế nào... cho dù thiên mệnh như vậy... cũng phải cố gắng hết sức... chiến đấu một phen....". Yên Đan nói hết sức thê lương, sau đó, đột ngột ngừng thở.

Cơ Thanh ngồi giữa vũng máu, cho đến khi trời tối hẳn mới mặc chiếc áo dài lấm tấm vết máu về phòng mình.

Cậu lấy con dấu sừng tê của mình ở ngăn kéo đầu giường ra, đồng thời đặt con dấu sừng tê đầy vết máu lên bàn.

Suốt bao năm qua đây là lần đầu tiên hai con dấu sừng tê đặt cạnh nhau.

Cơ Thanh nhìn chằm chằm vào hai con dấu, mắt không chớp.

Rốt cuộc cậu là ai? Cậu là Cơ Thanh? Hay là Yên Đan?

Lần này, cậu có thể lựa chọn thân phận của mình chứ không phải người khác giúp cậu lựa chọn.

Một hồi rất lâu sau, cậu cầm một trong hai con dấu lên, dùng vật nặng đập nát nó ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio