- Đông Phương gia kia cũng quá không có thành ý, chỉ phái một tên Kim Điện Vương đã muốn cứu Đông Phương Uy? Chẳng lẽ đây chỉ là thăm dò thôi sao?
Trong giọng nói của Từ Huyền mang theo vài tia trào phúng.
- Bẩm chủ nhân, mượn nhờ lực lượng Nhân Ngư Chi Lệ và Yêu Ngư tộc bí thuật, Tuyết Vi có thể khiến phân thân, thậm chí bản tôn lập tức hàng lâm vào chỗ cấm chế kia, khoảng cách hạn chế trước mắt là một nghìn dặm, trừ phi ngăn cách tất cả thủy chi lực, nếu không cho dù Nguyên Đan cường giả đích thân tới, cũng mơ tưởng cứu đi Đông Phương Uy.
Tuyết Vi lại cười nói.
Từ Huyền nhẹ gật đầu, hắn cũng không nghi vấn Tuyết Vi có năng lực như thế. Thân là Yêu Ngư hoàng tộc, lại nắm giữ Di Lạc Côi Bảo Nhân Ngư Chi Lệ, Tuyết Vi đủ chống lại Nguyên Đan kỳ lão quái.
Ngày xưa nam nhân Thiên Hạt xấu xí kia tựa hồ chỉ dựa vào nửa kiện Di Lạc Côi Bảo đã có thể dùng tu vị Ngưng Đan hậu kỳ chống lại Nguyên Đan sơ kỳ. Đương nhiên, Nhân Ngư Chi Lệ cũng không phải là Di Lạc Côi Bảo loại công kích, dùng thần thông và phụ trợ làm chủ.
- Ngươi nắm chắc thời gian, khôi phục đến tu vị Nguyên Đan kỳ, khi đó nắm chắc tiêu diệt Đông Phương gia lại càng được tăng lên.
Từ Huyền thấp giọng nói.
- Vâng, chủ nhân. Mượn nhờ lực lượng Nhân Ngư Chi Lệ, nhiều nhất hai ba năm nữa là Tuyết Vi có thể khôi phục đến Nguyên Đan kỳ rồi.
Thất Phương Ngọc Bình rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.
Trong mật điện dưới mặt đất lại lâm vào yên lặng.
Trong tay Từ Huyền còn chớp động hào quang vàng đỏ giao thoa, tiếp tục vận chuyển thiên giới thư.
Qua một thời gian ngắn, tất cả tài liệu đều đầu nhập vào trong, Từ Huyền cũng ném vào hơn mười khối trung phẩm linh thạch.
Ông khanh!
Thiết sách đại môn đóng lại, bên trong truyền đến tiếng kim loại va chạm với nhau.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Từ Huyền tiếp tục trấn thiên giới thư.
Ngay sau tháng thư ba kể từ lúc Từ Huyền bế quan, thế lực Đông Phương gia trong Phương Thiên trọng thành đã bị hoàn toàn bị thanh trừ.
Phương Thiên lục thành, một lần nữa hồi phục lại khống chế như trước.
Trong đó thế lực Trương gia của Hoàng Long Linh Thành cũng bành trướng lên, còn công chiếm một tòa linh thành ở phụ cận nữa.
Trương gia có thể có xu thể quật khởi nhanh chóng như thế, thứ nhất là phải quy về danh tiếng của Từ Huyền, hắn lực hiệu triệu kinh người; thứ hai là trong những năm gần đây, Trương gia vẫn một mực nghỉ ngơi dưỡng sức, lại có người của Thần gia Bắc Phong trọng thành đến đỡ, nội tình thâm hậu.
Cho nên, Trương thị gia tộc trở thành thế lực gần với Phương Thiên học phủ trong Phương Thiên lục thành.
Một ngày này, ở phía sau núi học phủ, trong một lâu các.
- Lão viện trưởng, dùng xu thế như thế thì Trương thị gia tộc dưới sự ủng hộ của Từ Huyền ủng hộ, rất có thể sẽ tạo thành uy hiếp cho Phương Thiên học phủ.
Nhị trưởng lão hơi lo lắng nói.
Lão viện trưởng trầm mặc hồi lâu mới thở dài nói:
- Lực lượng của Vận mệnh Trường Hà không thể nghịch chuyển được, tất cả đều như suy tính của đứa bé Sở Đông kia. Cũng thế, bắt đầu từ hôm nay, Phương Thiên học phủ, toàn lực ủng hộ Trương thị Trương gia, trợ giúp họ lên vị trí bá chủ ở Côn Vân tu giới.
Cái gì!
Mấy hạch tâm trưởng lão trong lâu các kinh hô biến sắc.
Cho dù hôm nay thực lực của Trương gia thập phần cường đại, nhưng phe mình thực lực như vậy lại đi phụ tá một gia tộc, cái này có phải có chút không hợp tình hợp lý không?
- Côn Vân tu giới tương lai, cường giả lớp già đã tương đối ảm đạm rồi. Dù sao, thọ nguyên của cường giả Nguyên Đan kỳ thế hệ trước chúng ta phần lớn đều còn thừa cũng không nhiều lắm, còn có thể phong quang bao lâu nữa chứ?
Trên mặt lão viện trưởng không hề quang tâm hơn thua.
Thời gian lại qua nửa tháng, Từ Huyền vẫn chưa xuất quan. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://
Mà lúc này, Đông Phương bổn tộc rốt cục cũng có động tác mới.
Ở bên ngoài Bắc Phong trọng thành mấy vạn dặm truyền đến thập vạn hỏa cấp nhanh chóng xin giúp đỡ.
Cục diện của Bắc Phong trọng thành cũng tương tự với Phương Thiên trọng thành lúc trước, trừ Bắc Phong trọng thành ra, linh thành trong phạm vi quản hạt của nó cũng đã bị Đông Phương gia chiếm đoạt.
Theo sự trở về của Từ Huyền, Phương Thiên trọng thành hiện giờ thế lực cường đại chưa từng có, Đông Phương gia tạm thời buông tha cho nơi này, mà trước tiên nghĩ cách công chiếm Bắc Phong trọng thành.
Một khi đánh hạ Bắc Phong trọng thành, đối với Đông Phương gia mà nói, Côn Vân tu giới Tứ đại linh thành, sẽ chỉ còn lại Phương Thiên trọng thành. Đến lúc đó lại súc tích toàn lực đối phó, đối với Trương thị gia tộc thậm chí Phương Thiên học phủ mà nói, hậu quả không thể lường được.
Đối với chuyện này, Trương thị gia tộc và Phương Thiên học phủ đều lục tục phái ra binh lực trợ giúp, mà ngay cả lão viện trưởng cũng đến Phương Thiên trọng thành.
Nhưng thế công của Đông Phương gia đối với Bắc Phong trọng thành lại dị thường mãnh liệt, chỉ riêng Thất đại Kim Điện Vương đã xuất động bốn vị. Dù dưới viện trợ bực này thì Bắc Phong trọng thành vẫn tràn đầy nguy cơ như trước, bị đánh cho chỉ có thể chống đỡ, miễn cưỡng kéo dài hơi tàn.
- Đông Phương bổn tộc và Cửu Khung trọng thành, liên thủ đánh Bắc Phong, thế đã không thể nghịch chuyển. Vì sao đúng lúc này, hết lần này tới lần khác Từ sư đệ lại bế quan, không quản chuyện ngoại giới chứ?
Nhạc Phong bồi hồi trong Phương Thiên học phủ, hắn được Trương gia và học phủ nhờ vả tìm Từ Huyền ra tay viện trợ.
Trên thực tế, Từ Huyền cũng không phải hoàn toàn không biết chiến sự ngoại giới, nhưng hiện giờ hắn lại đang luyện chế khôi lỗi đến thời khắc mấu chốt nhất.
Trong thời khắc vi diệu này, một nhân vật bất thường khác lại phản hồi Côn Vân tu giới.
Ngày buổi tối hôm đó, một nam tử mặc áo dài thâm lam, lưng đeo bảo kiếm bước vào Phương Thiên trọng thành, nhìn qua là một gã kiếm tu.
Nam tử kia cao ngất hùng vĩ, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hình dáng hoàn mỹ như đá cẩm thạch, tràn ngập mị lực nam tính phi phàm, thập phần bắt mắt.
- Nghe nói Từ Huyền đang ở trong Phương Thiên học phủ.
Kiếm tu nam tử này một đôi mắt bá đạo lăng lệ ác liệt nhàn nhạt quét qua Phương Thiên học phủ ở bên dưới.
Chỉ một thoáng, một cổ kiếm ý hủy diệt xuyên thủng tâm linh, như phô thiên cái địa ập vào Phương Thiên học phủ, mấy vị Ngưng Đan cao nhân bên trong kinh hãi lạnh mình, tâm thần phảng phất như bị kiếm quang đâm thủng vậy.
Cổ kiếm ý kinh tâm hủy diệt kia bao phủ toàn bộ Phương Thiên học phủ, vô số tu giả đều run sợ tâm thần.
Tu vị càng mạnh thì áp lực phải thừa nhận lại càng lớn, mấy vị Ngưng Đan cao nhân trong phủ có một loại cảm giác không thở nổi, dưới cổ kiếm ý kia xuyên thủng xuống, lại không thể nào sinh ra một tia ý niệm phản kháng trong đầu.
- Kiếm ý thật cường đại! Nhìn khắp Phương Thiên lục thành cũng ngàn năm khó gặp.
Vị cổ bào lão giả Ngưng Đan hậu kỳ trong học phủ kia không khỏi ngẩng đầu ngưỡng mộ nhìn kiếm tu nam tử trong hư không kia, tuổi còn nhỏ đã có được tài nghệ như thế, cổ kiếm ý uy hiếp này, thậm chí khiến hắn không thể chống cự nổi. Kiếm đạo kỳ tài như thế, đừng nói là Phương Thiên lục thành, phóng mắt khắp Côn Vân Quốc gần vạn năm cũng khó mà thấy được.
Truyện convert hay : Đấu Phá Thương Khung Chi Vô Thượng Chi Cảnh