- Minh diễn sư, không cần tiêu hao tâm thần nữa, lai lịch của hai tiểu tử này, ta biết rõ.
Đông Phương Uy thần sắc mặt ngưng trọng, trong mắt cũng thoáng hiện lệ mang.
- Ah? Là nhân vật nào, có thể khiến ngươi thất thố như thế?
Thân ảnh cao lớn đầu mang mặt nạ màu vàng lộ ra một tia hứng thú. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Hai người này, là cừu địch ngày xưa của Hoàng Long Đông Phương gia ta, một người trong đó tên là Từ Huyền, thập phần rất cao minh, tư chất tiềm lực của hắn chỉ sợ còn trên cả Đông Phương Bá con ta.
Đông Phương Uy hít sâu một hơi, trong đầu bỗng dưng nhớ lại nhân vật khó chơi đã từng khiến Đông Phương gia nhiều lần bị nhục, lại không thể làm gì kia.
- Từ Huyền? Chưa nghe nói qua. Bất quá tư chất tiềm lực của người này có thể vượt qua Đông Phương Bá, một trong Côn Vân tứ kiệt sao? Bản điện không tin!
Thân ảnh cao lớn kia khẽ lắc đầu:
- Đông Phương Bá là tân tú kích phát được huyết mạch cường đại nhất của cả Đông Phương gia, được lão tổ và gia chủ dốc lòng tài bồi, có hi vọng vấn đỉnh Côn Vân Quốc Tân Tú đệ nhất nhân, coi như là bản điện, cũng chưa chắc có thể thắng được hắn.
- Mấy năm trước, Sóc tiên sinh lúc lâm chung, từng nói với ta, đại thế Côn Vân Quốc hiện nay duy Đông Phương độc tôn. Nhưng nếu Từ Huyền mất tích thần bí kia tái nhập thế gian, chính là nhân vật cấm kị duy nhất có thể khắc chế Đông Phương gia, thậm chí thay đổi toàn bộ đại thế Côn Vân Quốc.
Ngữ khí Đông Phương Uy hơi có vẻ dồn dập.
- Ta không tin! Ta chỉ tin có thực lực là có thể chúa tể hết thảy, trong phạm vi tám vạn dặm Côn Vân Quốc, có thể có trình độ ảnh hưởng đến đại thế, chỉ có mấy Nguyên Đan kỳ lão quái có thể đếm được trên đầu ngón tay kia thôi.
Thanh âm của kim diện nam tử lộ ra đông cứng đạm mạc.
- Sóc tiên sinh? Ta có nghe thấy, nghe nói là một vị tiên diễn quỷ tài, bất quá bị nhân tài mới xuất hiện Sở Đông đánh bại. Hắn cuối cùng cả đời cũng không tấn chức được đan đạo, lời này còn phải khảo cứu mới được.
Tiên diễn sư họ Minh, không cho là đúng mà nói.
- Đông Phương Uy, ngươi nhưng chớ có tự loạn quân tâm, Quỷ Mi xuất chiến lần này là quỷ tu hiếm thấy, thực lực siêu cường, cơ hồ có thể địch nổi Ngưng Đan hậu kỳ. Mà ta hiện giờ cũng sẽ vận dụng át chủ bài chính thức! Phương Thiên trọng thành kia cho dù nhiều thêm hai viện binh, cũng khó tránh khỏi thất bại!
Kim diện nam tử nắm chắc thắng lợi trong tay nói, đối với sự lo lắng và thái độ cẩn thận của Đông Phương Uy có chút bất mãn.
Cùng lúc đó, ở trước tường thành Phương Thiên trọng thành, Từ Huyền, Đổng Băng Vân cùng với Nhạc Phong, nhìn ra mấy tu giả đang chiến đấu ở phía trước.
- Không được! Trọng thành hiện giờ chỉ có thể tử thủ, một khi chủ động xuất kích, rất có khả năng mất sẽ đi toàn bộ Phương Thiên. Đây là chuyện mà trước khi lão viện trưởng bế quan đã từng dặn dò qua.
Ba người trước mặt, một vị cổ bào lão giả, thần sắc cũ kỹ, lắc đầu nói.
Vị cổ bào lão giả trước mắt này là một vị cường giả Ngưng Đan hậu kỳ, trước mắt chủ đạo hơn phân nửa quân lực của Phương Thiên trọng thành, cũng tự mình tọa trấn một phương đại chiến này.
- Dư tiền bối, vị Từ đạo hữu này là khách quý mà lão viện trưởng khâm điểm, thực lực không tầm thường, chỉ cần để hắn ra tay, chí ít có tám phần nắm chắc, đánh lui đại quân Đông Phương gia, giải trừ nguy cơ của trọng thành.
Đổng Băng Vân hơi có chút bất đắc dĩ nói.
Vị Dư tiền bối này chừng mấy trăm tuổi, bối phận tư lịch khá cao, thậm chí là nhân vật đồng lứa với lão viện trưởng, coi như là Đổng Băng Vân, cũng không dám phát tác.
- Cổ hủ.
Từ Huyền không chút lưu tình thở khẽ hai chữ, hắn trở về Côn Vân Quốc, là vì cường thế báo thù, mà không muốn nghe bất luận người nào điều khiển cả.
- Ngươi tên tiểu tử vô tri này! Chiến tranh tu giới, biến ảo đa đoan, cùng cực khó lường, không phải nhiều thêm một hai cường giả là có thể lập tức thay đổi chiến cuộc đâu. Hơi sai lầm một chút thì toàn bộ Phương Thiên trọng thành sẽ bị hủy hoại trong chốc lát mất, đến lúc đó ai có thể phụ trách... ngươi có thể sao?
Cổ bào lão giả giận tím mặt, run giọng duỗi ngón tay ra chỉ vào Từ Huyền, nước bọt tung bay.
Trong lòng Từ Huyền im lặng một hồi, tự nhiên cũng bỏ qua người này, trong lòng trầm ngâm: Mình đơn thương độc mã ra tay, tự nhiên có thể đánh lui Đông Phương gia, nhưng muốn cho địch quân thương gân động cốt, nhất định phải cần thêm mấy đan đạo cường giả, trước tiên quan sát một chút đã rồi nói sau.
Thấy Từ Huyền trầm mặc, cổ bào lão giả cho rằng đã nói cho hắn phục, hơi thu nộ khí, trầm giọng nói:
- Hai người các ngươi, tên gọi là gì, tuổi còn nhỏ mà đã tấn chức Ngưng Đan, đều là tài năng có thể cải tạo cả.
Bất quá, Từ Huyền lại đang trầm ngâm và quan sát chiến cuộc, căn bản không để ý tới đối phương, kế hoạch của hắn, chỉ cần một mình bản thân, căn bản không cần chúng Ngưng đan của Phương Thiên trọng thành làm gì.
Lập tức cổ bào lão giả nộ khí dâng lên, khí tức Ngưng Đan hậu kỳ khiến mọi người tâm thần bất an.
- Dư tiền bối, tại hạ Nhạc Phong, vị này chính sư đệ của ta Từ Huyền, đều xuất thân từ Tinh Vũ Sơn nhất mạch ngày xưa, có quan hệ sâu xa với Trương gia.
Nhạc Phong đành phải kiên trì nói.
- Từ Huyền? Ngươi chính là cái Từ Huyền!
Cổ bào lão giả bỗng nhiên động dung, chấn động, thân hình nhẹ nhàng sợ run, gắt gao chằm chằm vào Từ Huyền, trong mắt lộ ra cảm xúc kỳ dị phức tạp.
Từ Huyền sắc mặt cổ quái, hơi chần chờ nhìn về phía cổ bào lão giả, nghĩ thầm: chúng ta nhận thức sao? Cổ bào lão giả thần sắc kích động, hít sâu một cái:
- Tiểu hài tử Sở Đông kia trước khi rời khỏi học phủ, từng nói cho lão viện trưởng và một số it hạch tâm trưởng lão chúng ta, Côn Vân Quốc hiện giờ, duy Đông Phương gia độc tôn, chỉ có ngươi làcó thể thay đổi cục diện này thôi!
- Sở Đông? Thì ra là thế.
Từ Huyền động dung, chẳng lẽ Sở Đông có thể suy tính đến chuyện hai kiện Di Lạc Côi Bảo, hàng lâm Côn Vân Quốc sao?
- Dư tiền bối, nếu đã vậy, ngươi còn không mau đểTừ đạo hữu ra tay?
Đổng Băng Vân cắn cắn môi, giờ khắc này tâm tình của nàng hết sức phức tạp, không nghĩ tới thanh niên đứng trước mặt này, dĩ nhiên lại được tiên diễn kỳ tài có một không hai của Côn Vân Quốc suy tính ra là người duy nhất có thể nghịch chuyển đại thế của Côn Vân Quốc.
- Tốt, lão hủ tạm thời giao quyền chỉ huy Phương Thiên trọng thành cho ngươi!
Cổ bào lão giả vậy mà không chút do dự, nhìn chằm chằm vcaof Từ Huyền, trong mắt tràn ngập chờ mong và tín nhiệm.
Cái gì!
Từ Huyền sợ hãi kêu lên một tiếng, cổ bào lão giả cũng quá cổ hủ rồi, rõ ràng tin tưởng lời tiên đoán của một tiên diễn sư như thế, lại giao vận mệnh của một phương trọng thành này cho mình nữa chứ!
- Tiền bối! Vạn lần không được!
Từ Huyền thần sắc nghiêm nghị, đưa tay ngăn cản.
Giờ khắc này, đối với tín nhiệm của một vị lão nhân Ngưng Đan mấy trăm tuổi, tâm tình của hắn hết sức phức tạp, không biết là cảm động hay là trầm trọng đắng chát nữa.
Truyện convert hay : Ta Có Viên Định Hải Thần Châu