_ Sư…sư đệ? Có phải người bị …..
_ Ừm!
Tiêu Xuân Phú khẽ gật đầu xác nhận, anh hắn giọng, nhắm mắt lại ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, cốt để che giấu đi cảm giác bất ổn trong lòng. Gã giang hồ chất lừ trong ảnh không ai khác chính là sư đệ của anh ta, Vũ Huy Đức, hay còn có cái danh khá kêu: Đức “máy ủi”. Nhắm nghiền đôi mắt lại, hình ảnh năm xưa tràn ngập tâm trí của Phú như thước phim quay chậm. Hai gã thiếu niên, tuổi chỉ độ chừng - đang ở trong phòng tắm hơi một căn nhà nọ.
Chủ nhân căn nhà là một tài phiệt nức tiếng ở tỉnh Lệ Giang, Trung Quốc. Ông ta nghi ngờ rằng trong nhà có ác linh quấy phá! Chỉ độ ba ngày, căn nhà lại có người trong nhà bị dẫn đến cánh đồng hoang vu, giết chết rồi treo ngược lên cành cây. Cảnh sát kết luận họ bị thú dữ tấn công, dù rằng cảnh sát cũng không giải thích dc tại sao giữa đêm hôm họ lại bỏ ra khỏi nhà.
Năm đó, vị tài phiệt này đích thân đến với phái Chính Nhất, hi vọng mời chưởng môn Trương Thiền Đạo Nhân đại giá quang lâm đến nhà trừ đi ác linh này. Tiếc thay, vị chân nhân này lại vắng mặt do tham gia buổi họp Ngũ Tiền Minh Chủ Phái của giới Đạo giáo Trung Hoa. Mọi việc trong phái được hai tên đệ tử Tiêu Xuân Phú và Vũ Huy Đức thay mặt chưởng môn quán xuyến.
Thông thường, nếu chưởng môn không có mặt, việc tế thế hành đạo, trừ yêu diệt ma của bản môn sẽ do một vị trưởng lão tiếp thụ, rồi vị trưởng lão đó muốn cử ai đi là việc của họ. Với hai gã đệ tử trẻ tuổi, bốc đồng và ngông cuồng, Phú và Đức nghĩ rằng bọn chúng có thể kham nổi vụ này nên đã giấu tịt đi vụ này và vỗ ngực nhận trách nhiệm. Công bằng mà nói, dù thuộc hàng đệ tử lớp sau của Chính Nhất, lại trẻ tuổi và khá ngông cuồng nhưng với cái danh “Đệ tử chính thất của Trương Thiền Đạo Nhân”, tay tài phiệt nọ tin tưởng nhận lời để họ lo vụ này.
Hai tên nhóc đạo sĩ được tay tài phiệt mời đến nhà, hai gã phải thốt lên choáng ngợp vì căn nhà này. Căn nhà rộng gần m với vô số vật dụng đắt giá, quả này nếu trừ ác linh thành công thì số tiền bọn chúng nhận được chắc không thể nào dưới con số (Nhân Dân Tệ). Đêm hôm đó, sau khi được ăn các món ăn thịnh soạn nhất mà cuộc đời hai gã thiếu niên từng trải qua, hai gã đến phòng tắm hơi của gã tài phiệt nọ bàn tính:
_ Đức! Anh sợ….
_ Sợ gì chứ? Tụi mình theo sư phụ đã hơn năm, có ác linh, yêu ma nào chưa chơi qua!
_ Biết! Nhưng đó là có sư phụ đi theo giám sát,……
_ Anh khùng quá! Ông này là tỉ phú, ăn được tiền ổng đủ khấm khá cả đời!
_ Nhưng…..
_ Không nhưng cái gì hết! Tụi mình tuy trẻ nhưng trong Chính Nhất bằng lứa mình có ai hơn hai anh em tụi mình đâu……
_ Suỵt! Anh nghe có động!
Quả đúng như Phú vừa nói, một bóng đen khẽ lướt qua phòng tắm của hai huynh đệ Phú-Đức. Cửa phòng tắm hơi bằng kính mờ nên không rõ kẻ vừa lướt qua là ai, nhưng thân thủ kẻ này khẳng định thuộc hàng nhất lưu. Phú và Đức vội quơ lấy túi pháp khí, quấn vội cái khăn tắm lại rồi phi thân ra ngoài. Dù cho có sử dụng Chính Nhất Vô Lượng Khí Hải Quyết đề khí liên tục đuổi theo, đi đến đâu Phú và Đức cũng chỉ thấy được tàn ảnh của bóng đen đó. Chạy khắp căn nhà được hơn chừng phút, Đức vội đưa tay cản sư huynh mình lại:
_ Anh Phú! Thôi!
_ Sao vậy Đức? Sao dừng?
_ Nó nhanh hơn huynh đệ mình, mà lại không tấn công tụi mình, anh thấy lạ không?
_ Ừ! Cũng hơi lạ!
_ Nó dụ tụi mình chạy đi theo nó chạy xa khỏi căn nhà…..chết rồi! Giương đông kích tây!
_ Ông chủ Trần! Chết! Đi!
Đức là một gã như vậy! Dù bề ngoài có vẻ ngông cuồng, ngạo mạn và bất cần, thể hình cao to điểm thêm mái tóc bổ luống khiến bất cứ ai cũng nghĩ hắn chỉ thuộc dạng đạo sĩ du đãng tầm thường. Thật ra Vũ Huy Đức là một trong thập đại đệ tử xuất chúng nhất của phái Chính Nhất, cùng với Tiêu Xuân Phú trở thành đệ tử chính thất của chưởng môn Trương Tiền Đạo Nhân.
Vẻ ngoài của Đức chẳng phải dạng tứ chi phát triển còn đầu óc tiêu biến, hắn bình tĩnh và nhạy bén hơn ai hết, thậm chí Tiêu Xuân Phú cũng phải thua hắn nửa bậc. Phú và Đức nhanh chóng lao mình về phòng của ông chủ Trần, họ sợ tên ác linh kia sẽ hại đến gia chủ.
Cộc cộc Rầm
Phú gõ cửa, anh ta chưa kịp mở miệng xin phép ông chủ Trần vào phòng thì Đức đã phi thân bay đạp tung cả cửa phòng. Dù không phải dạng nóng tính nhưng Đức phàm việc gì làm cũng rất dứt khoát. Hắn cho rằng ông chủ Trần đang gặp nguy thì đạp tung cửa phòng ngay.
Căn phòng trống không, không có ai cả! Dấu hiệu vật lộn đã diễn ra khắp căn phòng, chứng tỏ một cuộc ẩu đả đã diễn ra tại đây. Phú quan sát khắp phòng một lượt rồi phi thân về phía cửa sổ, nơi cánh cửa đã mở toang ra. Đức không chậm trễ cũng phi thân theo, vừa đi hắn tranh thủ trao đổi với sư huynh của hắn
_ Âm khí nồng nặc quá! Ác linh này mạnh lắm!
_ Không phải ác linh!
_ Chứ là cái gì anh?
_ Không ác linh nào âm khí nặng vậy! Là yêu quái!
_ Sao? Yêu quái à? Hừmm, cũng có lý, vừa nhanh vừa mưu mô như vậy lẽ nào……..
_ Anh cũng sợ như vậy!
Vừa động thân đuổi theo, Phú gật đầu thật nhanh đồng ý với suy nghĩ của Đức. Tốc độ vượt qua khỏi hãi gã đạo sĩ trẻ này, lại còn lợi dụng thời cơ kéo hai gã đi xa rồi quay lại bắt ông chủ Trần, chín phần là Yêu Hồ. Quả nhiên, khi vừa đuổi đến nơi, xác ông chủ lớn bị treo ngược trên cây, mắt trợn trắng lên còn cổ chảy đầy máu.
Đứng dưới gốc cây, một cô gái trẻ xinh đẹp đang đứng cạnh. Cô gái này mặc áo choàng dài màu đỏ, nét mặt kiêu sa ma mị, khoé miệng vẫn còn lưu lại ít máu tươi mà cô ta hút từ ông chủ Trần. Vẻ đẹp của cô ta vừa khiến người khác ngỡ ngàng lại vừa rùng mình đáng sợ.
