Tiên Đế Trùng Sinh

chương 312: cút ra khỏi yên kinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe vậy, mọi người đều thấy buồn cười, câu hỏi này còn cần hỏi sao? Đám người Dương Lão Thất thì cũng thôi đi, cũng chỉ là một con chó của nhà họ Tiêu mà thôi, nhưng Miêu Trung Nhân thì là đại đệ tử thực thụ của Tiêu Nghĩa Tuyệt, Diệp Thành động vào Miêu Trung Nhân thì không phải tự tìm đường chết sao?

Nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của Miêu Trung Nhân thì mọi người đã dần phản ứng lại, sắc mặt họ đều thay đổi, nói với vẻ không thể tin được: "Chẳng lẽ anh ta sẽ không sao hết ư?"

"Tất nhiên là không sao rồi!", Miêu Trung Nhân hừ lạnh một tiếng.

"Không thể nào!", Dương Lão Thất kinh hãi nói: "Ông Miêu, nhà họ Dương chúng tôi cũng biết mình biết ta, nhưng ông là đại đệ tử của ông Tiêu Nghĩa Tuyệt mà, sao lại..."

Miêu Trung Nhân lạnh nhạt nói: "Bởi vì cho dù là nhà họ Tiêu mà đấu với Diệp Thành thì sau cùng cũng chỉ có kết cục là hai bên cùng thiệt hại mà thôi, có lẽ đến cuối cùng có thể giết được Diệp Thành, nhưng...e là không một ai trong Thương Long Thất Kiếm có thể sống sót!".

Truyện Hot

Có lẽ là vì biết được điều này nên câu "Phải" của ông ta không thể nào bật thốt ra được.

Thậm chí Miêu Trung Nhân còn nghi ngờ rằng, lúc đó Diệp Thành muốn giết Dương An thật thì ông ta chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.

Nghe vậy, Dương An vừa nóng nảy vừa bực tức, không khỏi quát to: "Dựa vào cái gì chứ!"

Mọi người nghe xong cũng cháy lên ngọn lửa trong lòng.

Phải đấy, dựa vào cái gì chứ! Dựa vào cái gì mà tên này có thể hống hách như vậy, ngay cả nhà họ Tiêu cũng không trị được?

Miêu Trung Nhân lắc đầu, nói với giọng tiếc hận: "Dựa vào cái gì ư, dựa vào việc cậu ta là Diệp Thành!"

"Diệp Thành?"

Mọi người sững sờ.

Đây không phải là lần đầu tiên họ nghe thấy cái tên này, nhưng đây cũng chỉ là một cái tên mà thôi.

Giờ quan sát biểu hiện của Miêu Trung Nhân thì chẳng lẽ cái tên này có bí mật gì không thể để cho người khác biết sao?

Miêu Trung Nhân biết rằng nếu nói những thứ như Thần Cảnh hay Ito Musashi với đám người này thì họ không hiểu, thế nên nói khẽ một câu: "Cách đây không lâu cậu ta đã giết chủ tịch của tập đoàn Aokawa - Aokawa Take".

Câu nói vừa dứt đã nổ tung trong đầu mỗi người như sấm sét giữa trời quang.

Tất cả mọi người đều rất đỗi kinh ngạc.

Trước đó họ nghe Miêu Trung Nhân nói thì cảm thấy mù tịt chẳng hiểu gì, chỉ biết là Diệp Thành rất mạnh, vô cùng mạnh, ngay cả nhà họ Tiêu cũng không dám tùy tiện dây vào.

Nhưng còn việc rốt cuộc vì sao không dây vào được thì không ai nghĩ ra.

Nhưng điều Miêu Trung Nhân vừa nói đã khiến họ hiểu rõ từ đầu đến chân.

Aokawa Take là ai chứ? Chủ tịch của tập đoàn Aokawa - một trong 50 tập đoàn lớn nhất thế giới.

Ông ta là tỷ phú hàng đầu nổi tiếng thế giới, nhiều lần lên tạp chí Time, thậm chí còn có quyền chẳng cần xin phép mà được vào thẳng dùng bữa tối với thủ tướng Đảo Quốc.

Một người như vậy cho dù là tính phạm vi cả thế giới cũng là truyền kỳ uy danh lẫy lừng, gần như là đại diện của người làm ăn trên Đảo Quốc.

Nhưng ông ta lại bị Diệp Thành giết sao?

"Sao có thể như thế được?"

Gần như tất cả mọi người đầu tiên đều không tin, sau đó nhanh chóng biến thành một câu hỏi: "Anh ta giết Aokawa Take xong mà cứ như vậy ung dung tự tại trở về Hoa Hạ sao? Không bị sao hết à?"

Miêu Trung Nhân hiển nhiên đã nhìn thấu được sự hoài nghi trong mắt họ, ông ta thở dài, nói: "Không chỉ như thế, cậu ta còn lấy đi hết gần nửa tài sản của gia tộc Aokawa, còn cả cô người hầu vừa nãy nữa...mọi người không thấy cô ta trông rất quen sao?"

Tần Thư Hoàn vẫn luôn im lặng không nói, nhíu mày thật chặt đột nhiên nói: "Vừa nãy tôi cũng thấy như vậy, giờ xem ra...chẳng lẽ cô ta là con gái của Aokawa Take, thần tượng nổi tiếng thế hệ mới - Aokawa Sayuri?"

Nghe vậy mọi người nhanh chóng nhớ lại, nhưng sau đó thì lại càng kinh hãi.

Giết Aokawa Take, lấy gần nửa tài sản nhà Aokawa đi, độc chiếm Aokawa Sayuri...

Những cái tội này mà kể ra cái nào cũng đủ để khiến Diệp Thành phải chịu cực hình, vì sao loại người như thế này mà vẫn sống nhởn nhơ thế được cơ chứ?

Thấy mọi người như thế, Miêu Trung Nhân cười lạnh, nói: "Tôi còn có thể nói cho mọi người biết rằng, không phải phía bên Đảo Quốc không có phản ứng gì mà là người được phái đi đã bị Diệp Thành giết hết rồi.

Còn cô con gái Sayuri của Aokawa Take giờ cũng biến thành của riêng của cậu ta".

Hiển nhiên là Miêu Trung Nhân đã hiểu sai về mối quan hệ giữa hai cô gái nhà Aokawa và Diệp Thành, nhưng thế cũng khiến cho mọi người càng thêm sợ hãi.

"Ôi trời ạ, nếu tôi mà được như vậy...", có một tên thanh niên híp mắt mơ màng, hiển nhiên là đã thay thế mình vào Diệp Thành, mỗi tối đều làm những chuyện xấu hổ với đôi chị em này.

Mà nhiều cô gái lại run lấy bẩy, ngay cả cô chủ nhà Aokawa cũng khó thoát khỏi móng vuốt của Diệp Thành, ngộ nhỡ Diệp Thành lại vừa mắt họ thì phải làm sao?

Miêu Trung Nhân cũng lười quan tâm những cô gái tự luyến này.

Ông ta quay đầu nhìn Dương Lão Thất, nở nụ cười đầy ẩn ý.

Dương Lão Thất thấy lòng mình lạnh buốt, liền nở nụ cười toe toét, nói với giọng sợ sệt: "Ông Miêu, tôi vẫn luôn trung thành với nhà họ Tiêu, phía bên bác Phúc kia vẫn..."

"Đừng có nói mấy thứ linh tinh này với tôi", Miêu Trung Nhân lạnh lùng phất tay cắt ngang, nói:

"Cậu Diệp đã có lời như thế thì từ hôm nay, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ ai của nhà họ Dương ở Yên Kinh này nữa.

Tất cả những thứ có liên quan đến nhà họ Dương đều biến mất hết trong ba tiếng đồng hồ cho tôi, nếu không...đừng có trách Miêu Trung Nhân này trở mặt không nhận người quen!"

Miêu Trung Nhân nói rồi nở nụ cười châm chọc: "Tất nhiên, ông cũng đừng cho rằng bố ông từng cứu bác Phúc là có thể ôm tâm lý ăn may.

Cho dù là chính bác Phúc ở đây thì bác ấy cũng sẽ ủng hộ quyết định của tôi thôi".

Nói rồi ông ta hừ lạnh một tiếng, nhìn Dương Lão Thất nói: "Nhà họ Dương các người luôn ỷ vào quan hệ với bác Phúc mà huênh hoang kiêu ngạo, hôm nay đã đắc tội người không nên dây vào, thế thì cũng chỉ có thể trách các người quá ngu xuẩn thôi, bây giờ...cút khỏi Yên Kinh cho tôi!"

Nghe vậy mặt Dương Lão Thất bỗng chốc trắng bệch.

Ông ta cúi đầu xuống không dám nói gì nữa, liền đưa con trai lặng lẽ rời đi, chỉ còn lại một đám người sợ tới nỗi run lẩy bẩy, còn không dám nhận lời mời của cậu cả nhà họ Tần mà vội vã ai về nhà nấy.

Đôi mắt Tần Thư Hoàn cũng ánh lên sự kinh hãi.

Không ngờ Diệp Thành lại có lai lịch đáng gờm tới vậy, ngay cả nhà họ Tiêu cũng không làm gì được.

Nhưng mắt cậu ta lại sáng lên, kiêu ngạo nói: "Diệp Thành à Diệp Thành, cho dù anh có giỏi đến mấy thì đã làm sao? Tất cả những gia tộc quyền thế ở Yên Kinh đều không công nhận anh, mọi người tạm thời cung kính với anh chỉ vì sợ hãi, anh đừng có mơ mà bước vào giới thượng lưu ở Yên Kinh!"

"Mà tôi thì khác, tương lai cậu đây sẽ kế thừa cả nhà họ Tần, trở thành người đàn ông đứng trên đỉnh cao của Yên Kinh, trước mặt tôi, anh...không đáng một xu!"

Cậu ta nghĩ vậy liền lập tức trở nên tự tin.

Cậu ta đi lên núi, nhưng chưa đi được mấy bước thì đã thấy Diệp Thành vẫn đang đứng chỗ cũ nói chuyện với ai đó, mà người đó chính là bác của của cậu ta - Tần Sương.

Lúc này Tần Sương đã chẳng hề có dáng vẻ uy nghiêm nữa, ông ta nở nụ cười tươi, cư xử ngang hàng với Diệp Thành, ông ta nói: "Ngại quá, tôi tới muộn rồi, cậu đợi có lâu không?"

Diệp Thành lạnh nhạt nói: "Đợi lâu gì chứ, ông vẫn luôn ở bên cạnh quan sát, mãi đến khi tôi giải quyết xong đám Dương Lão Thất ông mới chạy ra đúng không?"

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio