TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển : Tuyết ảnh diêu hồn ánh thanh minh.
-----oo-----
Chương : Thiên sơn tuyết vũ, huy diệu bích hoa linh bao. (P I)
Thiếu niên tịnh không liên tưởng "Thái hoa phi tung" đến ngự khí phi hành, sau khi đem "Trương Quỳnh Dung" từ trên đài cao xuống thì an tâm cùng chúng nhân khẩn trương quan sát trận long tranh phượng đấu sắp diễn ra trên đài.
Thấy hai người so tài đều đã chuẩn bị tốt, Thượng Thanh chưởng môn Linh Hư tử vỗ tay, liền thấy dòng nước đang chảy không ngừng qua Mê tung thạch trận, đột nhiên chuyển ngược lên trên, nối lại thành một màn nước trong suốt cực lớn, bao trùm lấy đài cao. Như thế, dù pháp thuật tranh đấu quá kịch liệt thì cũng không gây tổn hại đến cho người xem bên dưới.
Thấy màn nước đã xong, hai người trên đài chiếu theo quy củ xưng danh:
"Môn hạ Trác Bích Hoa của Ngọc Huyền vũ sĩ Diệu Hoa cung, mời sư huynh chỉ giáo".
"Môn hạ Điền Nhân Bảo của Linh Đình đạo nhân Thượng Thanh cung, mời Trác sư tỷ chỉ giáo trước".
Đối diện với Diệu Hoa Trác tiên tử áo lụa váy hoa, Điền Nhân Bảo vẫn rất ung dung, lời nói rõ ràng, ứng đối ngang bằng.
Nghe Điền Nhân Bảo nhường mình xuất thủ trước, Trác Bích Hoa cũng không khiêm nhượng. Bởi vì, đối diện người này, tuy diện tướng bình hòa, lúc này thần sắc vẫn ngu ngơ như thế. Nhưng càng là như thế, nàng càng cảm thấy đối phương cao thâm khó lường. Lúc này vinh nhục sư môn đặt trên người mình, tuyệt không phải lúc khách sáo.
Thế là, Trác Bích Hoa tâm tư nhanh nhạy, liền dựa theo lời nói kiêm tốn của Điền Nhân Bảo, mỉm cười uyển chuyển nói:
"Sư huynh đã khách khí như thế, Bích Hoa cung kính không bằng tuân lệnh. Điền sư huynh, mời tiếp chiêu Tuyết vũ thiên sơn của tiểu muội".
Tuyết vũ thiên sơn này, chính là tuyệt kỹ hàng đầu của Trác Bích Hoa. Trong trận đấu trước, đệ tử Thượng Thanh là Hoa Phiêu Trần, cuối cùng đã thua dưới chiêu này. Hiện tại mới bắt đầu đã dùng đến thuật này, đủ thấy nàng coi trọng trận đấu pháp này đến mức nào.
Khi lời của Trác Bích Hoa vừa dứt, chúng nhân dưới đài liền thấy vị Diệu Hoa tiên tử khẽ phát tay áo, tựa như chưa thấy nàng niệm pháp chú thì đã bất ngờ có ngàn vạn bông tuyết lấp lánh, xuất hiện ở không trung bên trên đài. Cũng gần như đồng thời, quanh người Trác Bích Hoa bỗng nổi lên một trận gió lạnh, cuốn hoa tuyết chí băng chí hàn theo tán loạn, ùn ùn gào rít kéo đến người đứng đối diện.
Trong nhất thời, cả không gian trong màn nước, tuyết hoa xao động lả tả. Đài đá lập tức biến thành băng thiên tuyết địa. Gió, tuyết vù vù tán loạn, có thể khiến suối đóng băng, biển lửa tắt, thật là:
Trời ảm đạm, tuyết mênh mang!
Lúc này, vị Trác tiên tử y phục phiêu phiêu, nương theo gió tuyết cực lạnh mà di chuyển, tiến như triều dâng, lùi như mây trôi, vây lấy Điền Nhân Bảo. Cũng đồng thời, trong miệng nàng bỗng phát ra một tiếng kêu dài hứng khởi, liền thấy vạn đóa hoa tuyết vốn trắng loáng, đột nhiên chớp lên lam quang xán lạn, nhất tề vụt đến Điền Nhân Bảo. Diệu Hoa tiên tử đối địch với gã, với ngàn vạn đóa hoa tuyết tán loạn trong gió, đã thi triển ngự kiếm thuật danh chấn thiên hạ của Diêu Hoa cung, "Phiêu Nhận Vũ!"
