Tiệm Đồ Cổ Á Xá

quyển 4 chương 8: mũ giải trãi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Năm trước Công Nguyên, Trường An.

Mùa hạ vừa mới đến, ánh nắng màu vàng kim chiếu xuyên qua những kẽ hở của lá cây, thành những mảng lốm đốm trên mặt đất. Tiếng côn trùng rỉ rả vang lên từng đợt trong những đình viện hoang vắng, gợi một cảm giác an lạc hiền hòa.

Vương Yến rón ra rón rén xách một hộp cơm, khi đi qua hành lang của đình viện, phát hiện một chú bướm sắc màu rực rỡ bị vướng vào mạng nhện, đang giãy giụa sắp chết. Tuy có vài sợi mạng nhện bị nó giằng đứt, nhưng vẫn còn hơn nửa đôi cánh của nó chưa giãy thoát ra ngoài.

Khẽ gọi nhỏ một tiếng, Vương Yến nhìn trái nhìn phải, rồi nhặt một đoạn cành cây gãy trong đám cỏ lên, cứu chú bướm đáng thương đó ra khỏi đám mạng nhện.

Nhìn thấy chú bướm loạng choạng bay xa, Vương Yến mới nhớ ra mình còn phải mang cơm cho phụ thân, nên phải xách váy và rảo bước chân thật nhanh.

Vương gia là một đại gia tộc, gia tộc này lớn tới mức người ta khó mà tưởng tượng nổi, hết thảy cũng chỉ vì thái hoàng thái hậu đương triều là họ Vương.

Năm đó, sự kiện đầu tiên sau khi Hán Thành đế lên ngôi, chính là gia phong tấn tước cho bá phụ của Dương Bình hầu là Vương Phượng làm Đại tư mã Đại tướng quân kiêm Thượng thư lệnh. Đây chính là một chức quan còn lợi hại hơn cả chức thừa tướng, thật sự có thể nói là dưới một người mà trên vạn người. Rất nhanh chóng, Hán Thành đế lại chỉ trong một ngày phong cho năm vị thúc bá nhà họ Vương tước hầu. Vương gia trong thời gian ngắn trở thành quý tộc mới của thành Trường An, quyền khuynh triều dã, không ai dám đối đầu. Cuối cùng, toàn bộ anh em họ Vương đều được phong hầu, con cháu của tộc Vương thị đều chia nhau nắm quyền bính. Dần dần, chức quan của thành Trường An đều không đủ phân chia, đến quan liêu của các địa phương, đa phần đều mang họ Vương.

Vương gia trở thành họ tộc lớn nhất đương triều, phủ viện trạch đệ của họ Vương xây dựng tầng lớp hùng điệp, kéo dài mấy dặm trong thành Trường An, hậu viện thê thiếp thành bầy, nô bộc ngàn vạn. Huynh đệ họ Vương coi trong cung là trạch viện nhà mình, tùy ý ra vào tá túc. Còn có con cháu họ Vương tự ý đục xuyên tường thành Trường An, dẫn nước sông ngoài thành chảy vào trong phủ, để cấp nước cho việc chèo thuyền trong ao hồ cực lớn trong đình viện. Thậm chí, có người còn xây dựng lâu đài gác cao trong đình viện, kiểu dáng kích cỡ y hệt Bạch Hổ điện trong cung Vị Ương, khi những việc vi phạm nghiêm trọng cuối cùng cũng kết thúc, Hán Thành đế cũng chẳng đưa ra bất cứ xử phạt nào. Những quan chức quý tộc trong thành Trường An này đều biết, có thể chọc đến họ Lưu, chứ không thể chọc giận họ Vương. Vì vương hầu họ Lưu đều phân phong ở các vùng chứ không ở Trường An, nhưng những người họ Vương thì lại đều có dây mơ rễ má với gia tộc họ Vương lớn kia.

Ở gia tộc họ Vương xa xỉ hào nhoáng vô độ trụy lạc sa đọa này, Vương Yến cảm thấy cha nàng sống như thể một kẻ lạc loài. Vì ông nội nàng qua đời từ rất sớm, chưa kịp được phân phong lên tới tước hầu, cho nên phụ thân của Vương Yến là người sống thanh bần nhất, từ nhỏ đã sống lưu lạc trong gia đình của các thúc bá. Có lẽ vì ăn nhờ ở đậu, nên phụ thân nàng làm người khiêm nhường cung kính nghiêm trang cẩn thận, sống đơn giản không chút câu nệ, sau khi được chia nhà ở riêng thì nhận nuôi dưỡng mẫu thân và chị dâu ở góa, đối đãi với con của huynh trưởng còn tốt hơn với con mình. Lại thêm ông kiên nhẫn hiếu học, tôn trưởng nhường ấu, khiêm nhường lễ độ, giữa đám công tử bột của họ Vương, mau chóng trở thành một tấm gương, tiếng lành đồn xa.

Vương Yến biết rất nhiều người đều khen ngợi phụ thân nàng, nhưng nàng cũng có thể nhìn ra có những người khen ngợi là thật lòng thật ý, có những người lại ngầm lộ sự trào phúng mỉa mai. Gia đình nàng quả thực là thanh bần nghèo khổ, cho dù phụ thân nàng làm quan tới chức Đại tư mã, nhưng bổng lộc và thưởng tứ đều ngang với thuộc hạ hoặc đám bình dân. Vương Yến năm nay đã chín tuổi, trên người chẳng có lấy nổi một món trang sức, trước đây, khi quan lại cấp dưới đến nhà bái kiến phụ thân nàng, mẫu thân nàng còn bị họ tưởng lầm là nô tì của nhà họ Vương, cổ thể thấy mẫu thân của nàng ăn vận giản dị đến mức nào.

Tay phải xách hộp cơm đã hơi ê mỏi, Vương Yến đổi hộp cơm sang tay trái, dùng tay phải xách gấu váy. Bộ váy áo màu xanh đậm này của nàng vì muốn tiết kiệm chút tiền, may dài rộng hơn vóc người nàng, nên tạm thời tà váy bị quệt đất, không thuận tiện đi đường. Người thường xuyên mang cơm cho phụ thân đều là mẫu thân, nhưng từ khi nhị ca của nàng qua đời, phụ thân và mẫu thân mâu thuẫn triệt để, mẫu thân không còn cư xử vui vẻ với phụ thân nữa.

Nhớ lại nhị ca - người thương yêu mình nhất, gương mặt nhỏ của Vương Yến lại thoáng hiện lên vẻ thê lương khổ não. Cho dù đã hơn nửa năm trôi qua, nhà họ từ đất được phong Tân Đô chuyển về Trường An rồi, nhưng Vương Yến vĩnh viễn không quên được sự kiện đó.

Bởi vì Hán Thành đế băng hà, tân đế lên ngôi, gia tộc ngoại thích mới - Phó thị cũng chiếm ưu thế. Gia tộc Phó thị muốn sao chép lại sự huy hoàng của Vương thị, đương nhiên điều đầu tiên cần phải xử lý chính là mấy người đứng đầu gia tộc Vương thị. Phụ thân của Vương Yến buồn rầu từ chức, đến ẩn cư ở đất phong của ông là Tân Đô. Tuy rời xa sự phồn hoa của Trường An, cả nhà họ cũng đã quen với cuộc sống thanh bần kham khổ này, nhưng có người lại không quen.

Đến chó cũng ỷ thế hiếp người, đừng nói là người.