Đức giận đỏ cả mặt! Phi vụ này là do hắn vận động sư huynh đứng ra giải quyết, nếu vụ này làm không xong đồn ra ngoài thì phái Chính Nhất còn mặt mũi nào nữa. Rồi sư phụ của hắn về biết chuyện hắn cả gan đứng ra nhận vụ này mà chưa có sự cho phép của bậc trưởng lão thì sao đây? Nghĩ đến đây, hắn điên mình tung cước thẳng về phía cô gái, chỉ đáng tiếc cô ta đã biến mất không dấu vết. À không, cô ta không quên khuyến mãi thêm tràng cười đầy khiêu khích:
_ Á hahahaha, phái Chính Nhất chỉ có vậy thôi sao? Ahahahahahaa
Bốp
Một cái tát thẳng vào mặt Phú khiến anh ta giật nảy cả mình. Phú ngơ ngác nhận ra mình đang ở phòng tiếp khách của Nhà Khách Chính Phủ, tại số Hùng Vương, Hà Nội. Người vừa tát là Y Văn, có lẽ do thấy Phú đang suy nghĩ nhập tâm quá mức nên tung quả tát này để đánh thức Phú tỉnh lại. Phú sượng sùng khẽ ngồi thẳng người lại, hai bàn tay vo vo vào nhau đặt lên bàn, nhìn sang hai đứa em Huy và Viên mỉm cười:
_ Ngồi đi!
_ Sư đệ anh…..vậy vụ này phải bắt sư đệ anh ạ?
_ Không đến mức đó! Thôi để anh Đ nói tiếp hay hơn anh!
Huy và Viên kéo ghế ra ngồi, hai đứa đặt mình ngồi đối diện với vị trí của Nguyễn Đ, ánh mắt khẽ ánh lên sự lo lắng cho Tiêu Xuân Phú.
Y Văn lại càng lo lắng hơn! Thời gian Y Văn biết Phú cũng chớm gần năm trời, Phú chưa bao giờ có biểu hiện thế này. Trong mắt Y Văn, Phú là gã đạo sĩ có chút cổ quái nhưng tuyệt đối đáng tin cậy. Phú đủ bản lĩnh để xếp vào những đạo sĩ hàng đầu của DMI, thậm chí cả Việt Nam này. Gã Đức “máy ủi” này thật ra là ai mà Phú phải suy nghĩ đăm chiêu đến thế? Suy nghĩ của nhóm DMI đột nhiên bị cắt ngang bởi chủ tịch Cục Tâm Linh Miền Bắc, Nguyễn Đ.
_ Thế này nhé! Bọn em còn nhớ vụ trùm ma tuý Dân không? (Xem lại chap )
_ Dạ nhớ anh Đ! Mà sao đấy anh?
_ Thật ra Dân, tên thật là Lê Dân, hắn chỉ là kẻ quản lý một đường dây ma tuý lớn…
_ Quản lý? Tức là hắn có chủ? Hắn đã ghê gớm vậy rồi!
_ Ừ! Chủ của hắn cũng là kẻ đứng đầu Bạch Long Hội: Bạch Giang
_ Vậy……lần này chúng ta có phải nhắm vào Bạch Giang?
_ Hiện tại thì chưa! Hắn…là kẻ rất rất rất khó đụng!
Nguyễn Đ khẽ rít một chút, ra chiều rất khó chịu. Gã tên Bạch Giang thật ra là thần thánh phương nào mà lại khó đụng đến thế? Còn Nguyễn Đ, anh ta phải chăng có mối thâm thù gì với Bạch Giang mà lại tỏ ra khó chịu như thế khi nhắc về hắn? Viên lập tức hỏi tiếp về gã này cũng như giữa hắn và Nguyễn Đ có chuyện gì đã xảy ra:
_ Lợi hại vậy à? Kể cả anh sao anh Đ?
_ Đơn giản tí nhé! Tụi em có biết một đường dây ma tuý quốc tế là thế nào không?
_ Là buôn bán xuyên các nước
_ Gần đúng, nhưng chưa đủ!
Nói đến đây, Nguyễn Đ đứng lên tiến về phía bảng xanh, lấy một viên phấn trắng vẽ lên bảng. Tay thoăn thoắt vẽ, anh ta vừa nói rành mạch rõ ràng nhất có thể:
_ Đường dây buôn ma tuý quốc tế bao gồm một nơi có nguồn cung, ví dụ như Colombia, Tam Giác Vàng, Arab,…..được các đầu nậu mua về và phân phát cho các nước
_ Là tên Dân phải không anh? Nó là đầu nậu? (Viên hỏi)
_ Ừ! Nó vận chuyển các chuyến hàng từ vùng Tam Giác Vàng gồm Thái-Lào-Myanmar, phân phát về Việt Nam và các nước châu Á khác như Singapore, Đài Loan, Hongkong,…..
_ Lớn vậy ạ?
_ Ừ! Thậm chí ở Việt Nam, mỗi ngày Bạch Long Hội cung cấp gần / lượng ma tuý tiêu thụ toàn quốc đấy, mà em biết ở Việt Nam có gần cả trăm đường dây ma tuý không?
_ ……./? Lợi hại! Vậy tên Dân chết đi thì Bạch Long Hội cử ai ra thay anh?
_ Đó! Vấn đề là ở chỗ đó!
Nguyễn Đ chỉ chờ câu hỏi này của Huy. Anh ta ném viên phấn xuống đất rồi bước lại vị trí ngồi cũ, thả mình vào chiếc ghế dựa rồi rút từ túi ra gói Esse Gold Special điếu thuốc, châm lửa rồi rít thật điệu nghệ. Anh ta khẽ đẩy hai tập hồ sơ từ bàn làm việc ra cho Huy và Viên, mỗi đứa cầm lên xem tập hồ sơ của riêng mình.
Đó là hai bản hồ sơ báo cáo dày đặc của việc theo dõi và trinh sát các hoạt động của Bạch Long Hội, từ bảo kê đến bán thuốc phiện, rồi đường dây mại dâm và việc buôn bán đồ lậu.
Đáng chú ý nhất, % các trận quyền chui ở biên giới phía Bắc mà lão Quốc cho Vi Xuân Đường tham gia cũng thuộc đường dây của Bạch Long Hội. Sư đệ của Phú, gã Đức “máy ủi” từng là nhà vô địch của giải đấu này đến bốn lần. Huy ngước mặt lên nhìn Nguyễn Đ rồi khẽ chép miệng hỏi:
_ Chi tiết như vậy, chắc tốn không ít sức anh nhỉ?
_ Cái này của Bộ Công An cung cấp! Họ cho người nằm vùng đấy, hồ sơ có ký tên ở cuối mỗi trang. Thỉnh thoảng đổi người ký tên nên anh nghĩ những người trước đó lành ít dữ nhiều
_ Trời! Mà có chứng cứ rồi sao không bắt bọn nó đi anh?
_ Tụi em chưa hiểu rồi! Chứng cứ này chỉ bắt bọn tôm tép, còn bọn ở trên sẽ an toàn thoát nạn, chưa kể……..
_ Chưa kể? Chưa kể gì anh?
_ Bọn nó còn quen cả người trong chính phủ, một vài người còn giữ chức vụ lớn trong Bộ Công An hay Quân Đội. Thậm chí là trong......nói chung nếu có gì hắn cũng sẽ biết hết, trừ phi nắm được chứng cứ vững chắc còn không chỉ tổ bứt dây động rừng!
_ Thảo nào…….
_ Bởi!
Nói đến đây, Nguyễn Đ lại thở dài. Bảo sao khi nãy anh ta bảo Bạch Giang là một nhân vật rất rất rất khó đụng đến. Ngoài việc quá cáo già không lưu lại dấu vết, hắn còn có trong tay nhiều quân bài tẩy đủ để thoát tội và tiếp tục phạm tội ác. Vấn đề không còn thuộc phạm vi năng lực nữa mà thuộc về quyền lực, tin rằng nếu DMI hay Cục Tâm Linh không dám đụng chạm đến hắn thì Bộ Công An còn khó khăn gấp bội.
Viên tiếp tục rồi đọc hồ sơ lớn thành tiếng:
_ Tuyển chọn? Ế? Tuyển chọn thay vị trí thằng Dân quản lý line ma tuý kìa!
_ Đúng rồi đó! Gần đây Bạch Giang tuyên bố cần người quản lý line ma tuý của hắn!
_ Line? Là sao?
_ Bạch Long Hội có nhiều hình thức “kinh doanh” khác nhau, lớn nhất là line: Ma Tuý, Đấu Quyền Chui, Sòng Bạc, Bảo Kê, Buôn Lậu và Bất Động Sản.
_ Buôn bất động sản là hợp pháp mà ta?
_ Hê hê, nhưng tụi nó kinh doanh kiểu bất hợp pháp, chuyện đó tụi em không cần quan tâm đến. Mỗi line có người phụ trách, trừ Ma Tuý ra thì line kia đều do con trai hắn quản lý
_ người con cơ à?
_ Bọn họ được mệnh danh là Bạch Gia Ngũ Hổ: Bạch Đại Lang – Bất động sản, Bạch Nhị Lang – Bảo kê, Bạch Tam Lang – Buôn lậu, Bạch Tứ Lang – Sòng bạc và Bạch Ngũ Lang – Đấu quyền chui.
_ Wow wow!
_ Vị trí đứng đầu line ma túy sau khi Lê Dân chết đi đang bị tranh giành, ai cũng biết đây là kèo thơm nên Bạch Giang đã cho tuyển cử chọn người
_ Tuyển chọn là tuyển sao đây anh?
_ Năm xưa, Lê Dân từng cả gan cướp một chuyến tàu của bọn hải tặc Somalia, cướp thành công hơn viên kim cương trị giá triệu Dollar rồi cất giấu làm của riêng
_ Ghê vậy? Hải tặc Somalia em nghe nói dữ dằn lắm mà
_ Dữ bằng dịch chuyển tức thì không?
Huy và Viên chỉ biết lắc đầu le lưỡi cười trừ. Ít nhất bọn nó biết với bản lĩnh của tên Dân, nếu không phải giết chết con Kumanthong thì nhóm DMI còn lâu mới hạ được hắn ta. Bọn hải tặc Somalia dù ghê gớm đến đâu, súng đạn nhiều đến mức nào thì chỉ cần một cái búng tay tên Dân đã lấy sạch số kim cương giá trị đó dễ như trở bàn tay. Y Văn nghe đến đây, anh ta vén cằm suy nghĩ rồi bất chợt lên tiếng:
_ Nếu nó cất làm của riêng thì sao bên anh biết?
_ Cần gì biết, nó cất giấu đệ ruột nó biết mà! Nó chết rồi bọn đệ ruột báo lên cấp trên ấy chứ, thằng nào chả muốn lập công lấy số với sếp
_ Sao không bán mà lại cất nhỉ?
_ Anh vừa cướp xong anh bán đi ngay khác gì lạy ông tôi ở bụi này. Anh nghĩ bọn hải tặc Somalia có lùng đến tận nhà anh không?
_ À, thì ra là thế! Nhưng liên quan gì vụ tuyển cử?
_ Bạch Giang ra đề thi tuyển rằng: Ai có thể lấy hơn viên kim cương đặt trên bàn của hắn ta trước h trưa ngày // thì sẽ làm leader line đó.
_ Whatttt? Còn có ngày nữa thôi! Còn vị trí chỗ giấu ở đâu?
_ Chùa Bồng Lai Thiện Đức, Lò Siêu, quận , TP.HCM
_ Ặc! Quay lại Sài Gòn à? Mà địa điểm này dễ tìm còn gì?
_ Dễ tìm nhưng quan trọng có dám vào lấy hay không? Lấy xong có đủ bản lĩnh đến đặt trước bàn của Bạch Giang hay không?
_ À! Đánh giết nhau giành lấy à?
_ Đúng! Hiện đang nổi lên hai ứng viên: Vũ Huy Đức, tức Đức “máy ủi” và Văn Vĩnh Thắng, giới giang hồ gọi là Văn Thắng ca
_ Vậy nhiệm vụ lần này là sao?
_ Huy và Viên, hai đứa đi nằm vùng làm chân đệ của thằng Đức “máy ủi”! Còn Thanh Tùng của phía bên anh sẽ nằm vùng làm đệ của thằng Thắng!
_ Whatttttttttttttttttttttttt