*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây là chí bảo của Kim Đồng Giáo, Sơn Hà Xã Tắc Đồ!
“Ôi trời! Đây là chí bảo Kim Đồng Giáo dùng để trấn áp sơn môn, vậy mà cũng mang ra”.
Trùng Lâu há hốc miệng.
Sơn Hà Xã Tắc Đồ không phải là vũ khí tấn công giết chóc, mà cũng giống như ngọc Thuần Thanh Lưu Ly Như Ý của Diệp Thành, có thể luyện hóa thành một thế giới.
Tuy nó còn kém thế giới thực sự một chút, nhưng chỉ là một chút mà thôi.
Bất cứ Chân Tiên nào có được nó, đều có thể dễ dàng dung nạp nó vào người mình, không cần tự luyện chế tiểu thế giới, có thể nói là đơn giản hơn gấp vạn lần.
Đây là chí bảo chân chính, thậm chí còn có giá trị hơn cả tiên kiếm Long Diệu và Diệt Huyết Ma Đao, ngay cả Diệp Thành cũng nheo mắt lại.
“Không ngờ có tới ba món bán tiên bảo, lần này các đạo thống Chân Tiên lớn đã hạ quyết tâm thật rồi”.
Môi Ma La cũng run lên.
“Ầm!”
Ba luồng uy áp tiên bảo cuồn cuộn kia xuyên qua hư không, giáng từ trên cửu thiên xuống, khiến người dân trong phạm vi mấy nghìn dặm trên mặt đất đều phải run rẩy quỳ lạy.
Uy thế của nó còn vượt xa bất cứ Thần Tử nào trước đó.
Những người khác hiểu biết, trong lòng cũng trầm xuống.
Ở sâu trong biển sao, tiên bảo cũng vô cùng hiếm gặp.
Rất nhiều Chân Tiên Hợp Đạo cả đời cũng chưa chắc có thể luyện chế ra được một món tiên bảo.
Thế nên tiên bảo là thần binh cuối cùng của một đại giáo, tuyệt đối sẽ không tùy tiện mang ra.
Bán tiên bảo chính là thần binh mạnh nhất.
Trong tám Thần Tử xuất chinh, chỉ có ba người mang theo bán tiên bảo, đủ biết món bảo vật này hiếm có đến mức nào.
Cho dù là đạo thống Chân Tiên cũng rất sợ bán tiên bảo thất lạc ở Địa Cầu, tổn thất đó còn lớn hơn là mất một Thần Tử.
Nếu không phải đến thời khắc sống chết, thì mấy người Vân Lam cũng không muốn dùng đến.
“Diệp Thành, tôi hỏi cậu lần cuối, cậu có khuất phục hay không?”
Vân Lam tay cầm tiên kiếm, tắm trong vạn luồng ráng vàng, giọng nói lạnh lùng truyền từ trên chín tầng trời xuống, khí thế đáng sợ dồn ép từng đợt về phía Diệp Thành.
Diệp Thành chỉ cảm thấy như đang chìm trong con sóng dữ, có thể bị lật đổ bất cứ lúc nào.
Bức thần đồ chứa một tiểu thế giới này tuy không mang chút sức mạnh công phạt nào, nhưng lại là pháp bảo phòng ngự tốt nhất.
Bất cứ đòn tấn công nào khiến núi non sập xuống, mặt hồ vỡ vụn, nước biển cuộn trào, nhưng vào thế giới này cũng chỉ khiến sơn hà đồ rung nhẹ, còn xa mới gây nên tổn thương thực sự.
.