Mẫu thân xưa nay bản tính nhu nhược, hậu viện của phụ thân rất giản đơn, nàng và bốn vị huynh trưởng đều do một mẹ sinh ra, cho nên căn bản mẫu thân không cần thi triển thủ đoạn gì để cai quản. Nhưng gia nô bên cạnh phụ thân, trước mặt phụ thân thì thái độ vâng vâng dạ dạ, nhưng quay người một cái là sắc mặt hung hăng điêu ngoa. Đến khi chuyển đến Tân Đồ, vì cách xa Trường An, xung quanh đều là thường dân bách tính, hắn càng lúc càng điêu ngoa quá quắt. Nhị ca nàng Vương Hoạch một lần gặp phải cảnh gia nô đó ức hiếp bách tính, suỹt chút nữa thì ép chết một người phụ nữ vô tội, nỗi phẫn nộ tích tụ đã lâu liền bộc phát tại chỗ, một quyền vung lên, tên gia nô đó ngã lăn dưới đất, không may phần đầu bị va vào gạch đá, liền mất mạng tức thì.

Kỳ thực nói đến cùng, đây cũng chẳng phải là chuyện to tát gì. Ở triều Đại Hán, nô tì là tài sản của chủ nhân. Trong nhà có bao nhiêu nô tì, cũng được coi là tài sản như trâu ngựa dê ghi chép vào trong hộ tịch, đều phải nộp thuế. Chuyện này cũng giống như đánh vỡ một cái bát ăn trong nhà, vỡ thì thôi, ai quản anh không cẩn thận đánh vỡ, hay là cố ý đánh vỡ. Càng huống hồ gã gia nô đó căn bản là đáng chết, khi Vương Yến nghe thấy chuyện này, cũng chỉ lặng người đi một lúc, cũng không coi là chuyện lớn.

Nhưng trong mắt phụ thân nàng, đây là một chuyện tày đình. Ông trách mắng Vương Hoạch, và không chỉ dùng những từ ngữ khó nghe, mà là dùng đủ mọi lời lẽ thánh nhân mà Vương Yến nghe chẳng hiểu nổi câu nào. Mắng đến mức Vương Hoạch vốn dĩ vì lỡ tay giết người đã hối hận muôn phần, tối ngày hôm đó đã ôm hận tự vẫn.

Đến giờ, Vương Yến vẫn còn nhớ buổi tối hôm đó, phụ thân của nàng thà tin những lời phiến diện của kẻ khác, chứ không chịu tin con trai của mình, vẫn kiên trì đạo lý Khổng Mạnh của ông, trừng ác khuyến thiện.

Thế nhưng, thế nào là thiện thế nào là ác? Không sát sinh thì là thiện sao? Thờ ơ bàng quan là thiện sao? Đại nghĩa diệt thân là thiện sao?

Kết quả lại là nhờ chuyện nhị ca đền mạng cho gia nô mà phụ thân nàng nhận được sự chú ý của đám quý tộc quan cao ở thành Trường An đó, họ lũ lượt đề nghị xin cho ông trở lại. Không lâu sau, cả nhà quay về Trường An. Nhưng Vương Yến chẳng vui chút nào, lần này là dùng tính mạng của nhị ca đổi lấy, nàng thà chẳng về còn hơn.

Vì chuyện của nhị ca, mẫu thân đóng cửa không ra ngoài, ba vị huynh trưởng và phụ thân bất hòa với nhau, đám người hầu trong vương phủ cũng sợ hãi hoang mang, không dám gần gũi với nhà bọn họ, sợ sẽ bị các huynh trưởng đem ra trút giận, cho nên chuyện đưa cơm cho phụ thân, cũng chỉ có nàng có thể làm.

Vương Yến đi xuyên qua đình viện vắng vẻ, đến thư phòng của phụ thân, gõ cửa một cách thuần thục, nhận được sự cho phép bèn đẩy cửa bước vào, khom lưng đặt hộp cơm trên án kỷ, không ngạc nhiên khi nhìn thấy phụ thân đang cầm một chiếc mũ và ngắm nghía.

Đó là một chiếc mũ Giải Trãi.

Từ nhỏ, Vương Yến và phụ thân đã rất thân thiết, nàng cũng biết chiếc mũ Giải Trãi đó là của phu tử của phụ thân tặng người. Truyền thuyết nói, Giải Trãi là một loại thần thú, khi Nghiêu làm hoàng đế, đã nuôi con Giải Trãi trong cung, nó có thể phân biệt được thiện ác tốt xấu, khi phát hiện ra quan viên gian tà, nó liền dùng sừng trên đầu để húc kẻ đó ngã, sau đó nuốt hắn vào bụng. Ở thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, nghe nói Sở Văn vương từng có một con Giải Trãi, sau đó phỏng theo hình dáng của nó chế thành chiếc mũ đội trên đầu, thế nên mũ Giải Trãi trở thành thời thượng ở nước Sở. Sau này quan ngự sử chấp pháp triều Tần đều đội mũ Giải Trãi, nhà Hán kế thừa chế độ thời Tần cũng như vậy, vì vậy dân gian gọi đó là chiếc mũ của pháp luật, là mũ đội đầu của người chấp pháp.

Phụ thân của Vương Yến không phải là quan ngự sử, cho nên chiếc mũ Giải Trãi này ông chưa từng đội, vẫn chỉ để trưng bày trong thư phòng, nhằm nhắc nhở mình nhất định phải phân biệt rõ ràng cong thẳng, trừng ác khuyến thiện. Trước đây, khi nhìn thấy chiếc mũ Giải Trãi này, Vương Yến vẫn luôn sinh lòng kính trọng, nhưng từ khi nhị ca qua đời, nàng lại cảm thấy nực cười, chỉ là không thể hiện ra ngoài mà thôi.

"Yến Nhi". Vương Mãng bỏ chiếc mũ Giải Trãi trong tay xuống, hiền từ vẫy tay với Vương Yến. Vương Mãng nuôi một bộ râu rất đẹp, nhìn rất có khí chất nho nhã của người đọc sách, hơn nữa vì tính cách ôn hòa khiêm cung, nên toàn thể con người luôn khiến người khác nảy sinh cảm giác thân thiện dễ gần.

Vương Yến ngoan ngoãn quỳ bên cạnh phụ thân, ngước mặt lên dịu dàng yên lặng mỉm cười.

Vương Mãng xoa xoa mái tóc của nàng một cách ôn hòa, thở dài nói: "Phu nhân nuôi dạy con rất tốt, nếu không phải đương kim thánh thượng không ham nữ sắc, lão phu nhất định phải nghĩ cách đưa con tiến cung".

Vương Yến khép rèm mi, nhìn chằm chằm vào vết bẩn do gấu váy của mình dính bùn quết trên đấy, trong lòng không tán thành. Phụ thân nàng đúng là hồ đồ, năm nay nàng mới chín tuổi, vẫn còn xa mới đến tuổi cập kê. Mà đương kim thánh thượng đã hai mươi lăm tuổi, đừng nói thánh thượng không ham nữ sắc chỉ chuyên sủng Đại tư mã hiện thời, cho dù có thích nữ sắc, thì cũng chẳng ngắm đến con nhãi như nàng!

(Chính là câu chuyện tình đồng tính giữa Hán Ai đế và Đổng Hiền nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc)

Từ sau khi con trai thứ hai tự vẫn, vợ và con đều xa lánh ông, Vương Mãng cũng chỉ có thể nói chuyện cùng với con gái, mà không để tâm xem con gái nghe có hiểu hay không.

