Xe chậm rãi tiến vào một tiểu khu sa hoa, cuối cùng dừng lại ở bãi đỗ xe tiểu khu, Tô Dịch Thừa tắt máy xuống xe, vòng qua đầu xe mở cửa cho cô.
Lúc này An Nhiên mới trở lại bình thường, nghi hoặc nhìn anh, hỏi: “đây là đâu?”
Tô Dịch Thừa cười cười, lấy cặp công văn ở chỗ ghế ngồi phía sau, sau đó nắm tay cô đi về phía cửa.
“Là muốn đi đâu?” Không nhận được lời đáp, An Nhiên lại hỏi.
Tô Dịch Thừa cười cười, quay đầu nói với cô: “nhà chúng ta.”
Trong lúc An Nhiên còn có chút chưa kịp phản ứng, Tô Dịch Thừa dắt tay cô lên thẳng tầng , mở cửa đi vào, toàn bộ căn nhà có màu sắc trang nhã, gian phòng lấy đen trắng làm màu chủ đạo rất nam tính. Nhưng lại không có sự lôi thôi của một người đàn ông sống độc thân, cả căn nhà sạch sẽ lạ thường, thậm chí trong không gian còn có hương bạc hà nhàn nhạt.
Tô Dịch Thừa để An Nhiên ngồi xuống ghế sô pha, còn mình đi vào phòng bếp rót một cốc nước hoa quả cho cô, sau đó xoay người đi vào phòng tắm, hôm nay đi khảo sát, phần lớn thời gian đều là chạy đến từng công trường, cả người bụi bặm.
Sau mười lăm phút suy nghĩ, An Nhiên mới hoàn toàn phản ứng được, có chút ảo não sao mình đã bị anh dẫn đến đây, ngồi ở ghế sô pha, thậm chí có thể nghe thấy tiếng anh xả nước tắm trong phòng tắm, đột nhiên cả người có chút đứng ngồi không yên.
Tô Dịch Thừa đi ra từ trong phòng tắm, đã đổi lại bộ đồ ở nhà tiện lợi, áo T-shirt rộng thùng thình và quần đùi rộng rãi, cộng thêm buông nửa tóc, cả người nhìn trẻ hơn không dưới mười tuổi, y hệt như là sinh viên đại học.
Tô Dịch Thừa thong dong mở tủ lạnh trong phòng bếp, lấy một cái bánh bao, sau đó rót cho mình một cốc nước hoa quả, hành trình ngày hôm nay được sắp xếp vô cùng bận rộn, thậm chí chẳng bố trí chỗ ăn cơm trưa cho cán bộ, cứ đi hết chỗ này đến chỗ kia kiểm tra, sáng sớm đi gấp nên cũng không lo liệu bữa sáng, buổi tối chỉ một lòng nghĩ đến trở về sớm nên trên đường đi cũng không cho thư ký Trịnh dừng lại, hiện tại thật là có chút đói bụng.
Ngồi xuống đối diện An Nhiên, trực tiếp xé bánh bao ăn vừa uống nước hoa quả.
An Nhiên nhìn anh, không đừng được quan tâm hỏi: “anh còn chưa ăn?”
Tô Dịch Thừa gật đầu, vừa cắn bánh bao vừa nói: “ừ, hành trình hôm nay rất gấp gáp.”
Đột nhiên An Nhiên đưa tay ra lấy cái bánh bao trong tay anh, thật ra thì lúc làm xong động tác này An Nhiên lại hối hận rồi, nhưng mà vẫn kiên quyết nói: “đừng ăn, bụng đói ăn những thứ lạnh như băng này hại dạ dày.”
Tô Dịch Thừa nhíu mày, cười hỏi: “vậy nên ăn cái gì?”
“Ăn đồ nóng gì đó.” An Nhiên nói, gương mặt bất giác nóng lên, phiếm hồng.
Tô Dịch Thừa bật cười nhìn cô, chỉ nói: “anh không ở nhà một ngày.”
An Nhiên trầm mặc một lát, hỏi: “trong nhà có mì không?” Tô Dịch Thừa gật đầu, nói: “có.”
“Vậy tôi đi nấu chút mì cho anh?” An Nhiên nhìn anh, giọng điệu hỏi ý kiến anh.
“Được.” Tô Dịch Thừa sảng khoái đồng ý, trên mặt vô cùng vui vẻ.
An Nhiên nhìn anh, hơi nghiêm mặt, đi về phía phòng bếp. Đến nhà bếp nhìn những nồi niêu, bát đũa, bồn rửa kia mới ý thức được đây không phải nhà cô, cô cũng không biết mì ở đâu, có chút bất đắc dĩ quay đầu, lại nhìn thấy anh đã vào phòng bếp không biết từ khi nào, đang ngồi trước bàn ăn, chống tay, mỉm cười nhìn cô.
“Cái kia, mì ở đâu?” An Nhiên có phần xấu hổ hỏi.
“Trên tủ bát, bên trái.” Tô Dịch Thừa hào phóng nói, trên mặt vẫn cười, tâm tình rất vui vẻ.
An Nhiên gật đầu, lấy mì từ trong tủ bát ra, cho nước vào nồi, đợi đun nóng, trong lúc này, An Nhiên lại xoay người mở tủ lạnh ra, chỉ thấy trong tủ lạnh to như thế mà chỉ có mấy quả cà chua và trứng gà, ngoài ra chỉ còn lon bia và đồ uống.
An Nhiên lấy cà chua và trứng gà, rửa sạch cà chua cắt lát, sau đó đập trứng gà, rồi bật bếp, cho vào nồi xào lên.
Tô Dịch Thừa mỉm cười nhìn tất cả động tác của cô, nhìn bộ dạng cô thật sự chuyên tâm, trong lòng có một loại cảm giác không thể diễn tả thành lời, cảm giác này thậm chí có chút ít xa lạ.
Lúc này, điện thoại để trên bàn trà vang lên, là điện thoại của An Nhiên, Tô Dịch Thừa đứng dậy đi lấy điện thoại di động, trên màn hình điện thoại hiện chữ nhà, hẳn là điện thoại từ nhà cô.
“Là ai a?” An Nhiên gắp mì vào trong bát, sau đó rưới đều cà chua đã xào xong lên trên mặt, xoay người hỏi.
“Hẳn là điện thoại từ nhà.” Tô Dịch Thừa nói, đưa điện thoại cho cô.
An Nhiên gật đầu, không nghe ngay, nói: “mì xong rồi, anh tự bưng đi.” Nói xong mới cầm điện thoại đi ra phòng khách.
“Alo, mẹ.” An Nhiên nhấn nút nghe, bây giờ mới nhớ tới chiều nay vội vàng đi ra ngoài mà không nói gì với mẹ, có lẽ bà ở nhà thấy muộn thế này mà cô chưa về nên lo lắng rồi.
“An Nhiên, có phải xảy ra chuyện gì không, sao muộn thế này còn chưa về?” Bên kia điện thoại, Lâm Tiểu Phân hơi lo lắng hỏi.
“Không có gì, là chuyện công việc, con đợi xong thì về.” An Nhiên không nói chuyện công trường xảy ra sự cố, cô không muốn vì cô mà mẹ lo lắng.
“Ừ, vậy con về sớm một chút.” Lâm Tiểu Phân không nghi ngờ gì, dặn dò mấy câu rồi cúp điện thoại.
Quay đầu lại, thấy Tô Dịch Thừa đã ngồi vào bàn ăn ăn rồi, nghe thấy cô nói chuyện điện thoại xong, xoay người, vừa vặn đối diện với ánh mắt của cô, cười nói: “mùi vị rất ngon.”
An Nhiên hơi xấu hổ cười cười, thật ra thì cô biết tay nghề của cô cùng lắm chỉ được coi là bình thường, không ăn ngon nhưng cũng không khiến người ta khó nuốt. Vì bình thường toàn ăn cơm nhà, lúc về mẹ đã làm thức ăn thơm ngào ngạt rồi, cô cũng không có nhiều cơ hội tự mình nấu, cho nên tài nấu nướng chỉ coi là tạm được.
“Anh cứ ăn từ từ, tôi về trước.” An Nhiên nói với anh, nói xong, cầm lấy túi trên ghế sô pha chuẩn bị ra về.
“Chờ một chút, An Nhiên.” Tô Dịch Thừa gọi cô lại, chỉ chỉ bát cơm trước mặt mình, nói: “có thể chờ anh ăn mì xong không? Ít nhất cũng để anh đưa em về.”
“Không, không cần phiền phức như vậy, tôi có thể tự mình đi về.” An Nhiên vội vàng cự tuyệt, tóm lại là hai người có chút xa lạ, cô cố gắng hết sức không để mình làm phiền anh, giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, “bây giờ mới hơn tám giờ, không phải quá muộn, tự tôi về nhà là được rồi.”
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa để bát đũa xuống, đứng dậy, đi về phía cô.
An Nhiên khó hiểu, không rõ anh định làm gì.
“Em nói là về nhà?” Tô Dịch Thừa nhìn cô, bình tĩnh hỏi.
An Nhiên sững sờ gật đầu, là về nhà không sai a!
Tô Dịch Thừa cau mày, đưa tay về phía cô, nói: “đưa di động cho anh.”
An Nhiên khó hiểu nhưng vẫn lấy di động trong túi đưa cho anh: “sao vậy?”
Tô Dịch Thừa không nói gì, chẳng qua chỉ cười cười, cầm điện thoại di động mở lịch sử cuộc gọi sau đó trực tiếp nhấn số vừa gọi đến.
Điện thoại được nhận vô cùng nhanh chóng, không đến hai tiếng đã được nghe: “uy?”
“Mẹ, con là Dịch Thừa.” Tô Dịch Thừa nói với điện thoại, nhìn An Nhiên, trên mặt hàm chứa nụ cười.