Thấy pháp thuật hùng tráng như thế, cũng chẳng trách Hoa Phiêu Trần thất bại trận trước. Lưỡi tuyết bay lượn khắp nơi, "Kiếm tuyết" từ bốn hướng ập đến, quả thật khiến người né không thể né mà nấp cũng chẳng có chỗ nấp!
"Nếu như đổi là ta, ta sẽ đào một cái hang chui xuống chăng?"
Tứ Hải đường chủ xem đến tâm động thần diêu, trong đầu bỗng có suy nghĩ cổ quái như thế.
Còn vị Linh Đình chân nhân vốn không am hiểu pháp thuật dưới đài, thấy nữ đồ Diệu Hoa cung trên đài toàn lực phát động "Tuyết vũ thiên sơn" kinh khiếp như thế, không khỏi mặt trắng bệch, trong lòng không ngừng hối hận:
"Xong rồi! Sớm biết như thế, chi bằng kêu Nhân Bảo bỏ cuộc cho rồi!"
Tạm không nhắc đến lo lắng của Linh Đình. Hiện tại vị Điền Nhân Bảo thân đang đối diện đao tuyết nơi nơi, quả thật vô cùng nhếch nhác. Chúng nhân nhìn thấy rõ, vị đệ tử Thượng Thanh miễn cưỡng tiến đến trận này, dường như không có pháp nhân hộ thân hữu hiệu nào. Khi lưỡi tuyết công đến, đao phong xoay xoáy chém xuống, thì chỉ có thể loạng choạng lùi lại, chạy loạn lên để né tránh.
Chỉ là, tuy y chạy rất nhanh, vẫn không thoát được hàn khí của lưỡi tuyết. Sau uy lực chân chính của "Tuyết vũ thiên sơn" do Trác Bích Hoa phát động, chỉ trong chớp mắt, vị môn nhân Thượng Thanh đã đạo bào lam lũ, bị thương khắp người!
Thấy thực lực trận so tài chênh lệch như thế, những người tu đạo dưới đài, ai nấy đều nhíu mày lắc đầu, thần sắc bất nhẫn. Còn vị Trác Bích Hoa phát động pháp thuật trên đài, cũng gần như nghĩ vậy. Thấy vị đạo hữu Thượng Thanh thê thảm như thế, nàng cũng thấy thương hại trong lòng, chuẩn bị thu pháp thuật, kết thúc sớm trường tỉ đấu này.
Nhưng ngay khi tất cả đều nghĩ trận tỉ đấu sắp kết thúc, thì trên đài đột nhiên có biến hóa:
Khi Trác Bích Hoa bắt đầu thu pháp quyết, hoa tuyết đầy không trung dần dần thưa thớt, thì bỗng thấy vị Điền Nhân Bảo nãy giờ cắm đầu chạy, thình lình dừng chân đứng yên, trong gió tuyết phà vào mặt, giơ hai cánh tay trong hai ống tay áo rách te tua lên, mười ngón tay kết thành một hình trạng cổ quái, sau đó nhe răng cười với nữ đồ Diệu Hoa cung trước mặt, hai tay vung mạnh ra.
"Chẳng lẽ vị đệ tử Thượng Thanh đó muốn liều mạng?"
Chúng nhân dưới đài thấy vị tiểu đạo đó không chạy tiếp, trong lòng đều có suy nghĩ như thế.
"Hà, xem ra trường tỉ đấu này, vẫn có thể kéo dài thêm một chút".
Kì thật, cho dù trong lòng những người tu đạo này, cũng không nghĩ trận đấu pháp cuối cùng được đạo hữu thiên hạ chờ đợi ba năm, sẽ kết thúc chẳng có gì lạ như thế. Nói cho cùng, chiêu "Tuyết vũ thiên sơn" của nữ đồ Diệu Hoa cung Trác Bích Hoa thì cũng đã thấy hồi sáng. Vừa rồi chẳng qua là mãnh liệt hơn một chút, chẳng thể khiến người ta kinh ngạc.
Ngay khi không ít người hơi có hứng thú lại, thu thập tinh thần đã có chút lơi lỏng, thì đột nhiên nghe tiếng rào rào khe khẽ, sau đó là một tiếng "bộp" vang lên.
"Chuyện gì?"
Đợi lúc đạo hữu dưới đài nghe tiếng động đưa mắt nhìn lên đài, thì phát hiện màn nước phía trên đài, đã âm thầm biến mất. Trong chớp mắt, trên đài đấu pháp đã khôi phục lại sự trong sáng vốn có, lúc này chỉ còn một người. Những dòng nước đã khôi phục lại hình dạng ban đầu, không ngừng đổ xuống trong thạch trận phiêu đãng.
"Úy? Là ta hoa mắt sao?"
Chúng nhân dưới đài đang chuẩn bị chỉnh đốn tinh thần thưởng thức trận đấu, nhất thời không ai dám tin vào mắt mình. Trong chốc lát cả quảng trường chợt im lim, sau đó tiếng hỏi thăm đồng loạt vang lên.
Trong tiếng nói chuyện ổn ào, bỗng nghe một tiếng nói vang vang từ trên đài cao truyền xuống:
"Trác sư muội nhường rồi".
"Trận này, ta lại thắng rồi!"
Người nói lời này, người chiến thắng, chính là môn đồ của Thượng Thanh cung La Phù sơn, đệ tự dưới trướng của Linh Đình Sùng Đức điện, Điền Nhân Bảo!
Tuy kẻ thắng đã lên tiếng, nhưng đại đa số đạo hữu nhất thời đều không để ý đến gạ, chỉ nhao nhao hỏi người xung quanh xem có ai mắt tốt chứng kiến sự việc hay không:
"Vừa rồi là chuyện gì? Vì sao chớp mắt Trác Bích Hoa đã bị đánh văng xuống đài vậy?"
Không giống với phần lớn đạo hữu mơ hồ không hiểu, trong thời gian như điện quang hỏa thạch vừa rồi, Tỉnh Ngôn cũng nhìn được sơ sơ. Chỉ bất quá, tuy nhãn lực y tốt như thế, cũng chỉ thấy hai tay của vị Điền đạo huynh vung lên, phong tuyết đang dần lắng xuống, bất ngờ thanh thế bạo trướng, cuộn đến vị Diệu Hoa tiên tử đã hơi chủ quan lơ là. Ngay lúc này, hoa tuyết vốn đã chuyển thành màu xanh nhàn nhạt, lại đột nhiên phát ra sắc xanh thẫm.
Chỉ một kích này, vị Diệu Hoa nữ đồ đã không thể phòng ngự, như diều đứt dây bị đánh văng xuống đài!
Nhớ lại tình cảnh vừa rồi, Tỉnh Ngôn không khỏi thấy lạ trong lòng:
"Kì quái! Pháp lực Điền huynh sao lại biến thành cao cường như thế? Vị Trác cô nương đó, lại như chẳng có chút lực chống đỡ vậy!"
"À, bất quá cũng coi như vận khí Trác cô nương tốt. Trong lúc hoảng hốt hình như có người đỡ lấy. Bằng không, hậu quả chắc không thể tưởng tượng".
Lòng kêu may mắn, lại nghĩ đến Trác Bích Hoa cùng mình cũng coi như là có duyên, Tỉnh Ngôn quyết định đi qua xem sao. Đến gần thì thấy trên người Trác Bích Hoa lúc này đã phủ một cái áo choàng đen. Còn người đang ôm lấy nàng, trên gương mặt tuấn mĩ lại đang hiện sắc giận. Thì ra, người đỡ lấy Trác Bích Hoa, chính là đại đệ tử Diệu Hoa cung Nam Cung Thu Vũ.
Vừa rồi, vị đại đệ tử Diệu Hoa luôn chăm chú theo dõi sư muội đấu pháp, vừa thấy vị đệ tử Thượng Thanh so tài với mình lúc sáng, lại lộ ra tư thế kì quái, liền cảm thấy có chút không ổn. Gã còn không kịp suy nghĩ, thì đã thấy một đạo thân ảnh từ trên đài bay xuyên qua màn nước.
Diệu Hoa công tử trong lòng đã có chuẩn bị, thấy vậy tung thân bay qua đỡ lấy người bị văng ra. Lúc gã vừa định an ủi thiếu nữ trong lòng, cúi đầu thì thấy đạo bào của sư muội đã rách nát, lộ cả áo lót bên trong. Sau đó, vị nữ đồ Diệu Hoa mặt vàng như giấy, bỗng há miệng phun ra một ngụm máu lớn, vãi trên đạo bào trắng của gã từng điểm đỏ tươi.
"Đạo đồ Thượng Thanh đó, lại dùng tà pháp!"
Nhìn tiểu sư muội hai mắt nhắm nghiền, tình trạng như chết ở trong lòng, hoài nghi canh cánh từ sáng giờ, rốt cuộc cũng hiện rõ trong đầu vị đệ tử Diệu Hoa cung đã giao thủ qua cùng Điền Nhân Bảo.
Lúc này, đã có mấy nữ đệ tử Diệu Hoa cung chạy đến, thấy tình trạng xấu hổ của sư tỷ, vội lấy áo choàng khoác lên người nàng. Mắt thấy cảnh này, nhớ đến tình trạng thê thảm của sư muội vừa rồi, Nam Cung Thu Vũ luôn khiêm tốn thủ lễ, cũng phẫn nộ dị thường. Thế là, vị Thượng Thanh đường chủ đang đi qua chuẩn bị hỏi thăm một chút, bất ngờ bị đẩy mạnh một cái, loạng choạng sém ngã.
Từ xa trong thấy tình cảnh đó, Linh Hư chân nhân khẽ lắc đầu. Chỉ bất quá, thắng bại là lẽ thường trong giao đấu, có thương tổn cũng là bình thường. Tuy trong lòng có chút bất nhẫn, nhưng cũng chỉ than một tiếng, chuẩn bị phi thân lên đài, lấy thân phận chưởng môn La Phù tổ chức Gia Nguyên hội, tuyên bố kết quả trận đấu này.
"Ách?"
Ánh mắt của Thượng Thanh chân nhân nhìn đến chỗ Trác Bích Hoa rơi xuống còn chưa thu hồi, thì phát hiện lão hữu Trương Thịnh Trương thiên sư ở bên, gương mặt cổ quái nhìn lên đài cao.
"Lại phát sinh chuyện gì?"
Linh Hư chưởng môn trong lòng khẩn trương, chuyển mắt nhìn lên đài đấu pháp, thì phát hiện trên đài cao hiện đang có tới hai người:
Một tiểu nữ hài xinh xắn, sắc mặt hung dữ đang múa hai cây tiểu đao, truy đuổi vị vừa đoạt ngôi đầu đấu pháp chạy tán loạn!
Lúc này, vị thiếu niên bị người ta hất hủi đang lủi thủi về lại chỗ ngồi, cũng nhùn thấy tình cảnh khiến người dở khóc dở cười đó. Tức thì, chỉ thấy vị thiếu niên đường chủ dậm chân than:
"Khổ rồi! Chỉ mới đi một chút, nó lại làm loạn rồi..."
Đang phiền muộn thì nghe trên đài có tiếng hô hoán đứt đoạn:
"Xin hỏi...các vị sư tôn...vì sao lại để tiểu nữ oa này...náo loạn ở đây?"
Thì ra chính là Điền Nhân Bảo đang cực lực chạy trên đài, trong lúc hoảng loạn vẫn không quên hướng xuống đài kêu oan.
Thấy cảnh hài hước như thế, vị phó điện chủ Hoằng Pháp điện Thanh Minh tử, tâm tính vốn đoan chính nghiêm túc, cảm thấy hết sức xấu hổ, bước tới một bước, chuẩn bị lên đài bắt tiểu nha đầu quậy phá xuống. Ngay lúc này, Linh Hư chưởng môn nãy giờ chăm chú nhìn lên đài, lại động thân kéo ông ta lại.
Thanh Minh rất kinh ngạc, khi định lên tiếng hỏi thì thấy chưởng môn trước giờ thần sắc luôn hòa nhã, lúc này sắc mặt lại rất nghiêm trọng. Thanh Minh rất hiểu tính cách của sư tôn, lập tức cấm khẩu, cùng chưởng môn quan sát diễn biến trên đài.
"Khặc khặc..."
Vị Tứ Hải đường chủ hổ thẹn vô cùng, cũng có tâm tư giống như Thanh Minh, chuẩn bị bất chấp xấu hổ, lại lên đài bắt tiểu nữ oa xuống. Vừa nhấc chân thì bên cạnh có người bước ra, nhẹ giọng nói:
"Bẩm đường chủ, để tôi đi kêu Quỳnh Dung muội muội xuống".
Người thỉnh mệnh chính là Tuyết Nghi.
"Cũng tốt!"
Trương đường chủ đang ngại lại phải xuất hiện dưới ánh mắt chăm chú của chúng nhân, liền sảng khoái đáp ứng thỉnh cầu của Tuyết Nghi.
Chỉ là, vừa thuận miệng đáp thì cảm thấy có chỗ không ổn. Đang định đưa tay kéo lại thì vị Mai hoa tiên tử ẩn tàng ở Thiên điểu nhai đã nhẹ nhàng rời mặt đất, tay áo phất phới, khăn buột tóc bay bay, tung mình lướt đến đài cao.
Không biết từ khi nào, trên Phi Vân đỉnh rộng lớn đã có gió mát thổi đến từng trận, thế là vị tiên tử phi thiên đó, tay vịn mép áo, lả lướt bay đi...
"Thôi kệ, dù sao lần trước Linh Y cũng đã được chứng nhận thân phận rồi".
Thiếu niên cảm thấy mọi chuyện hôm nay đều không trôi chảy, chỉ đành tự an ủi bản thân.
Không ngoài ý liệu đó là, vị tiên tử phi thiên xinh đẹp thoát dật, thân pháp lả lướt đó, khiến tất cả đạo khách không biết nội tình, nhìn đến mắt trừng miệng há, tâm huyễn thần mê:
"Chẳng lẽ là ta bị hoa mắt?"
Trong tất cả chúng nhân đang ngẩn nhìn không chớp mắt, có một người, cảm thụ lại càng mãnh liệt:
"Ta, ta lại thấy vị tiên tử xách giỏ tre rồi!!!"
Người kích động vạn phần này, chính là Diệu Hoa công tử Nam Cung Thu Vũ vang danh đạo giáo.
Không nhắc đến sự kinh ngạc của chúng nhân. Vị Tứ Hải đường chủ hôm nay đã bị nhiều bất ngờ, đến lúc này rốt cuộc cũng thở khì một hơi:
"Hà, Tuyết Nghi từng trải nhiều, chắc sẽ không có chuyện gì đâu".
Lại nói đến trên đài. Thấy Tuyết Nghi tỷ tỷ bay lên đài, tiểu Quỳnh Dung đang cắm đầu truy đuổi, lập tức lên tiếng hô:
"Tuyết Nghi tỷ...Tỷ cũng đến chơi cùng Quỳnh Dung sao?"
Nghe tiểu nữ oa hô hoán như thế, Tỉnh Ngôn cười thầm:
"Khà! Tuyết Nghi tỷ của muội, đâu thể bát nháo như muội được...Úy?"
Thiếu niên đang cho rằng thiên hạ đã yên ổn, thì thấy vị nữ môn nhân Tứ Hải đường sau khi lên đài, tịnh không bắt tiểu nữ oa lại, mà chỉ đứng yên nhìn Điền Nhân Bảo dáng vẻ nhếch nhác thảm hại đang chạy tán loạn.
"Ách...không phải sớm nay ra cửa đã đụng phải thần linh nào chứ? Tuyết Nghi ngàn vạn lần chớ..."
"A!"
Thiếu niên còn chưa kịp cầu khấn, thì đã thấy vị nữ tử thanh nhã diễm lệ, cổ tay mềm mại đưa lên đầu, từ trên mái tóc rút ra cây lục mộc trâm cài suốt mấy tháng không đổi, sau đó...
Trong bóng ảnh chấp chới, cây mộc trâm mà Tỉnh Ngôn đã nhìn không biết bao nhiêu lần, chợt đón gió hóa thành một cây trượng băng oánh lấp lánh. Trong toái ảnh xanh lam, nơi đầu trượng dần dần ngưng tụ thành một đóa hoa năm cánh xanh biếc. Theo cánh tay rung khẽ của Tuyết Nghi, đóa hoa xanh biếc đó, phân tán từng vòng sáng ra xung quanh.
"Thánh bích tuyền linh trượng!"
Thượng Thanh chưởng môn Linh Hư tử đang bàng quan, thấy binh khí đón gió mà thành của nữ tử trên đài, thần sắc trng mắt bỗng nhiên khẩn trương!