Vương Yến cảm thấy cực kỳ vô vị, cụp mắt nhìn ngó lung tung, mới phát hiện chiếc mũ Giải Trãi trên án kỷ đã không cánh mà bay, thay vào đó là một con dê nhỏ màu trắng to bằng lòng bàn tay!

Không tin nổi, nàng ra sức chớp chớp mắt mấy cái, Vương Yến cơ hồ tưởng mình đang nằm mơ, giọng nói lải nhải của phụ thân bên tai không ngừng truyền đến, nhưng trong lòng rõ ràng lại nghe thấy một giọng nói khác.

"Nha đầu, ngươi có thể nhìn thấy bản tôn sao?"

Vương Yến kinh ngạc nhìn con dê nhỏ bỗng nhiên xuất hiện trên án kỷ, chính xác mà nói, đây cũng không phải là con dê nhỏ.

"Con gái, sao thế?". Biểu cảm lạ lùng của con gái khiến Vương Mãng cảnh giác, vội vàng nhìn theo ánh mắt của nàng, phát hiện con gái đang nhìn chiếc mũ Giải Trãi bên tay của ông.

"Không... không có gì ạ". Vương Yến phát giác phụ thân của mình căn bản không nhìn thấy con dê nhỏ bỗng nhiên xuất hiện đó, bèn hiếu kỳ hỏi, "Phụ thân, Giải Trãi... có hình dáng như thế nào?"

"Giải Trãi, là dê thần, thân thì giống dê, đầu giống kỳ lân, trên trán có một chiếc sừng". Vương Mãng hiếm khi thấy con gái hỏi han ông, bèn lấy toàn bộ nhẫn nại ra giải thích.

Có thân hình giống dê, đầu giống kỳ lân, trước trán có một chiếc sừng... Vương Yến vừa nghe phụ thân nói, vừa đối chiếu với hình dạng của con dê nhỏ kia, càng nhìn lại càng kinh hãi. Đây rõ ràng chính là một con Giải Trãi!

"Con có biết chữ "Thiện" không? Chữ Thiện có phần đầu của chữ Dương (dê), Giải Trãi có thể phân biệt thiện ác đúng sai, nên là dê thần đó". Vương Mãng không nhớ là đã từng kể cho Vương Yến nghe về lai lịch của mũ Giải Trãi, thế nên lại kể lại tường tận một lượt, nhưng không chú ý tới con gái mình nghe mà hồn vía để ở đâu.

"Ông ta nói không sai. Hơn nữa người có thể nhìn thấy bản tôn, đều là người tột cùng lương thiện". Con Giải Trãi đó chớp chớp đôi mắt đen lay láy, Vương Yến lại có thể nhìn thấy trong đó có một nét cười.

Nhưng Vương Yến lại cảm thấy rợn tóc gáy, nàng không thấy mình có thể nhìn thấy thần thú là một chuyện tốt, nếu không tại sao trước đây nàng chưa từng thấy, mà lại đúng ngày hôm nay mới có thể nhìn thấy? Nàng... đâu phải là người tột cùng lương thiện gì đó.

Thế nhưng, tại sao phụ thân lại không nhìn thấy Giải Trãi? Đến người cũng không phải là người tột cùng lương thiện hay sao?

"Phụ thân ngươi là kẻ giả vờ lương thiện, nên hắn coi bản tôn như không tồn tại".

Thấy Giải Trãi có thể biết được suy nghĩ trong lòng mình, Vương Yến có hơi hãi hùng, nhưng thoắt cái lại nghĩ, đối phương đã là thần thú, chút chuyện thần thông này đã coi là gì? Nhưng nghe thấy đối phương nói phụ thân mình là giả vờ lương thiện, thì lại có chút không vui.

Con Giải Trãi đó cười hi hi một tiếng, tiếp tục nói: "Cha ngươi lúc nhỏ đối với trưởng bối cũng có chút khiêm nhường cung kính, nên mới có được tiếng thơm. Hắn say mê danh tiếng, nên đè nén bản tính của bản thân. Như thế có nghĩa là vì danh tiếng mới làm việc thiện, không phải là thật sự lương thiện, mà là giả vờ lương thiện".

Vương Yến ngây như phỗng, nàng không muốn tin lời của Giải Trãi, nhưng mỗi tiếng nó nói đều đâm thẳng vào trái tim nàng.

Tại sao phụ thân lại luôn giữ sự thanh bần? Tại sao phụ thân phải giữ thân thanh khiết? Tại sao phụ thân thà ép chết con trai mình... cũng phải có được sự ngợi khen của người đời?

Tất cả của tất cả, đều là mua danh chuốc tiếng sao?

"Cái thiện của một người, đối với người khác cũng có thể gọi là ác. Bản tôn thấy ngươi cứu con bươm bướm kia, nhưng chú nhện vất vả giăng tơ, há chẳng phải vì ngươi mà chết đói sao? Cùng là sinh linh trong thế gian, nhện xấu còn bướm đẹp, ngươi hà cớ gì cứu bướm mà hại nhện? Nếu chẳng phải bướm gần chết, mà là muỗi sa mạng nhện, thì ngươi làm như thế nào? Là cứu hay là không cứu?"

Vương Yến bị Giải Trãi hỏi hết câu này đến câu khác, hỏi đến mức tâm trí điên đảo, cũng không biết mình đã cáo biệt phụ thân rời đi như thế nào.

Nàng chỉ nhớ rằng, buổi chập tối đầu hạ này, khi nàng loạng choạng đi vào hành lang, vô tình liếc thấy chiếc mạng nhện rách đó, chỉ còn sót lại một ít tơ nhện bay phất phơ tán loạn trong gió.

Con thần thú Giải Trãi chỉ một mình nàng có thể thấy đó, đã trở thành ác mộng của Vương Yến.

Nó thường xuyên xuất hiện không một tiếng động xung quanh nàng, tuy không thể trao đổi với nàng nữa, nhưng ánh mắt sâu thẳm đen láy đó, luôn khiến nàng rét run. Khiến nàng trước mỗi lần làm một việc gì đó, đều suy nghĩ cân nhắc vài lần, là thiện hay là ác.

Nhưng giày vò như thế không được bao lâu, Vương Yến hiểu ra, nàng không phải thần Phật, cũng chẳng phải thánh nhân, thì sao có thể tận thiện tận mỹ? Nàng cố gắng hết sức có thể để coi sự tồn tại vào bất cứ lúc nào của Giải Trãi thành không tồn tại, nhưng vì một câu nói của đối phương, chút tình cảm tôn kính đối với phụ thân trong lòng nàng đã bị sứt mẻ không ít.

Mùa hạ năm nay, Hán Ai đế tuổi trẻ qua đời, lại chưa có con cái, Đại tư mã Đổng Hiền luôn được Hắn Ai đế chuyên sủng cũng xuống suối vàng cùng hoàng đế. Phụ thân của Vương Yến lại nhậm chức Đại tư mã lần nữa, lập Trung Sơn vương còn nhỏ tuổi làm hoàng đế, tân đế bằng tuổi với nàng.

Quân vương nhu nhược mà thần tử mạnh mẽ, cho dù Vương Yến không hiểu chuyện triều chính, cũng biết phụ thân mình chắc chắn là một tay che cả bầu trời.

Nhưng phụ thân nàng xưa nay luôn chú trọng thanh danh, cái tiếng một tay che cả bầu trời này, đương nhiên không để rơi vào tay người khác để họ nắm được thóp của mình. Nghe nói phụ thân nàng trên thì đền ơn ban thưởng cho vương công quý tộc, dưới thì chăm sóc vỗ về bách tính bình dân đủ cả người cô quả lẫn con côi, nơi gặp tai nạn thì dẫn đầu quyên góp tiền của cứu trợ, được trên dưới trong triều ngoài dã khen ngợi, đều ngợi ca là Chu Công tái thế. Việc thiện, ai có thể làm được đến thế? Huống hồ là vị trí đó của phụ thân, có lúc ông chỉ cần ra hiệu, tự nhiên sẽ có người trước ngã xuống người sau tiến lên đua nhau làm việc thay ông.

Vương Yến vẫn lặng lẽ sống trong tòa nhà cũ nát đơn sơ, cùng với mẫu thân làm việc nội trợ, thỉnh thoảng cũng ngẩn ngơ nhìn chiếc mũ Giải Trãi xuất hiện biến mất như thần như quỷ. Thời gian trôi nhanh tựa nước chảy, qua kẽ tay rồi biến mất.

Tân đế nháy mắt đã mười hai tuổi, đã đến tuổi kết hôn thành thân theo sách "Chu lễ". Vương Yến nghe nói phụ thân phát chiếu thư, tuyển chọn con cháu của danh môn trong thiên hạ, để chọn ra người làm hoàng hậu. Hơn nữa để tránh hiềm nghi, còn cố ý gạch tên của nàng trước mặt nhiều người. Kết quả hành động lần này trái lại gây nên sự phản đối mạnh mẽ của người đời, rất nhiều quan viên đều cảm thấy như thế không công bằng, mỗi ngày đều có người đến trước cửa đại điện hoặc cửa vương phủ dâng thư.

Vương Yến vốn dĩ cảm thấy lần này phụ thân làm đúng, nàng đâu muốn vào cung làm hoàng hậu. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nửa cười nửa không của Giải Trãi trên tấm nệm bồ đoàn, nàng bỗng kinh hoảng.

Đây lại là thủ đoạn của phụ thân sao?

Khi nàng nghe thấy tiếng hô vang dội của đám người bên ngoài sân "Cầu mong công nữ làm mẫu nghi thiên hạ", nàng mới biết, cái ngôi hoàng hậu này, mình vẫn thực sự phải làm.

Kỳ thực Vương Yến không muốn bị gả đi, nàng cũng từng có chút ảo tưởng về phu quân của mình, nhưng chưa từng nghĩ người đó sẽ là hoàng đế. Nhưng nàng lại không thể không gả đi, ở nhà, đại ca Vương Vũ phản đối phụ thân, cảm thấy phụ thân một mực làm vậy chắc chắn sẽ đắc tội với tân đế, muốn ngầm giúp đỡ đưa người bên họ nhà ngoại của hoàng đế về kinh. Nhưng tin tức bị lộ, đại ca của nàng bị phụ thân dùng thủ đoạn ghê gớm bắt giam vào ngục, đích thân ban cho một ly rượu độc. Hơn nữa còn đem chuyện này đổ lên đầu họ ngoại của hoàng đế, mượn cớ cất một mẻ lưới quét sạch bọn họ. Thái độ trong triều đối với chuyện này lại thành phụ thân vì đại nghĩa diệt thân, chí công vô tư.

(Để ngăn ngừa ngoại thích mới của Hán Bình đế can dự triều chính, tranh quyền với mình, Vương Mãng chi tôn mẹ đẻ Bình đế là Vệ cơ làm Trung Sơn Hiếu vương thái hậu, còn hai người cậu của Bình đế là Vệ Bảo và Vệ Huyền làm Quan nội hầu ở lại nước Trung Sơn, đóng đô ở Lư Nô không cho tới Trường An)

Cho nên, Vương Yến không thể không gả, bởi vì đây chắc chắn là sự kỳ vọng của phụ thân.

Phụ thân đã giành được quyền lực ngang với hoàng đế, thế thì, cho dù bản thân không thể ngồi ở vị trí đó, cũng muốn cho con cháu mang dòng máu của mình ngồi lên đó.

Thế nhưng, đời này, khi Vương Yến lần đầu từ đầu đến chân đều tô điểm phục sức trâm vàng bội ngọc, và được trang điểm lộng lẫy nhất trong cuộc đời ngồi trong cung Vị Ương, nàng cũng biết rằng, nàng sẽ không sinh được đứa con làm hoàng đế.

Bởi vì, hoàng đế căn bản không cho nàng lại gần.

Xem ra cách nghĩ của phụ thân, đối phương cũng hiểu cặn kẽ rồi.

Giống như Hán Vũ đế Lưu Triệt anh minh thần võ, cũng có nhũ danh là Lưu Trệ, con cháu hoàng tộc cũng giống dân gian, nhũ danh đều được đặt khá là thô lậu, hy vọng sẽ dễ nuôi.

Trước khi Lưu Khản được Vương Mãng đặt tên là Lưu Khản thì có tên là Lưu Ky Tử. Không phải với hàm ý là sao Ky trong các vì tinh tú, mà là chữ Ky có nghĩa là cái sọt để đựng lúa hay đựng rác. Có điều may mà có cái tên Lưu Dã Trư của Hán Vũ đế trước đó, nên hắn thực sự vẫn khá hài lòng với cái tên "Lưu Ky Tử" của mình.

(Còn đọc là Cơ)

Nhưng bây giờ hắn lại tên là Lưu Khản, cái tên này còn là của người mà hắn căm ghét nhất đặt cho. Lưu Khản tức là Lưu Chém, người đó liệu có phải muốn chém hắn không? Căn bản đó là một cái tên chẳng có ý nghĩa vui vẻ yên ổn gì! Bây giờ xem ra hắn từ tên gọi đến hoàng hậu, đều là một tay ông ta sắp đặt, hắn có thể vui vẻ yên ổn được không?

(Chữ Khản tên của Hán Bình đế nghĩa là "vui vẻ", đồng âm với chữ Khản có nghĩa là "chém")

Lưu Khản sống rất buồn bực uất ức trong cung, đương nhiên cũng mặt nặng mày nhẹ với Vương Yến. Vương Yến ngay ngày thứ hai sau khi được gả vào trong cung, cũng rửa hết lớp trang điểm, trút bỏ xiêm y trang trọng nặng nề, mặc lại quần áo cũ giản dị. Đám cung nữ đều nhắc nhở nàng như thế sẽ không được hoàng đế yêu thích, nhưng Vương Yến vẫn rất thờ ơ. Hoàng đế chán ghét nàng, là vì phụ thân nàng. Nàng không thể thay đổi xuất thân của mình, cho nên cho dù nàng trang điểm ăn vận đẹp hay không, cũng chẳng có gì khác biệt, lại hà tất gì phải khiến bản thân sống không thoải mái?

Huống hồ có phụ thân nàng, những cung nữ của hậu cung này, có ả nào là dám lén lút bò lên long sàng của hoàng đế? Trừ phi kẻ đó không muốn sống nữa. Ngay cả bản thân tiểu hoàng đế, cũng sợ đến nỗi không dám tự phong phu nhân, nạp mỹ nhân.

Hơn nữa, Vương Yến thấy vị tiểu hoàng đế này, dù có tâm cũng không có lực.

Lưu Khản bằng tuổi nàng, cơ thể không được khỏe, thường xuyên mắc các chứng như đau tim, đau ngực, hít thở không thông... nghe nói là bệnh bẩm sinh từ trong bào thai. Đại để, đây cũng là nguyên nhân mà phụ thân nàng lựa chọn Lưu Khản trong số con cháu nhà họ Lưu. Tuổi tác còn nhỏ, cơ thể thì yếu ớt lắm bệnh, căn bản không đem lại cho ông chút uy hiếp nào.

Nhìn thấy hoàng đế thiếu niên giả bộ lạnh lùng cứng rắn mà thực chất là hư yếu, thậm chí lắm lúc cãi nhau với nàng, mới cãi được nửa chừng đã vỗ ngực thở hổn hển, dường như gió thổi là ngã, khiến cho Vương Yến không kìm được dấy lên sự thương xót cảm thông từ tận đáy lòng, cũng không thèm để tâm đến đối phương làm mặt lạnh, luôn đối đãi dịu dàng, chăm sóc cẩn thận.

Vì từ nhỏ đã quen với sự cô lập, Vương Yến không cho đám cung nữ lại gần phục vụ, tất cả những chuyện mà nàng có thể làm thì nàng đều cố gắng tự làm. Từ khi nhị ca của nàng chết, phụ thân và mẫu thân chưa nói với nhau lời nào, phụ thân cũng rất nhanh chóng nạp thêm thị thiếp, nhưng Vương Yến chưa bao giờ thừa nhận con cái của những thị thiếp đó sinh ra là em của mình, cũng chưa từng giả vờ đối xử tử tế. Nàng chăm sóc Lưu Khản như em trai của mình, bất kể đối phương có lạnh lùng trào phúng, hăng hái mỉa mai thế nào, hay hừ mũi ra sao, nàng đều tận tâm tận lực.

"Không phiền hoàng hậu động tay". Đây là câu cửa miệng của Lưu Khản. Nhưng Vương Yến lại luôn coi như không nghe thấy, tận tình chăm sóc tất cả mọi chuyện ăn mặc ngủ nghỉ của Lưu Khản như chăm sóc người thân. Lưu Khản là con em hoàng tộc, vốn dĩ cũng là đấng nhân tài, tuy tuổi còn nhỏ, sức khỏe yếu, nhưng đã hơi có chút phong độ tư thái. Có lúc Vương Yến buộc đai áo cho hắn, đều không kìm được nhìn hắn đến ngây ngẩn.

Thiên hạ sao lại có người đẹp đến vậy?

Thân hình gầy guộc của thiếu niên căn bản không có cách nào gánh được bộ cổn phục hoàng đế dày và nặng, chỉ thể hiện được hai phần uy nghiêm của hoàng tộc, càng lại khiến người ta không khỏi nảy sinh một thứ cảm xúc thương xót.

Đây là chồng của nàng, là ông trời của nàng.

Vương Yến ngày càng tận tâm tận lực, tuy nàng biết rằng phụ thân có lẽ không thể ra tay nhanh đến vậy đối với hoàng đế trẻ tuổi, nhưng tất cả những thứ phải bỏ vào miệng, nàng đều đích thân kiểm tra, sau khi nếm thử trước rồi mới đưa đến trước mặt Lưu Khản.

Lưu Khản cũng chẳng phải là lòng dạ sắt đá, trong quá trình sống chung ngày qua ngày, hoàng đế và hoàng hậu trẻ tuổi giống như hai thiếu niên vừa mới quen biết, tình cảm ngày càng thắm thiết.

Chỉ là trong ba năm Vương Yến được gả vào trong cung, sức khỏe Lưu Khản ngày càng xấu đi. Thái y lệnh và nhiều vị đại phu hội chẩn là chứng đau tim, chứng bệnh này cho dù được phụng dưỡng cơm vàng áo ngọc, thì rốt cuộc cũng khó mà trị dứt. Vương Yến bưng bát thuốc, theo lệ tự mình nếm trước một miếng, rồi lại đưa kề bên miệng Lưu Khản đang bệnh nằm trên giường; mà Lưu Khản lại xua tay, hất bát thuốc xuống đất vỡ tan tành.

Vương Yến sắc mặt không đổi, gọi cung nữ tới thu dọn, dặn dò thiện phòng lại đun một bát thiện dược đem lên.

"Xì, thằng nhãi này chắc là nghi ngươi hạ độc, ngươi không giải thích à?" Giải Trãi lười biếng cuộn tròn một cái trên chiếc giường mềm xa hoa và êm ái, vẫn tùy ý buông lời châm biếm mỗi khi Vương Yến và Lưu Khản ở cạnh nhau. Theo nó thấy, Vương Yến có lòng tốt với Lưu Khản như vậy thật là thừa thãi, nàng rõ ràng có thể sống vui vẻ thoải mái hơn, không quản Lưu Khản sống chết, càng huống hồ gã Lưu Khản này đâu có đón nhận tình cảm ấy.

Vương Yến biết mình giải thích cũng chẳng ích gì, Lưu Khản vốn dĩ sống trong một môi trường gian khó, buộc phải đa nghi, lại thêm cơ thể bệnh tật ngày càng trầm họng, tính khí cũng ngày càng thô lỗ nóng nảy. Ngồi trước giường, nhìn Lưu Khản ho đến xé gan xé phổi, Vương Yến chỉ biết lặng lẽ đi châm một nén nhang an thần. Nhìn thấy Lưu Khản dần dần yên tĩnh trở lại rồi chìm vào giấc mộng trong khói nhang vấn vít, Vương Yến mới hơi nhẹ nhõm.

"Người trong thiên hạ chỉ biết đến vương công, mà không biết đến bệ hạ". Giải Trãi nén nhỏ giọng, bắt chước giọng điệu của tiểu thái giám coi sóc phòng ngủ, nói xong tự mình còn cảm thấy thích thú, liền bật cười hi hí.

(Vương công: cha vợ vua, tức Vương Mãng)

Vương Yến lườm nó một cái, biết đồ quỷ này chẳng phải là thần thú có thể phân biệt được thiện ác gian tà gì cả, mà chính là nó sợ thiên hạ không loạn. May mà cũng chỉ có một mình nàng có thể nhìn thấy, nếu không không chừng sẽ còn động trời đến thế nào nữa. Có điều, sự may mắn này, nàng chẳng thà mình không có còn hơn. Vừa nghĩ ngợi lại vừa đi đến trước giường đắp chăn cho Lưu Khản, Vương Yến bỗng nghe thấy ngoài điện có tiếng người hô hoán.

Không muốn Lưu Khản khó khăn lắm mới ngủ được lại bị thức giấc, Vương Yến cau mày đi ra ngoài điện, để ngăn đám cung nữ và thái giám gây ồn ào. Tuy nàng mới chưa đến mười sáu tuổi, nhưng đã làm hoàng hậu ba năm, dẫu trên người không mặc bất cứ thứ gấm vóc lụa là nào, trên đầu cũng chỉ là tùy tiện cài một cây trâm san hô phượng hoàng, nhưng khi nàng đứng ở đó, khí độ toàn thân đều khiến người ta không dám coi thường. Vương Yến thấy đám cung nữ yên lặng trở lại, bèn nhỏ giọng, không vui hỏi: "Có chuyện gì mà hốt hoảng như thế?".

"Bẩm hoàng hậu, có thích khách!". Đám cung nữ sợ sệt quỳ sụp dưới đất, bẩm báo một lượt tin tức vừa nghe được.

Hàng lông mày thanh tú của Vương Yến lại càng nhăn hơn. Nói chính xác thì kẻ đột nhập vào cung không phải là thích khách, mà là kẻ trộm. Có tên trộm trà trộn vào trong cung thái hoàng thái hậu, lục lọi tẩm điện thành một đống hỗn loạn. Nhưng cô tổ mẫu của Vương Yến luôn dẫn đầu tiết kiệm, tên trộm đó đã có khả năng trà trộn vào trong cung, thì hà cớ gì lại chạy vào cung điện nghèo túng nhất? Lẽ nào thứ tên trộm đó muốn lấy lại là bảo vật đặc biệt bên cạnh thái hoàng thái hậu? Vương Yến bỗng nghĩ đến ngọc tỉ truyền quốc và ngọc bích Hòa thị ở bên cạnh cô tổ mẫu, mới đặc biệt hỏi xem có bị mất thứ gì không, sau khi nhận được đáp án, nàng mới an tâm gật đầu.

(Cô tổ mẫu tức bà nội của Lưu Khản, vợ của Hán Nguyên đế là Vương Chính Quân)

Dặn dò đám thị vệ phải lấy hết tinh thần ra canh gác xong, Vương Yến vừa trầm ngâm vừa đi trở lại vào bên trong điện, chỉ là vừa mới quay người qua tấm màn dày, liền nghe thấy trong điện truyền đến tiếng nói chuyện. Trong điện chỉ có Lưu Khản đang ngủ say, còn có thể có ai đang ở đây? Sau hồi sửng sốt, Vương Yến nhớ ra tên trộm đó, suýt chút nữa đã thất thanh hốt hoảng hô hoán. Nhưng nàng lại sợ tên trộm đó đã khống chế Lưu Khản, đành cưỡng ép bản thân tập trung tinh thần để lắng nghe.

Chỉ nghe một giọng nam trong trẻo nói: "... Cậu nói giờ đang là triều Hán à? Ừ, cũng đúng, nơi này đến một bộ bàn ghế cũng chẳng có. Nơi này cũng chẳng có chủ tiệm... Ồ? Gì cơ! Con dê nhỏ trên chiếc giường mềm kia còn sống à? Sao đầu nó lại giống kỳ lân thế? Hơn nữa trên trán còn có sừng! Thần linh ơi! Đây là loại thần thú gì thế? Cũng từ trong "Sơn Hải kinh" chạy ra hả?"

Vương Yến sững người, trái tim đang treo lơ lửng không biết tại sao đã đậu xuống. Tuy con Giải Trãi đó luôn kỳ quái, nhưng nó nói người có thể nhìn thấy nó phải là người tột cùng lương thiện, và nàng vẫn tin tưởng điều này.

Lúc này lại một giọng nam trầm ổn hơn cất tiếng nói: "Nhỏ tiếng chút đi, không nhìn thấy trên giường còn có người đang ngủ sao? Còn muốn đánh thức đối phương để thị vệ đến tóm chúng ta à? Còn nữa, cái gì mà con dê nhỏ? Sao tôi không nhìn thấy gì?".

"... Cậu không nhìn thấy à? Được thôi, có lẽ là một loại thần thú kỳ quái gì đó từ trong "Sơn Hải kinh" chạy ra, đừng để ý đến nó... Ối? Người nằm trên giường kia bị bệnh tim bẩm sinh đó! Này, nhìn dáng vẻ cậu ta đi, môi, mũi, gò má đều đã tím tái cả rồi, chắc chắn vẫn thường xuyên có triệu chứng khó thở hoặc là ngất xỉu".

"Anh còn muốn chữa trị cho cậu ta chắc?"

"Không có cách nào chữa được, bệnh này phải về thời hiện đại, chỉ cần làm một cuộc phẫu thuật nhỏ là có thể giải quyết, nhưng ở thời đại này..."

Vương Yến dùng tay nắm lấy áo ở trước ngực, khó chịu đến mức không thể diễn tả thành lời, hai người phía sau nói gì, nàng đều không nghe rõ. Nàng không biết hai người đó có lai lịch ra sao và tại sao một trong số họ lại có thể nhìn thấy Giải Trãi, nhưng nàng có thể nghe ra, bệnh của Lưu Khản không lạc quan chút nào.

Lặng lẽ lau khô nước mắt, đợi đến khi tĩnh trí trở lại, Vương Yến mới phát hiện trong tẩm điện đã lấy lại sự yên tĩnh. Nàng rón rén đi vào bên trong, quả nhiên phát hiện ngoài Lưu Khản đang ngủ say ra, trong điện không còn bất cứ người nào.

Giải Trãi như có suy tư đang nằm bò trên giường mềm, đối mặt với ánh mắt chất chứa bao nghi vấn của Vương Yến, nó chậm rãi ngáp một cái.

Chuyện kẻ trộm lọt vào cung Vị Ương ồn ào xôn xao một thời gian, cuối cùng vẫn phải lắng xuống.

Thời tiết ngày càng lạnh, sức khỏe Lưu Khản cũng ngày càng kém, thường xuyên suốt đêm không ngủ được, khí sắc mau chóng trở nên xám xịt. Đến nửa cuối năm nay, các yến hội trong cung liên miên không ngừng, Lưu Khản vắng mặt mấy lần, một ngày nọ lúc dậy khỏi giường được, mặc Vương Yến khuyên can, cố gắng chống chọi với bệnh tật xuất hiện trong buổi yến tiệc hiện tại.

Vương Yến có thể lý giải được sự mạnh mẽ của Lưu Khản, rốt cuộc thì hắn cũng là vua một nước, hiện tại đến sức lực để lên triều cũng chẳng có, yến hội trong cung đều là phụ thân nàng giúp hắn chủ trì. Cô tổ mẫu thân là thái hoàng thái hậu vì tuổi tác đã cao, từ lâu đã không xuất hiện trong bất kỳ yến hội nào trong cung, mà Phó thái hậu vì tranh quyền thất bại, cũng sống trong hậu cung lâu ngày, đóng cửa không ra ngoài. Vương Yến cũng thường chăm sóc Lưu Khản, rất hiếm khi xuất hiện trong hoàn cảnh này. Thực tế ở triều Hán, phụ nữ có thể nắm quyền lực rất lớn, nếu nàng muốn can dự vào triều cương, lên triều nghe chính sự cũng không thành vấn đề gì, càng huống hồ là tham gia một buổi yến hội như thế này. Vương Yến vẫn không yên tâm, cuối cùng cũng thay một bộ lễ phục, cùng Lưu Khản tham dự yến hội.

Phụ thân vẫn ôn hòa văn nhã, khiêm cung lễ độ như xưa, thậm chí còn chủ động đứng dậy chúc rượu Lưu Khản, thái độ ân cần thân thiết.

Ánh mắt của tất cả mọi người trong điện đều tập trung vào người vị hoàng đế thiếu niên ở vị trí cao nhất, nhưng không có người nào đứng dậy nói một câu rằng cơ thể của hoàng đế vốn dĩ không thích hợp uống rượu.

Vương Yến ngồi ở vị trí thấp hơn Lưu Khản, biết bộ cổn phục nặng nề đó gần như đang ép vụn cơ thể của hắn, nhìn bàn tay yếu ớt của hắn đang cầm ly rượu mà vẫn không ngừng run lẩy bẩy, không biết tại sao bỗng nhớ lại rất nhiều năm về trước, một buổi chiều mùa hạ nào đó, con bướm xinh đẹp đang sắp chết giãy giụa trong mạng nhện đó.

Vương Yến chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh Lưu Khản, đón nhận ánh mắt kinh ngạc sửng sốt của văn võ bá quan, vô cùng tự nhiên cầm chén rượu trong tay Lưu Khản, ngọt ngào mỉm cười nói: "Phụ thân, long thể hoàng đế không khỏe, chén này bản cung xin uống thay". Nói đoạn ngửa đầu một hơi uống cạn.

Chén rượu đặt lên án kỷ phát ra một tiếng vang nho nhỏ mà giòn giã, gương mặt vốn xinh đẹp thanh tú của Vương Yến bị hơi rượu kích thích, hai gò má ửng hồng, giống như thoa một lớp son phấn lên vậy. Nàng nhìn phụ thân không tỏ thái độ gì ở dưới bậc thang, rồi lại nhìn Lưu Khản bên cạnh hai mắt đang tỏa ra một niềm vui vẻ hiếm thấy, biết rằng lựa chọn ngày hôm nay của mình là chính xác.

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều biết, ly rượu này không thể có độc, phụ thân của nàng cho dù muốn Lưu Khản chết, cũng tuyệt đối không dùng phương pháp xuẩn ngốc này để bị người đời chỉ trích. Phụ thân nàng có lẽ chỉ là muốn cảnh cáo một lần Lưu Khản đang có vọng tưởng giãy giụa, uống một ly rượu, có thể khiến Lưu Khản ốm yếu sẽ đau đớn giày vò thêm mấy ngày, hơn nữa vẫn còn phải bịt mũi để nuốt nỗi nhục này xuống. Nhận được lần dạy dỗ này, Lưu Khản hẳn sẽ ngoan ngoãn nằm trong tẩm điện, không còn muốn xuất hiện trước mặt bách quan nữa.

Nhưng nàng giúp hắn giải vây, cho dù phải mạo hiểm va chạm với phụ thân nàng. Lần đầu tiên nàng tỏ rõ lập trường của mình, trước ánh mắt của văn võ bá quan đầy triều.

Vương Yến cụp mắt cắn môi mỉm cười tự giễu, hắn là chồng của nàng mà, nàng sao có thể vứt bỏ hắn được?

Yến tiệc kết thúc trong một bầu không khí kỳ lạ, Vương Yến về đến tẩm điện rồi vừa ngồi trước gương đồng gỡ trâm cài trên tóc, vừa suy tư có nên dán cáo thị tìm danh y khắp thiên hạ không? Rốt cuộc thì thái y trong cung này không chừng đều là thuộc hạ của phụ thân, ngộ nhỡ bệnh tình của Lưu Khản là bị chẩn đoán sai.

Quan tâm thì sẽ rối loạn.

Vương Yến nhìn thấy chiếc trâm hoa chạm khắc pha lê tím bị ném vỡ trên mặt đất, lần đầu tiên nếm trải cảm giác do dự.

"Ngỗ nghịch với phụ thân, ngươi đúng là bất hiếu". Giọng nói nhạo báng của Giải Trãi từ trên giường truyền tới, nó rõ ràng không ra khỏi tẩm điện nửa bước, nhưng dường như tận mắt nhìn thấy tất cả mọi việc.

Đã là bất hiếu, thế chẳng phải nàng không còn là người tột cùng lương thiện sao? Nhưng tại sao nàng vẫn có thể nhìn thấy Giải Trãi? Vương Yến đã quen với việc coi như Giải Trãi không tồn tại, nhưng vẫn không nhịn được phản bác trong lòng.

"Thiện ác không dễ dàng phân biệt như thế". Giải Trãi chớp chớp đôi mắt đen lay láy, thong thả nói tiếp: "Cái thiện của một người này lại là ác với một người khác".

Trái tim của Vương Yến như bị đâm một cái đau nhói, nàng bỗng nhớ ra, nhị ca và đại ca nhà mình trước sau đều bị phụ thân không chút lưu tình ép chết, đến con ruột của mình còn đối đãi lòng dạ sắt đá như thế...

Giống như bị niệm chú, lời của Giải Trãi vừa mới dứt, thì nghe thấy tiếng kêu hốt hoảng của đám cung nữ từ phía bên chính điện truyền sang. Sự hỗn loạn này thường xuyên xuất hiện trong cung Vị Ương, chắc chắn là Lưu Khản lại bị ngất xỉu.

Đúng thế, thanh thế lần này xem ra khá nghiêm trọng, lại loáng thoáng vang lên tiếng khóc thút thít của đám cung nữ.

Dường như đã có một loại dự cảm nào đó, Vương Yến khom lưng nhặt chiếc trâm hoa chạm trổ pha lê tím bị gẫy thành mấy đoạn trên mặt đất, lòng như tro tàn.

Ngày Bính Ngọ, tháng Mười Hai, năm Nguyên Thủy thứ năm, Lưu Khản vì bệnh tình tái phát, chết trong cung Vị Ương, thọ mười lăm tuổi, thụy là Hiếu Bình hoàng đế.

Đóa hoa mang tên tình yêu trong lòng Vương Yến vừa mới chớm nở thì đã bị vận mệnh vô tình lạnh lùng bẻ gãy, mau chóng tàn lụi thành tro bụi.

Nàng mới mười lăm tuổi đã trở thành thái hậu, chỉ là người lên ngôi hoàng đế lần này không phải con trai của nàng mà là một đứa trẻ hai tuổi do phụ thân nàng chọn lựa trong số con cháu họ Lưu.

Vương Yến cảm thấy có lẽ mình may mắn, nếu trước đây phụ thân lựa chọn một đứa trẻ không chút từng trải, thế thì nàng cũng chẳng thể được gả cho Lưu Khản. Tuy chỉ có thời gian ba năm ngắn ngủi, nhưng nàng lại cảm thấy đó là ba năm sống vui vẻ nhất trong cuộc đời này của nàng.

Cho dù thân phận đã lên tới vị trí chí cao, nhưng Vương Yến không lựa chọn can dự triều chính. Nàng biết nàng thực sự có thiện tâm, nhưng cũng có sự sáng suốt của riêng mình. Có lúc có thiện tâm, lại chưa chắc những việc thiện bản thân làm cũng là việc thiện đối với người khác. Câu nói mà đồ quỷ Giải Trãi đó thường nói không phải là vô nghĩa. Nàng lạnh lùng nhìn phụ thân mình sau ba năm ẩn nhẫn, cuối cùng đã không nhịn được phế truất vị hoàng đế con nít đó, tự mình làm thay.

Phụ thân nàng vì áy náy nên phong nàng làm Hoàng Hoàng thất chủ, nàng đóng chặt cửa điện, chỉ giữ lại vài cung nữ hầu hạ, không gặp bất cứ người nào, sống cuộc sống khép kín.

Kỳ thực cuộc sống của nàng cũng không phải là nhàm chán, mỗi khi Giải Trãi nhàn rỗi đến phát chán, cũng thường nói chuyện phiếm, kể chuyện cho nàng nghe. Tương truyền Hán Cao Tổ Lưu Bang chém rắn trắng khởi nghĩa, con rắn trắng đó cũng là một loại linh vật, biết nói tiếng người, nó nói Lưu Bang rồi sẽ bị báo ứng, chém đầu nó rồi, nó sẽ cướp đầu nhà Hán, chém đuôi nó, nó sẽ cướp đuôi nhà Hán. Kết quả, Lưu Bang một kiếm chém con rắn trắng từ giữa thành hai đoạn, cho nên triều Hán chắc chắn sẽ xuất hiện vấn đề ở thời kỳ giữa.

Vương Yến lại không coi câu chuyện này của con Giải Trãi thành mấy lời nói tùy tiện, nàng cũng biết phụ thân mình cướp ngôi nhà Hán căn cơ không vững, sớm muộn gì cũng bị con cháu họ Lưu cướp lại quyền bính về tay.

Trên thực tế, Vương Yến biết phụ thân mình tuy có dã tâm, nhưng giả vờ lương thiện đã thành thói quen, và cũng thực sự muốn làm việc thiện. Phụ thân nàng những hòng thông qua phục chế chế độ Chu Lễ thời Tây Chu, kỳ vọng khôi phục một quốc gia đã có lễ chế bị lễ nhạc băng hoại, thế nên thi hành nền chính trị mới hoàn toàn mô phỏng chế độ triều Chu.

Nhưng chế độ lễ trị là chế độ đã bị đào thải, chế độ pháp trị của Tần Thủy Hoàng, chế độ Nho trị của Hán Vũ đế có thể thống nhất thiên hạ, phụ thân nàng đúng là giả vờ lương thiện đến cực điểm, lại không biết rằng mình thực thi chế độ lễ trị, là mang vô vàn tổn hại đến cho trong triều ngoài dã và dân chúng bách tính. Giống như là phóng sinh rùa xanh thì thả nó xuống nước, vốn là lòng tốt nhưng lại hóa thành việc ác.

Vương Yến lạnh lùng nhìn phụ thân đi vào đường cùng, biết mình cho dù có nói gì đi nữa cũng chẳng khuyên nổi.

Thời gian cũng chẳng kéo dài được bao lâu, khi quân khởi nghĩa lật đổ triều Tân, xông vào cung Vị Ương, phóng hỏa đốt hoàng cung, Giải Trãi đứng ở đỉnh đầu con hạc đồng trước điện tiền, nhìn Vương Yến đầu không ngoảnh lại đi vào trong biển lửa.

"Ngươi có hối hận không?" Trong đôi mắt thâm sâu của Giải Trãi phản chiếu ngọn lửa ngùn ngụt. Vương Yến lúc này đương vào độ tuổi tươi đẹp nhất của đời con gái, cuộc đời nàng mười mấy năm trước sống trong cảnh thanh bần khổ cực, mà mười mấy năm sau tuy sống trong hoàng cung xa hoa nhất, thì vẫn cô độc lạnh lẽo như vậy.

Bước chân Vương Yến không hề ngừng lại, hối hận sao?

Có lẽ nàng chọn lựa đứng về phía Lưu Khản hơi sớm một chút, sẽ mang đến tai họa càng sớm hơn cho Lưu Khản, nhưng nàng vẫn không hối hận về quyết định năm đó.

Tuy nàng không có cách nào phân biệt được trên thế gian này thế nào là thiện thế nào là ác, nhưng nếu như bảo nàng quay về buổi chiều mùa hạ năm đó, cho dù bảo nàng lựa chọn lại nàng vẫn cứ chọn bươm bướm. Bởi vì nó giãy giụa sắp chết khiến nàng canh cánh trong lòng, cho dù nàng nên đứng về phía con nhện đi chăng nữa. Nhưng đáng tiếc, năng lực của nàng, cũng chỉ có thể cứu vớt được một con bươm bướm nhỏ mà thôi...

Bóng hình tha thướt của Vương Yến bị ngọn lửa cao nhanh chóng nuốt chửng, Giải Trãi nhìn chằm chằm vào biển lửa đó, chìm vào nỗi trầm ngâm vô tận.

Trong cuộc đời dài đằng đẵng này của nó, có rất nhiều người không nhìn thấy nó, có một số người có thể nhìn thấy nó, cũng có người từ có thể nhìn thấy nó chuyển sang không nhìn thấy, nhưng chưa từng có ai có thể như Vương Yến, khiến nó phải nhìn theo nàng rời đi.

Nghe theo bản tâm, chính là tột cùng lương thiện.

Người con gái này, từ lúc sinh ra đến lúc chết đi, đều giữ được cái tâm tột cùng lương thiện sao?

Giải Trãi khéo léo nhảy xuống từ đỉnh đầu con hạc đồng cao ngất ngưởng, trên thế gian này, lại vắng đi một người có thể nhìn thấy nó.

Nó lắc người một cái, nhẹ nhàng tìm thấy chiếc mũ Giải Trãi bị phủ đầy bụi trong một góc nhà kho, lười biếng ngáp một tiếng, rồi lại lăn vào trong mũ, chìm vào giấc ngủ dài...

Năm .

"Ô? Nói như thế, thiếu niên chúng ta vừa nhìn thấy là Hán Bình đế Lưu Khản?". Bác sĩ nằm trên chiếc ghế dài bằng gỗ sưa trong Á Xá, cầm điện thoại vào mạng tra tư liệu, "Vương Mãng soán ngôi nhà Hán, còn có người nói Vương Mãng chính là con rắn trắng mà Lưu Bang chém chết chuyển thế, cho nên mới có tên là Mãng. Khi Lưu Bang khởi nghĩa chém rắn trắng từ giữa thành hai đoạn, mà nhà Tây Hán và Đông Hán vừa hay tròn hai trăm năm. Ái chà chà, thật thần kỳ, con rắn trắng đó không phải có quan hệ bà con gì với Bạch Lộ chứ..."

Lục Tử Cương không thèm chú ý đến bác sĩ lảm nhảm, anh cũng đang tra tư liệu.

Thân dê, đầu kỳ lân, trên trán có độc một chiếc sừng... đó là Giải Trãi? Hơn nữa tại sao rõ ràng anh không nhìn thấy gì, mà bác sĩ lại nhìn thấy? Lẽ nào lời đồn chỉ cổ người tột cùng lương thiện mới có thể nhìn thấy Giải Trãi là thật?

Lục Tử Cương cười cười, cái gì là tột cùng lương thiện chứ, đáng nhẽ phải nói là đồ ngốc có tâm địa thuần khiết mới đúng chứ? Đó mới là tính cách phù hợp với bác sĩ. Hơn nữa lời đồn về thú một sừng, phương Đông phương Tây đều có, hơn nữa đều nhất quán lạ lùng, thú một sừng đều có thể phân biệt thiện ác phải trái, thích những thiếu nữ có cơ thể và tâm hồn thuần khiết.

Có điều, chẳng phải trên thế gian này chỉ có đồ ngốc mới thực sự có trái tim thuần khiết mà không có toan tính riêng sao?

Toan tính riêng của Lục Tử Cương...

Lục Tử Cương nắm chặt thứ trong lòng bàn tay, nếu bác sĩ nhìn về phía bên này, thì sẽ cảm thấy vạn phần quen thuộc.

Bởi đó chính là thứ bác sĩ đã đeo hai mươi tư năm.

Chiếc khóa Trường Mệnh bằng bạch ngọc đã được khảm vàng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio