Tiên Đế Trùng Sinh

chương 859: kiếm trận chém giết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vô số người vây xem tỏ ra kinh ngạc, cho dù là Tần Sương cũng nín thở, chỉ cảm thấy cho dù là mười người giống mình cũng sẽ bị xé tan xác dưới đòn tấn công này.

Rất nhiều người nhìn Diệp Thành với vẻ lo lắng, hy vọng pháp trận do chính tay anh bày ra có thể chống chọi được một lúc.

Lúc này, cho dù là những người ôm hy vọng đối với Diệp Thành cũng chỉ mong anh có thể thoát được ma trảo truy sát của lão tổ Huyết tộc.

Nhưng điều khiến tất cả mọi người bất ngờ đã xảy ra.

“Tùng!”

Con rồng dài bằng sương đen va vào màn sáng màu bạc, khiến đại trận khẽ rung lắc rồi dừng lại.

Nhìn biên độ lắc lư không lớn của màn sáng kia, rõ ràng là va thêm mười hay trăm cái nữa cũng vẫn có thể chống đỡ được.

“Việc này…”

Không chỉ Nhân tộc trên Địa Cầu kinh ngạc.

Mà vô số dị tộc vây xem ở xa xa, thậm chí là các dị tộc ở các hang ổ đang quan sát qua pháp thuật, internet, đều há hốc miệng.

Pháp trận của Diệp Thành có thể chặn được đòn tấn công của lão tổ Huyết tộc một cách dễ dàng.

Thế này chẳng phải là lão tổ Huyết tộc không thể làm gì được anh sao? Diệp Thành sẽ mãi đứng vững không thất bại?

Ngay cả lão tổ Huyết tộc cũng ý thức được điều này, nó vô cùng kinh ngạc và phẫn nộ.

“Chết tiệt, ta không tin!”

Nó gầm thét điên cuồng, từng tầng huyết năng cuồn cuộn, thiêu đốt dữ dội, hóa thành ngọn lửa màu đỏ máu.

Hai tay nó túm ngọn lửa màu đỏ, miệng lẩm nhẩm, thôi thúc sức mạnh huyết mạch, cuối cùng ngưng tụ thành một thanh trường thương đỏ rực.

Phép thần thông thương Huyết Sát!

Trên thanh trường thương kia, vô số tầng lửa máu thiêu đốt hừng hực, cùng với những sợi xích khóa hiện ra giữa không trung, quấn quanh thân thương, không biết đã khóa bao nhiêu oan hồn.

Đây là phép thần thông nổi tiếng như cồn của Huyết tộc, nghe nói càng tự tay giết chết hút máu của nhiều người thì uy lực của phép thần thông thiên phú này sẽ càng lớn, cuối cùng thậm chí có thể xuyên thủng một ngôi sao, giết chết cả Chân Tiên.

Rất nhiều dị tộc biết lão tổ Huyết tộc mà dùng đến phép thần thông này tức là nó đã nổi giận thực sự.

“Đi!”

Nó vung bàn tay lên, trường thương màu đỏ máu lao vút ra.

“Vèo!”

Một giây trước thương máu vẫn còn trong bàn tay nó, một giây sau đã vượt qua mấy nghìn trượng hư không, đến trước mặt Diệp Thành.

Một tầng màn sáng màu bạc giống như những đốm sao xuất hiện trước mắt Diệp Thành, chặn lại thanh trường thương màu đỏ máu.

Nhưng trường thương có uy lực quá mạnh, có thể xuyên thủng cửu u, bắn rơi mặt trời, huyết năng dồi dào cuồn cuộn ở trên đó.

Nó chậm rãi và chắc chắn đâm từng chút một về phía Diệp Thành, phát ra tiếng va chạm kịch liệt với màn sáng màu bạc.

Vô số vụn sao và hoa máu bắn ra từ chỗ trường thương và màn sáng giao nhau.

Mũi thương bắn ra những tia sét đáng sợ, rất nhiều tu sĩ tin chắc, nếu bọn họ tiến lên trước thì sợ là còn không chống nổi một tia sét, cho dù là những người như Tần Sương thì cũng sẽ bị xuyên thủng trong nháy mắt.

Ánh sáng đỏ máu rực rỡ, ánh sáng bạc chấn động trời đất.

Cuối cùng, trường thương màu đỏ máu vào được ba tấc của màn sáng thì không vào thêm được nữa, chỉ có thể phát nổ thành một đám đốm lửa màu đỏ chói mắt, tiêu tan giữa không trung.

“Sao có thể thế được?”

Lão tổ Huyết tộc trợn to mắt.

Đây là đòn tấn công toàn lực của nó, nếu không tính xác thịt của Huyết tộc và các phép thần thông quỷ dị, cho dù lão tổ Huyết tộc đứng ở đó thì cũng chưa chắc có thể đỡ được đòn của thanh trường thương Huyết Sát kia.

“Đây là pháp trận gì vậy?”

Đôi mắt của nó lóe lên tia sáng, lần đầu tiên quan sát nghiêm túc đại trận kia.

Diệp Thành không quan tâm đến nó, quay đầu lại nói với Aokawa Sakura: “Huyết Chú trong người cô khi bị thương trước đó là do nó phóng ra sao?”

Aokawa Sakura nặng nề gật đầu, đôi mắt đẹp nhìn về phía lão tổ Huyết tộc, vừa thù hận vừa sợ hãi.

Huyết Chú kia hành hạ cô ta sáu bảy năm, nếu không nhờ Diệp Thành xuất hiện, thì bây giờ cô ta đã chết vì tinh huyết toàn thân khô kiệt rồi.

“Hóa ra con ranh của Sương Diệp này là người tình của cậu? Ha ha, thực lực của cô ta không tệ, mùi máu tươi cũng ngon lắm.

Đáng tiếc không chờ được Huyết Chú hoàn thành, biến cô ta thành huyết bộc của ta, nếu không ta lại có thêm một con rối mạnh mẽ nữa rồi”.

Lão tổ Huyết tộc cười âm hiểm.

“Họ Diệp kia, có lẽ ta không đánh vỡ được chiếc mai rùa này, nhưng thế thì sao chứ? Cậu không thể trốn trong chiếc mai rùa này cả đời được.

Còn có rất nhiều đệ tử, người thân, bạn bè của cậu ở ngoài núi Hoành Lan và Tô Bắc, ta đã phái người đi bắt họ rồi.

Đến lúc đó, ta sẽ hút cạn máu tươi của họ, khống chế linh hồn bọn họ, biến bọn họ thành những cương thi bù nhìn dưới tay ta trước mặt cậu, ha ha”.

Dứt lời, lão tổ Huyết tộc ngửa cổ lên trời cười lớn.

Khoảnh khắc đó, cho dù là những người quan sát thông qua màn hình cũng có thể cảm nhận được sự độc ác và âm hiểm trong đôi mắt của nó.

“Phải đấy, pháp trận không thể di động được, Diệp Thiên Quân phải làm sao đây?”

Rất nhiều người tu luyện sợ hãi trong lòng, tuy pháp trận mạnh mẽ, nhưng vẫn là sức mạnh dựa vào một núi, một nước, hoặc linh mạch.

Nếu rời khỏi phạm vi pháp trận thì Diệp Thành vẫn phải để mặc cho lão tổ Huyết tộc giết thịt.

Đám người Tần Sương nghĩ nhiều thứ hơn, đại trận có thể bảo vệ được Tô Bắc, nhưng ngoài Tô Bắc, cả Địa Cầu trơ trọi trước mặt lão tổ Huyết tộc.

Chỉ cần nó muốn thì hoàn toàn có thể tiêu diệt cả Địa Cầu, hút cạn mấy tỷ Nhân tộc.

Đến lúc đó, ai có thể chống lại được nó chứ?

Đúng lúc mọi người thầm tuyệt vọng, Diệp Thành bỗng chìa bàn tay ra: “Cô nhóc, hãy nhìn chủ nhân trả thù cho cô đây”.

Dứt lời, anh khẽ giậm chân, quát: “Kiếm lên!”

“Vèo!”

Cả núi Hoành Lan, sông Thương Lan, thậm chí là Tô Bắc, đồng thời có chín nghìn chín trăm chín mươi chín luồng kiếm quang bắn từ mặt đất lên chín tầng trời, xuyên thủng lĩnh vực hắc ám vô tận, hóa thành một tinh hà rực rỡ vắt ngang bầu trời.

“Đây là?”, vô số người kinh ngạc.

Còn lão tổ Huyết tộc thì cứng đờ người, cảm nhận được kiếm khí dày đặc che trời rợp đất, sắc mặt nó cực kỳ khó coi.

Chỉ thấy từng luồng ánh kiếm bỗng chốc xé toạc hư không, đâm cho lĩnh vực của lão tổ Huyết tộc thủng lỗ chỗ, vô số sương đen bị khuấy nát, cả lĩnh vực và pháp tắc hắc ám đều bị chém vỡ.

“Nhiều linh bảo tiên bảo, thậm chí là thiên bảo như vậy sao? Sao cậu có thể tìm được nhiều pháp khí như vậy chứ?”

Lão tổ Huyết tộc không tin.

Nhưng giữa hư không, chín luồng ánh kiếm chấn động bầu trời, chém ra một nhát, chẳng khác gì cắt ngang trời, băm vằm xác thịt sương đen của nó thành mảnh vụn.

Tuy lão tổ Huyết tộc dựa vào phép thần thông hóa thân xuất hiện ở cách đó mấy trăm trượng, nhưng cũng bị thương tổn nguyên khí nghiêm trọng, sắc mặt trắng bệch, điên cuồng gào lên.

Diệp Thành không quan tâm, chỉ điều khiển kiếm khí chém giết điên cuồng.

Cuối cùng, sau lần thứ năm chém xác thịt của lão tổ Huyết tộc thành mảnh vụn, rồi lại để nó thoát khỏi nhờ phép thần thông, cuối cùng Diệp Thành cũng mất kiên nhẫn, hai tay khẽ hợp lại, thốt ra hai chữ:

“Kiếm thành!”

Ầm, khoảnh khắc đó.

Trời đất thay đổi, nhật nguyệt thất sắc, vạn luồng ánh sáng kiếm cùng hội tụ thành một luồng ánh kiếm chói mắt dài mấy trượng, nuốt nhả bất định.

Ánh kiếm kia như được hóa thành từ tinh hà, vô số ánh sao điểm xuyết trong đó, ánh bạc lóe lên.

Cho dù cách chục triệu dặm thì tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được sự rực rỡ và sắc bén của ánh kiếm màu bạc đó.

Kiếm này vừa xuất hiện, kiếm trận cuối cùng cũng hiện vẻ hung ác.

Kiếm này có thể chém Nguyên Anh!

“Không!”

Khoảnh khắc kiếm trận xuất hiện, sắc mặt của lão tổ Huyết tộc bỗng chốc thay đổi, điên cuồng gào lên, bóng dáng lập tức hóa thành một lốc xoáy màu đen, xoay người định bỏ chạy.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio