Tối qua cô thật sự là kiệt sức, thế mà lại không nghe thấy hiệu lệnh rời giường, khi tỉnh lại đã là hơn chín giờ sáng, bên cạnh đã sớm không thấy thân ảnh Tô Dịch Thừa.
Có chút chật vật khi rửa mặt thay lại quần áo, khi đi ra ngoài chỉ thấy có cô giúp việc đang quét dọn trong sân.
Cô giúp việc kia thấy An Nhiên dậy, vội nói: “Thiếu phu nhân đã dậy rồi, phu nhân vừa mới ra ngoài.”
An Nhiên gật đầu, cười cười với bà.
Cô giúp việc bỏ cái chổi trong tay xuống, đi về phía cô, nói: “thiếu phu nhân đói bụng chưa, hôm nay phu nhân nấu cháo từ sáng sớm, bây giờ bếp lò vẫn còn nóng, tôi đi hâm nóng lên cho cô ăn.” Nói xong liền rửa tay vội vàng đi vào phòng bếp.
An Nhiên đi theo, vốn muốn giúp gì đó, nhưng lại bị bà đuổi ra ngoài, nói là trong bếp nhiều dầu khói.
Buồn chán ngồi trước bàn ăn, trong lòng nói thầm, Tô Dịch Thừa đi đâu, trong ngoài nhà cũng không thấy bóng dáng.
Cô giúp việc bưng cháo ra, vừa nói: “Thiếu phu nhân, đây là cháo tổ yến mà phu nhân dậy sớm nấu, cẩn thận nóng.”
An Nhiên nhận lấy, cười cười với bà, “Cô, cô cứ gọi cháu là An Nhiên đi.” Động tý lại gọi thiếu phu nhân thiếu phu nhân, thật không quen.
Cô giúp việc cười cười, gật đầu, thúc dục: “Tranh thủ còn nóng thì nhanh ăn đi, phu nhân nói cô phải bồi bổ tốt vào, gầy quá.”
An Nhiên xấu hổ, nàng không béo, nhưng thật cũng không quá gầy, cô cầm lấy cái thìa, múc từng miếng vào cái miệng nhỏ nhắn, cháo rất ngọt và đặc, dính dánh nữa, mà từ trước đến giờ cô luôn thích ngọt, cháo thế này rất tốt với dạ dày.
Đến khi An Nhiên ăn xong bữa sáng, cũng không thấy Tô Dịch Thừa hay Tần Vân quay về, nên ở trong vườn tưới hoa với cô giúp việc, sau đó nói chuyện với cô một chút rồi ra ngoài. Đi quanh đại viện, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng huấn luyện truyền đến, mấy đứa trẻ con cán bộ cuối tuần nghỉ học, lúc này đang túm năm tụm ba lại chạy qua An Nhiên, nhìn như thế, giống như là đang chơi bắt giặc, vui ơi là vui.
Dọc theo dãy nhà đi đến là một trung tâm giải trí, ngoài trời có nhiều thiết bị công cộng để vui chơi, như cầu bập bênh, đu quay, xà đơn gì đó, có mấy người phụ nữ đang trò chuyện, nhìn là biết, hẳn là cô trông trẻ hoặc giúp việc của nhà cán bộ nào đó. Mấy đứa trẻ hưng phấn chơi đùa, nói cười hoan hô, tâm tình rất tốt.
An Nhiên không có việc gì, nhưng cũng không biết đi đâu, cô hoàn toàn bỡ ngỡ với nơi này, thậm chí có phần sợ sệt, vì nhà nào cũng có lính gác cổng, hơn nữa sắc mặt rất nghiêm túc, khiến người ta không khỏi kính sợ.
Mấy đứa trẻ con chạy nhốn nháo chơi, An Nhiên nhìn chằm chằm vào một cây hòe to lớn trong một viện, có chút say mê, không để ý có một đứa bé chơi đùa chạy về phía cô, khi An Nhiên cảm giác được thì đã không kịp né tránh, hai người va vào nhau, đứa bé kia dùng lực rất mạnh, nên ngã ngồi xuống đất, mà An Nhiên cũng mất thăng bằng, ngã về phía sau.
“A!” vô thức sợ hãi kêu lên, hoàn toàn xuất phát từ bản năng. Thét chói tai xong đồng thời An Nhiên cam chịu nhắm mắt lại, chuẩn bị đợi cái đau đớn kế tiếp.
Đột nhiên, phía sau cảm liền thấy ấm áp, cơn đau vốn nên có cũng không thấy đến, An Nhiên ngã thẳng vào một cái ôm ấm áp, có người ôm lấy cô từ phía sau, tránh cho cô khỏi cảnh ngã nhào.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Thanh âm ôn hoà hiền hậu vang lên bên tai An Nhiên, lúc này An Nhiên mới mạnh mẽ kịp phản ứng, vội vàng rời khỏi lòng người nọ, quay đầu, vội nói “không, không có chuyện gì, vừa rồi thật sự là cám ơn anh.” Bây giờ mới nhìn thấy rõ, người đàn ông này có lông mày đen rậm, mặt chữ quốc, mặc âu phục, trang phục tinh tế, đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ, không nói là đẹp trai nhưng rất có hương vị nam tính.
Người đàn ông cười cười với cô, ánh mắt không dừng lại trên mặt cô, mà xoay người kéo đứa bé ngã ngồi trên mặt đất kia lên, nghiêm mặt dạy dỗ: “sao lại vội vàng hấp tấp như thế, va vào người ta rồi còn không nhanh xin lỗi.”
Thằng bé xoa xoa cái mông ngã đau, kiên cường không rơi nước mắt, nhỏ giọng nói với An Nhiên: “thật xin lỗi!”
An Nhiên mỉm cười lắc đầu, liếc mắt thấy cái tay xước da còn đang chảy máu, vội nói: “cháu chảy máu, có đau không, cô dẫn cháu đi băng bó được không.”
Thằng bé lắc đầu, sợ hãi nhìn người đàn ông bên cạnh An Nhiên.
Chỉ thấy người đàn ông bên cạnh cười cười xin lỗi An Nhiên, nói: “xin lỗi, trẻ con nghịch ngợm quá rồi.”
Lúc này An Nhiên mới kịp phản ứng, thì ra người đàn ông này là phụ huynh của thằng bé, nên vội cười nói: “không sao, trẻ con trời sinh thích chơi đùa, là bẩm sinh a, anh vẫn là nên đưa đứa bé đi băng lại đi, tránh nhiễm trùng.”
Người đàn ông gật đầu, xoay người nhìn thằng bé một cái, khẽ nhíu mày, một lúc lâu sau vươn tay với nó. Đứa bé kia hình như có phần sợ anh ta, không dám nhìn vào anh ta, nhưng vẫn sợ hãi đưa tay đến.
Vào lúc người đàn ông nắm tay con trai chuẩn bị từ biệt An Nhiên thì phía sau vang lên tiếng Tô Dịch Thừa.
“An Nhiên.”
Quay đầu, thấy Tô Dịch Thừa đứng cách cô mấy bước, đầu tóc bị gió thổi toán loạn, cả người mặc quần áo rộn thoải mái.
“Dịch Thừa.” An Nhiên cười cười với anh, xoay người đi về phía anh.
Tô Dịch Thừa nhìn cô một chút, lại chú ý đến người đàn ông đứng bên cạnh, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nụ cười trên khóe miệng cứng đờ.
Người đàn ông cũng nhìn sang, đối diện với ánh mắt của Tô Dịch Thừa, cũng hơi sững sờ, thoáng cái vẻ mặt cũng trở nên lạ lùng.
An Nhiên chú ý tới biến đổi của hai người, dò hỏi Tô Dịch Thừa: “Hai người quen nhau sao?”
Lúc này Tô Dịch Thừa mới hồi phục lại thần trí, quay đầu, nói với An Nhiên: “đi thôi, thư ký Trịnh gọi điện đến, chiều nay anh có việc phải đi, chúng ta phải về trước dự tính.”
An Nhiên gật đầu, quay đầu liếc nhìn người đàn ông đứng đó, khẽ gật đầu, rồi xoay người để Tô Dịch Thừa nắm tay rời đi.
Người đàn ông kia nhìn thân ảnh chậm rãi đi xa, một lúc lâu mới cúi đầu nói với đứa bé nắm tay mình: “Đi thôi.”
Dọc đường đi, không khí có chút lúng túng, Tô Dịch Thừa liên tục im lặng, An Nhiên lại không biết nên nói cái gì, chỉ tùy ý để anh nắm tay. Từ phản ứng của anh với người đàn ông vừa rồi, hai người hẳn là quen biết, nhưng xem ra, dường như là quan hệ không tốt lắm.
Khi trở lại đại viện Tô gia, Tần Vân đã về, đang ở cùng với cô giúp việc trong sân chuẩn bị thịt gà, để buổi trưa nấu cháo gà cho An Nhiên bồi bổ cơ thể. Nhưng gà còn chưa làm thịt xong đã nghe thấy hai người bảo phải về rồi, tâm tình bà lập tức chán nản đi, nhưng cũng không làm thế nào được, chỉ căn dặn hai người rãnh rỗi thì về nhiều một chút, nói ngày mai hầm con gà này mang cho hai người.
Trên đường đi Tô Dịch Thừa chuyên chú lái xe, sắc mặt căng thẳng, không hề ôn hòa như trước, mà là bộ dạng đừng đến gần, nhìn có chút đáng sợ.
“Công việc rất gấp sao?” Bầu không khí lúng túng có chút kỳ lạ, An Nhiên cố gắng tìm đề tài phá tan yên lặng.
Tô Dịch Thừa dường như không nghe thấy, ánh mắt nhìn thẳng chuyên chú lái xe.
“Dịch Thừa?” An Nhiên thử gọi.
Lúc này Tô Dịch Thừa mới bừng tỉnh, sững sờ quay đầu, hỏi, “hả, em vừa nói gì?”
An Nhiên nhìn anh chằm chằm, cuối cùng lắc đầu, nói: “không thì đổi lại, để em lái xe, nhìn anh không tập trung lắm.”
Tô Dịch Thừa lắc đầu, cười cười với cô: “không sao, vừa rồi đang suy nghĩ chút chuyện, nên không chú ý nghe.”
An Nhiên khẽ thở dài, nói: “Anh và người đàn ông vừa rồi quen biết phải không.”
Tô Dịch Thừa nhìn cô, gật đầu, cũng không phủ nhận, “cậu ta ở đại viện cơ quan, cách không xa, gặp vài lần.”
“Ừ.” An Nhiên gật đầu, không hỏi nữa, cô vẫn cảm thấy, nếu anh sẵn lòng nói với cô thì sẽ nói với cô, nếu không thì tự hỏi, tự thảo luận cũng rất mất mặt. Cô liền thay đổi đề tài, hỏi: “buổi chiều có họp gấp sao?”
“Hai giờ, nhưng mà trước khi đến phải chuẩn bị một chút.” Tô Dịch Thừa thành thật nói.
“Như thế thì đi ăn cơm đi, bác sĩ nói anh phải ăn cơm ba bữa đều đặn.” Hai ngày này phải ăn uống đúng giờ một chút, nếu đói mà xảy ra vấn đề gì, thì cái được không bù lại nổi cái mất.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, rồi gật đầu, khóe miệng cong lên thành nụ cười nhàn nhạt.
Từ đại viện trở về căn nhà trong thành phố đã gần mười một giờ, vì biết anh gấp gáp, nên nhân dịp anh đi thay quần áo, An Nhiên vội vàng tranh thủ cho mì vào bát, đun nước sôi, đập quả trứng vào.
Tô Dịch Thừa rửa mặt thay quần áo xong xuôi đi ra, An Nhiên đang đập trứng, khuấy đều ra rồi đổ lên trên mì, thấy anh đi ra ngoài, vội nói: “Đến ăn mì đi.” Nói xong, bưng bát mì để lên trên bàn ăn.
Tô Dịch Thừa gật đầu, đi đến ngồi xuống chiếc ghế nhỏ. Uống một hớp, thật ra thì mùi vị chỉ có thể xem là bình thường, nhưng mà tràn đầy tấm lòng, khiến anh thấy bát mì này đặc biệt ngon miệng. Gật đầu khen ngợi: “Mùi vị rất ngon.”
An Nhiên cười yếu ớt, ngồi xuống đối diện anh, tay nâng má, nhìn anh ăn, cái gì cũng không làm.
Tô Dịch Thừa ăn rất nhanh, nhưng là dáng ăn rất tao nhã, không hề văng chút nước canh nào ra ngoài, một giọt cũng không.
Đang ăn, đột nhiên gắp một miếng trứng đưa tới cho An Nhiên, ý bảo cô há mồm.
An Nhiên lắc đầu, “Anh ăn đi.” Động tác thân mật như thế khiến cô không được tự nhiên, khuôn mặt ửng đỏ.
Tô Dịch Thừa cũng không thu hồi chiếc đũa, đang kẹp miếng trứng khăng khăng muốn cô ăn.
Thật là có chút thất bại, không lay chuyển được anh, An Nhiên đành phải há mồm ăn miếng trứng kia, da mặt mỏng đỏ bừng lên.
Tô Dịch Thừa hài lòng cười cười, sau đó lại gắp một miếng như thế đưa tới cho cô.
An Nhiên nhíu mày, nhưng vẫn bất đắc dĩ há mồm ăn, đến khi Tô Dịch Thừa gắp miếng thứ ba thì An Nhiên giả vờ tức giận, nghiêm túc nói: “Tô Dịch Thừa, đây là anh ghét bỏ đồ ăn em làm quá khó ăn, cho nên không ăn sao?”
Tô Dịch Thừa ngẩn người, dường như là không ngờ cô lại nói như thế, nên lắc đầu, cúi đầu ăn một miếng mì trứng lớn còn lại, thậm chí cả nước mì nóng cũng ăn hết vào bụng, sau đó để bát đũa xuống, chăm chú nhìn An Nhiên nói: “Mì vợ anh làm là ngon nhất, sau này có bao nhiêu anh ăn bấy nhiêu.”
An Nhiên bị vẻ mặt nghiêm túc của anh chọc cười, không để ý đến anh, thu dọn bát đũa cho vào bồn rửa bát.
Nhìn lại đồng hồ trên tay, đúng là không còn dư nhiều thời gian nữa, Tô Dịch Thừa cầm cặp công văn, nói một tiếng với An Nhiên, rồi liền đi ra cửa.
Dự án ‘Bích Hồ Viên’ đang thi công xây dựng, nếu suôn sẻ thì tháng sau sẽ bước vào giai đoạn hai, mà dự án tòa thị chính cô đã rút lui, lúc này cô coi như là thảnh thơi, nên có chút buồn chán.
Trở lại thư phòng một lần nữa lấy ra bản thảo thiết kế đã hoàn thành được một phần tư ra, cô thích mỗi khi mở ra thì ý tưởng thiết kế sẽ xông lên đầu, cho dù dự án này thì thất bại ít nhất cô cũng có thể tự ăn nói với chính mình.
Linh cảm thật ra cực kỳ khó đoán, có thể gặp mà không thể cầu, hồi đó suy nghĩ rất lâu, phác họa ra nhiều lắm, tham khảo nhiều lắm, mất gần nửa tháng thời gian cũng ra được sơ sơ, bây giờ có lẽ là trong lòng không có gánh nặng nên chiều nay, An Nhiên vẽ ra vô cùng thuận lợi, hầu như không hề đứt đoạn, một buổi chiều mà bản thảo đã xong hơn nửa, thậm chí còn đẹp hơn, hài lòng hơn bản thiết kế trước đây.
Đột nhiên chuông cửa vang lên, ting tong ting tong, An Nhiên để bút vẽ xuống, hơi nghi hoặc đi về phía cửa.
Cô không biết là ai tìm đến, nhưng mà hẳn là tìm Tô Dịch Thừa, vì đây là nhà Tô Dịch Thừa, mà gần đây cô mới chuyển vào, thậm chí chưa hề nói với người khác là mình ở đây.
Từ lỗ chống trộm nhìn ra, thấy Lăng Nhiễm đứng bên ngoài, thân thể xiêu vẹo, cả người không đứng vững. An Nhiên đưa tay chuẩn bị mở cửa ra, cũng tại thời điểm tay cầm vào chốt cửa cô thoáng chốc do dự, trực giác mách bảo cô nên tránh xa Lăng Nhiễm một chút, thật ra thì cô ta đối xử với người khác không hề đơn thuần, cô ta chưa lần nào thẳng thắn nói chuyện với cô về mọi chuyện giữa cô ta và Tô Dịch Thừa.
Chuông cửa vẫn kêu ting tong ting tong không ngừng như quyết tâm anh không mở thì không ngừng lại. An Nhiên do dự, cuối cùng vẫn đưa tay ra mở cửa.
Vừa mở cửa, An Nhiên ngửi được mùi rượu nồng nặc hun người, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Dường như Lăng Nhiễm có phần say, cả người mắt lờ đờ.
“Cô Lăng?” An Nhiên khẽ gọi cô ta.
Lăng Nhiễm đứng xiêu vẹo, nhìn cô, mí mắt dường như nặng trĩu, trong nháy mắt cả người lảo đảo, lắc lư, như là bất cứ lúc nào cũng có thể ngã nhào xuống.
Thật sự chính là cô ta bất cẩn ngã nhào rồi, An Nhiên không thể làm gì khác hơn là đưa tay dìu cô ta: “Vào trong trước đi.”
Lăng Nhiễm dựa cả vào người An Nhiên, vừa khóc vừa cười ôm An Nhiên nói: “An Nhiên, tôi thật khó chịu, thật sự khó chịu.”
Mặc dù cô ta không nặng, thoạt nhìn cũng rất gầy, nhưng cả một người trưởng thành đổ lên người An Nhiên, thật sự An Nhiên có phần không chịu nổi, huống chi, cô ta còn không yên tĩnh, say đến độ lung la lung lay.
“Hô ——” thật vất vả đỡ cô ta ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, An Nhiên thở dài, xoay người chuẩn bị rót cho cô ta cốc nước, không ngờ, vừa mới xoay người muốn đi, thì tay lại bị cô ta kéo chặt lại.
“Cô buông tay ra, tôi đi rót nước cho cô, cô bây giờ thế này, uống nước sẽ thoải mái một chút.” An Nhiên nói.
Lăng Nhiễm lắc đầu, nắm chặt tay An Nhiên không thả ra, vẻ mặt uất ức nhìn cô, nói: “An Nhiên, tôi khó chịu, thật khó chịu.”
“Cô khó chịu là vì cô uống rượu say, cô buông ra, tôi đi làm cho cô chút trà giải rượu, uống cho dễ chịu.” An Nhiên thật có cảm giác thất bại, theo lý thuyết, cô và cô ta mới gặp mặt hai lần, căn bản không tính là bạn bè, nhưng bây giờ cô ta uống rượu say lại chạy đến đây tìm cô, đây là có chuyện gì! An Nhiên trong lòng cân nhắc, có lẽ, cô nên gọi cho Lăng Lâm, để cô ta đến đón người.
Lăng Nhiễm lắc đầu, dùng ngón tay chỉ vào ngực mình, nói, “tôi không say, là ở đây khó chịu, rất khó chịu!”
An Nhiên nhìn cô, không biết nên nói gì, thì tay bị cô ta kéo, đi không được, đành phải ngồi xuống cạnh cô ta.
“Tôi thật sự yêu anh ấy, thật thật yêu anh ấy, dù rời xa bảy năm, nhưng mà từng giờ từng phút tôi đều nhớ đến anh ấy, nhớ đến quãng thời gian mà chúng tôi đã cùng nhau trải qua. Tôi thật sự hối hận, thật hối hận sao năm đó lại uống rượu, tôi biết rõ là mình không uống được, nếu không sẽ không có chuyện như thế.” Nói xong, Lăng Nhiễm có chút bi thương khóc lên.
An Nhiên không nói gì, bởi vì cô biết anh ấy trong miệng cô ta là chỉ Tô Dịch Thừa, cô ta là bạn gái cũ của Tô Dịch Thừa, mà mình là vợ hiện nay của Tô Dịch Thừa, bạn gái cũ tìm đến vợ hiện thời khóc lóc kể lể yêu chồng mình như thế nào, hối hận năm đó đã chia tay ra sao, đối với tình huống thế này, cô hoàn toàn không biết làm thế nào, vì không hề có kinh nghiệm.
Đang khóc, đột nhiên Lăng Nhiễm ngẩng đầu, nhìn quanh cả căn nhà, sau đó bất thình lình cười ngốc nghếch, nói: “cô biết không, tất cả mọi thứ trong phòng này đều không hề thay đổi, vẫn được trang trí như hồi đó.”
An Nhiên nhíu mày, nhìn cách bài trí xung quanh căn nhà.
Lăng Nhiễm chợt đứng lên, thân thể lung la lung lay, chân không đứng vững, lảo đảo đi về phía bàn ăn, nhẹ tay vuốt mặt đá cẩm thạch, rồi cái ghế màu đỏ, sau đó cười ngốc nghếch, lẩm bẩm nói: “hồi đó, tôi ngồi trên cái ghế này, sau đó a Thừa sẽ bưng thức ăn đã xong xuôi dọn lên, tài nấu nướng của anh ấy lúc đầu không tốt, nhưng vì tôi, vì tôi kén ăn, anh ấy lén lút học nấu ăn rất lâu, cuối cùng, thậm chí còn nấu ngon hơn đầu bếp bên ngoài.”
An Nhiên không nói gì, chỉ nhìn cô ta chằm chằm, tài nấu ăn của Tô Dịch Thừa quả thật rất tốt, lúc trước anh đã làm một lần, nên Lăng Nhiễm không hề khoa trương, quả thật là còn ngon hơn đầu bếp ở nhà hàng bên ngoài, chẳng qua là cô không ngờ, tài nấu ăn của anh là do hồi đó anh học vì cô ta.
Lảo đảo, Lăng Nhiễm lại đi về phía thư phòng, đẩy cửa bước vào, nhìn cách bài biện vẫn quen thuộc như thế, liền tay che miệng, có phần mơ hồ nói: “còn, vẫn còn giống như trước kia, không thay đổi, thật không thay đổi!”
An Nhiên nhìn cô ta, hai tay ở hai bên người bất giác nắm chặt, trong lòng không hiểu sao có sự khó chịu không rõ lý do, chỉ cảm thấy trong ngực cực kỳ buồn bực.
Lăng Nhiễm liêu xiêu muốn đi vào phòng ngủ, trong lòng An Nhiên thắt lại, bước nhanh lên trước, cầm tay cô ta đang đặt trên cánh cửa, lạnh lùng nói: “Lăng tiểu thư, cô uống say rồi, tôi đưa lên.” Phòng ngủ đó là phòng của cô và Tô Dịch Thừa, cùng ôm nhau ngủ, cùng nhau dây dưa triền miên, cô không muốn nghe thấy bất kỳ lời đánh giá nào từ trong miệng người khác, càng không muốn biết trước kia như thế nào.
Mượn rượu Lăng Nhiễm dùng sức hất tay cô ra, lại lảo đảo xoay người về phòng khách, nhìn ghế sô pha màu xám bạc kia, lại cười ngây ngốc, rồi xoay người, nhìn An Nhiên, nói: “Trước kia a Thừa đặc biệt thích ôm tôi ngồi trên ghế sô pha xem tivi, anh ấy thích xem thời sự, chính trị, nhưng mà tôi thích xem phim truyền hình, anh ấy cảm thấy buồn bực và nhàm chán, nhưng lần nào cũng cùng tôi xem hết, khi tôi khóc sẽ lấy khăn giấy cho tôi, khi tôi cười cũng cười cùng tôi, sau đó cưng chiều xoa xoa mũi tôi, hôn nhẹ lên trán tôi, khoảng thời gian đó, là cuộc sống hạnh phúc nhất của tôi.” Nói xong, lại bi thương khóc òa lên, sau đó xoay người đi đến trước mặt An Nhiên, nắm quần áo của cô, khóc nói: “cô trả a Thừa lại cho tôi, trả lại cho tôi có được không? Tôi rất yêu anh ấy, không thể không có anh ấy!”
An Nhiên chỉ cau mày, trong lòng cực kỳ khó chịu, cô cảm thấy hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, hít sâu vào một hơi, nhắm mắt lại, nói: “Lăng tiểu thư, tôi không hiểu cô đang nói cái gì, cô say rồi, để tôi đưa cô lên!”
Lăng Nhiễm đột nhiên đẩy cô ra, có chút kích động nói, “anh ấy không yêu cô, a Thừa căn bản là không yêu cô. Tôi ra đi bảy năm, bên cạnh anh ấy chưa từng xuất hiện người con gái nào, cô cho là vì sao, anh ấy đang đợi tôi, đang đợi tôi quay về!”
“Nhưng cuối cùng anh ấy vẫn là cưới tôi, mà bây giờ tôi mới là Tô phu nhân, là vợ của Tô Dịch Thừa!” An Nhiên nhìn chằm chằm cô ta nói, hai tay nắm chặt.
Lăng Nhiễm nhìn cô, nhìn chằm chằm, sau đó đột nhiên ngồi co quắp xuống đất, cả người như quả bóng hết hơi, không hề có sức sống. Ánh mắt nhìn nơi nào đó, hai mắt hoàn toàn không có tiêu cự, nói, như là đang lẩm bẩm: “tôi để anh ấy chờ quá lâu, lâu đến mức trái tim đã nguội lạnh, tôi sai rồi, tôi nên quay về sớm một chút, tôi nên về sớm một chút…”
Trong lòng An Nhiên khó chịu, bởi vì lời cô ta vừa nói, làm cô nhớ tới sự xúc động khi kết hôn hồi đó, bây giờ hồi tưởng lại cái câu thích hợp của anh khi đó, trái tim đột nhiên đau dữ dội.
“Ha ha, ha ha…” Đang ngồi dưới đất, bất thình lình Lăng Nhiễm lại cười ra tiếng, nhìn An Nhiên, ngữ điệu vừa chua ngoa vừa cay nghiệt nói: “Cô cho là vì sao a Thừa lại cưới cô?”
An Nhiên nhìn cô ta, đôi môi nhếch lên, móng tay được mài dũa vì dùng sức quá mà đâm sâu vào lòng bàn tay, âm ỉ thấy đau!
“Đó là bởi vì tên của cô, An Nhiên! Lăng Nhiễm, không phải là Nhiên mà là Nhiễm, cô chẳng qua chỉ là thế thân của tôi! Là thế thân của tôi!” Lăng Nhiễm thét chói tai, sau đó lớn tiếng cười lên, điên điên khùng khùng la hét, “ha ha ha, cô là thế thân của tôi, người a Thừa yêu là tôi, yêu tôi.”
Lăng Nhiễm… An Nhiên…
Nhiên giống như Nhiễm?
An Nhiên chỉ cảm thấy hoảng hốt, cả người choáng váng. Là thế này sao? Lý do anh cưới cô hồi đó là vì tên của cô, vì tên cô cùng âm với tên bạn gái cũ của anh? Đúng vậy a, tại sao điều kiện tốt như thế, vì lẽ gì mà băn khoăn không tìm được người người phụ nữ thích hợp để kết hôn!
Hít sâu một cái, đau đớn nhắm mắt, rồi lại mở ra, đáy mắt lạnh như băng, ngữ điệu căng thẳng: “Lăng tiểu thư, mời đi ra ngoài.” Cô không muốn ở chung một không gian với cô ta, cô cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn.
“Ta không muốn.” Lăng Nhiễm dường như uống rượu say rồi, giọng nói đặc tính trẻ con, sau đó lại ngây ngốc gãi gãi tóc đi về trên ghế sô pha, trong miệng lẩm nói, “tôi muốn ở đây chờ a Thừa quay về, chờ anh ấy về, giống như trước sẽ ôm tôi, hôn nhẹ tôi… ” Nói xong thì đi về phía ghế sô pha trong phòng khách, sau đó cầm lấy cái gối dựa đến ôm vào lòng, nhắm mắt lại, lẩm bẩm, rồi không bao lâu sau truyền đến tiếng hô hấp nhàn nhạt, hiển nhiên đã ngủ thiếp đi.
An Nhiên sững sờ đứng đó, cả người như là đột nhiên bị rút hết hơi sức.
Buổi tối, Tô Dịch Thừa vuốt vuốt chân mày có phần đau nhức, hội nghị mở từ trưa đến chiều, nhìn chằm chằm vào màn hình kia nhiều ánh mắt nhức nhối. Lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa, cả căn nhà đen ngòm, anh khẽ chau mày lại, An Nhiên không có ở nhà sao?
Đưa tay bật đèn lên, “tách —” một tiếng, ánh sáng chiếu sáng cả gian phòng, một tay kéo kéo cái cà vạt trên cổ, đang nghĩ có nên gọi điện thoại cho An Nhiên không, thì đột nhiên nhìn thấy An Nhiên đang ngồi xổm ở góc tường, thấy cô trơ ra nhìn mình, trên mặt dường như còn có dấu vết của nước mắt.
Không biết xảy ra chuyện gì, anh để cặp công văn xuống tủ bên cạnh, bước nhanh về phía cô, nửa ngồi trước mặt cô, nghi hoặc hỏi: “sao thế? Sao không bật đèn?”
An Nhiên trơ ra lắc đầu, không nói gì.
“Ừ…” Lăng Nhiễm ở trên ghế sô pha bị chói mắt vì ánh đèn, giơ tay lên che lại, rù rì chậm rãi tỉnh lại.
Nghe tiếng, Tô Dịch Thừa chợt quay đầu, lúc này mới chú ý tới trong phòng này thế mà lại còn có người thứ ba, mà người nọ chính là Lăng Nhiễm!
Lăng Nhiễm uể oải ngồi dậy, như là đã quên mọi chuyện trước đó, đưa tay lên vuốt vuốt cái đầu đau nhức vì say rượu, hai mắt mờ mịt nhìn hoàn cảnh lạ lẫm, cuối cùng đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Tô Dịch Thừa.
“A Thừa?” Lăng Nhiễm thử gọi, cô nhớ vừa rồi cô mua rất nhiều rượu về nhà, sau đó ở nhà uống rượu, sao a Thừa lại ở đây? “anh, sao anh lại ở đây?”
“Câu này phải là tôi hỏi cô chứ.” Tô Dịch Thừa lạnh lùng nói, ánh mắt tức giận nhìn cô ta.
Lăng Nhiễm sửng sốt, nhưng liếc thấy An Nhiên ngồi xổm phía sau anh, lại quay đầu nhìn cách bài trí bốn phía xung quanh, mới ngộ ra đây không phải là nhà mình, mà cô hoàn toàn không có ấn tượng gì sao mình lại ở đây! “tôi, sao tôi lại ở chỗ này? Rõ ràng vừa rồi tôi uống rượu ở nhà a!”
Hít sâu một hơi, Tô Dịch Thừa lạnh lùng nói: “Lăng Nhiễm, những gì nên nói tôi vẫn cho là đêm hôm đó tôi đã nói rõ ràng với cô, chuyện của chúng ta đã là quá khứ, bây giờ chúng ta đều có cuộc sống riêng của mình, hơn nữa tôi rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, cũng không hi vọng cô tới quấy rầy tôi hoặc người nhà của tôi.”
“Tôi, tôi không có…” Lăng Nhiễm nhìn anh, trong mắt có uất ức.
“Mời đi ra ngoài đi.” Tô Dịch Thừa lạnh lùng nói, không hề nể tình chút nào. Nói xong cũng không nhìn tới cô ta, đỡ An Nhiên từ mặt đất lên.
“A Thừa......” Phía sau, Lăng Nhiễm khẽ gọi anh, nước mắt chảy xuống theo gương mặt, trong lòng đau thắt lại, uất ức lẩm bẩm, “đừng đối xử với em như vậy, đừng đối xử với em như vậy được không…” Giọng nói hàm chứa khẩn cầu và mong mỏi xa vời.
Tô Dịch Thừa thờ ơ, nửa ôm An Nhiên đi về phía phòng ngủ, không quay đầu nhìn cô ta lần nào.
Tô Dịch Thừa dìu An Nhiên ngồi xuống giường, nhìn nước mắt còn chưa khô trên mặt cô, trong lòng có cảm giác không đành lòng, đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, khẽ nói: “đồ ngốc.” Anh không biết Lăng Nhiễm nói gì với cô, nhưng mà nhìn bộ dạng cô thế này, sợ là lại suy nghĩ lung tung. Cô quá hòa nhã, tính cách ôn hòa quá, dù bị bắt nạt cũng không nói nặng lời, anh thích cá tính và dáng vẻ dịu dàng của cô như vậy, thế nhưng lại lo lắng cô bị bắt nạt, anh chưa bao giờ biết mình lại là một người mâu thuẫn như thế.
Than nhẹ rồi lắc đầu, anh không biết tính cách cô như vậy là tốt hay xấu, nhưng nhìn cô thế này, trong lòng anh có cảm giác khó chịu không nói nên lời. Cúi đầu khẽ hôn xuống trán cô, sau đó xoay người vào phòng tắm, vắt hết nước khăn ấm rồi cẩn thận lau đi vết nước mắt trên mặt cô, vừa nói: “đừng nhớ những gì cô ta nói.”
An Nhiên để mặc anh lau đi bộ dáng nhếch nhác trên mặt cô, chỉ nhìn anh chằm chằm, nhìn lông mày của anh, nhìn người đàn ông cũng là người chồng mà mình vẫn quen biết chưa đến một tháng.
Một lúc lâu, khi anh xoay người chuẩn bị vào phòng tắm thì đột nhiên đưa tay ra bắt tay được tay anh, mở miệng hỏi: “hồi đó tại sao đồng ý kết hôn với em?”
Cô muốn biết đáp án, cô không để ý hôn nhân của bọn họ không phải kết quả của tình yêu, không để ý chỉ vì mình thích hợp mới trở thành vợ anh, nhưng cái cô để ý chính là trong tình huống mình không biết mà trở thành thế thân của người khác, thành bóng dáng của người khác.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, khẽ cau mày, lại là vấn đề này, anh cho là anh đã giải thích rõ ràng rồi, hôm nay Lăng Nhiễm lại nói gì với cô?
An Nhiên nhìn anh chằm chằm, cố chấp muốn biết câu trả lời từ chính miệng anh.
“Nếu anh nói lý do của anh giống em, em tin tưởng chứ?” Tô Dịch Thừa đặt câu hỏi, anh không muốn dối lòng nói yêu, đó là không thực tế, hai người vốn không quen biết, sao có tình yêu, cho dù sống chung trong khoảng thời gian này, rõ ràng anh thích cô, và cũng thấy may mắn là hồi đó mình đồng ý kết hôn với cô, nhưng nếu thật sự truy cứu nguyên nhân kết hôn ban đầu thì thật sự không phải là tình yêu.
An Nhiên im lặng, rất lâu, vẫn không nhịn được hỏi: “không phải, không phải bởi vì coi em là thế thân của Lăng Nhiễm chứ?” Chỉ cần anh nói, cô sẽ tin tưởng. Nín thở, chờ câu trả lời của anh.
“Tất nhiên không phải!” Tô Dịch Thừa quả quyết và nghiêm túc nói. Cô và Lăng Nhiễm đâu có nửa điểm nào giống nhau, sao anh có thể coi cô là thế thân của Lăng Nhiễm được! Huống chi, anh đã sớm không có tình cảm với Lăng Nhiễm, không có yêu, thậm chí cảm giác hận cũng không còn, hoàn toàn chỉ là một người không liên quan, như là xa lạ.
“Ha ha.” An Nhiên thở phào nhẹ nhỏm, cười khẽ một tiếng, thấp giọng chậm rãi nói, “vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Nhìn phản ứng của cô, Tô Dịch Thừa đoán được đại khái, than nhẹ xoay người, một lần nữa ngồi xuống cạnh cô. Đưa tay kéo tay cô, khẽ thở dài, nhìn cô chăm chú, sau đó vén sợi tóc trên trán cô lên, rồi nhàn nhạt mở miệng: “Còn gì muốn hỏi anh không?”
An Nhiên cũng bình tĩnh nhìn lại anh, thật ra thì chỉ cần biết rằng mình không phải là thế thân của người khác là được, những thứ khác, cô không yêu cầu quá đáng, dù sao hôn nhân của bọn họ cũng không hẳn là tình yêu, chính cô trước đây còn đợi Mạc Phi sáu năm vô ích, thì sao có thể yêu cầu trước khi gặp cô, tỉnh cảm của anh chỉ là trang giấy trắng, vậy thì quá không thực tế rồi.
Nghĩ lắc đầu nói không có, nhưng vừa đến miệng lại hoàn toàn thay đổi: “trước đây cô ta cũng ở trong này.”
Tô Dịch Thừa nhìn cô, không hề phủ nhận mà gật đầu, nhưng ngay sau đó lại cười lên, trong lòng không khỏi vui sướng, cô hỏi thế ít nhất chứng minh cô để ý, cũng không phải thờ ơ, phát hiện này khiến anh đột nhiên có chút mừng thầm.
Thấy anh gật đầu, An Nhiên rũ mắt xuống, “ừ.” Nhẹ nhàng lên tiếng, cúi đầu xuống không nói thêm gì nữa. Trong lòng lại đột nhiên cảm thấy ngồi ở trên giường này rất không tự nhiên, nghĩ đến hồi đó bọn họ từng triền miên trên giường này, trong lòng càng buồn bực.
Như là nhìn ra tâm tư của cô, khóe miệng Tô Dịch Thừa khẽ cong lên, kéo thân thể của cô: “An Nhiên, nhìn anh.” Để cô đối diện với mình.
An Nhiên sững sờ nhìn anh, không biết anh muốn làm gì.
“Đã đổi, tất cả mọi thứ trong phong này, đã thay đổi lại tất cả hồi mấy năm trước, không có dấu vết người khác.” Tô Dịch Thừa bình tĩnh nói. Thật ra thì không dọn đi là vì đã thành thói quen ở đây rồi, khi đó cũng không thay đổi gì cách bài trí trong phòng, nhưng ở lâu, những thiết bị lúc đầu cũng bắt đầu cũ kỹ, cho nên sau này anh để Diệp Tử Ôn cải tạo lại hoàn toàn, bố cục thì không thay đổi, nhưng vật dụng trong nhà gì đó đã đổi mới toàn bộ.
An Nhiên gật đầu, nhàn nhạt cười với anh, chẳng qua là nụ cười hoàn toàn không đến đáy mắt.
Tô Dịch Thừa không nói thêm gì nữa, thật ra thì không thể nói ra trong lòng có tâm tư gì, vì sự để ý của cô mà trong lòng có cảm giác hư vinh là lạ.
Nhưng mà nhìn chân mày cau lại và nụ cười không mang ý cười của cô, lại có phần không nỡ, không muốn cô không vui như thế, khẽ thở dài, đưa tay nâng cằm cô lên, nói: “tan tầm ngày mai anh đến đón em, đến lúc đó, chúng ta cùng đi đến một chỗ.”
An Nhiên sững sờ nhìn anh, hỏi: “đi đâu?”
Tô Dịch Thừa cười nhạt, nói, “bí mật, đến lúc đó sẽ biết.”
Khi Tô Dịch Thừa từ trong phòng đi ra, Lăng Nhiễm vẫn còn ngồi trong phòng khách, đôi mắt đẹp hàm chứa nước mắt, như là lê hoa đái vũ, khiến người ta thương tiếc. Nhưng mà Tô Dịch Thừa không thấy như thế nữa
Thấy Tô Dịch Thừa đi ra ngoài, Lăng Nhiễm vội vàng từ ghế sô pha bật dậy, nhìn anh, nhẹ gọi: “a Thừa…”
Chân mày khẽ nhíu chặt, trên mặt Tô Dịch Thừa không hề có chút thương tiếc và đau lòng nào, chẳng qua chỉ bình tĩnh lạnh nhạt hỏi: “sao còn chưa đi.”
“A Thừa…” Lăng Nhiễm gọi anh, biết bao thâm tình, giống như bảy năm trước, giọng nói kia không thề thay đổi.
Tô Dịch Thừa bình tĩnh nhìn cô ta, mặc dù cô ta không thay đổi, vẫn xinh đẹp phong tình như trước, thế nhưng chung quy đã qua bảy năm, dù cô ta vẫn là cô năm đó, anh cũng không phải là Tô Dịch Thừa năm đó nữa.
“Em, vừa rồi em uống nhiều quá, em cũng không biết sao mình đến đây, không biết bản thân đã nói gì với An Nhiên, em, em không cố ý …” Lăng Nhiễm vừa nói vừa rơi nước mắt, vẻ mặt kia muốn bao nhiêu uất ức thì có bấy nhiêu.
Tô Dịch Thừa nhìn cô ta, lướt qua cô rồi rút tờ khăn giấy trong hộp khăn giấy trên bàn trà đưa cho cô ta, sau đó nhàn nhạt mở miệng: “không quan trọng, cô về đi.”
Lăng Nhiễm áy náy nhìn anh, nước mắt càng rơi nhiều hơn, nói: “có phải An Nhiên hiểu lầm gì không, em đi giải thích cho cô ấy, đừng vì em mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.”
“Không cần, tôi sẽ giải thích rõ với cô ấy, cô về đi, không tiễn.” Tô Dịch Thừa không hề khách khí mà từ chối, nói xong xoay người liền muốn rời đi, khi định bước đi thì bỗng xoay người lại, như nghĩ đến cái gì, nói: “đúng rồi, sau này uống ít đi, tôi không muốn xảy ra chuyện thế này nữa.” Nói xong, cũng không quay đầu lại đi vào phòng ngủ.
Trong phòng khách, Lăng Nhiễm đứng sững, nhìn chằm chằm anh bỏ đi, trên gương mặt lộ ra sự ỉu xìu, hai tay bên hông nắm thật chặt.