TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển
-----oo-----
Chương : Đằng giá bích liêu, hoặc ngôn tiên lộ khả kì.
Thái độ thẹn thùng của Linh Y cũng nhanh chóng biến mất, nàng bình tĩnh lại, dùng ngữ khí bình thường nói:
"Tỉnh Ngôn, ngươi có nghe qua Nam Hải thủy hầu không?"
"Có".
Tỉnh Ngôn nghĩ một chút, lại không dám quá khẳng định, liền xuất ngôn hỏi lại:
"Có phải là người đã cho họa hình cô để hàng ngày ngắm hay không?"
"...Đúng thế!"
Linh Y nghe nói xấu hổ đáp, sau đó nghiêm túc nói:
"Thế này, là Tam thái tử Nam Hải Mạnh Chương nhàn rỗi, mấy ngày trước phái người đến mời, nói là Linh nhị cung của hắn mở tiệc hoa dưới biển, muốn mời các lộ tiên nhân, hảo hữu đến thưởng hoa. Thời gian tổ chức là vào tối mai, Tứ độc long cung chúng tôi cũng được hai thiệp mời".
"Vốn đi giao du như thế, luôn là Phù du tướng quân hộ vệ ta đi. Nhưng lần này, ta muốn mời ngươi đi cùng ta, cũng để cho ngươi đại khai nhãn giới, tham quan tiệc hải đàm khai hoa tổ chức năm trăm năm một lần là thế nào".
"Thì ra như thế!"
Nghe Linh Y nói, Tỉnh Ngôn cũng rất hưng phấn. Phải biết Nam Hải long cung, so với Tứ độc long cung chắc chắn khí thế, quy mô lớn hơn nhiều.
Chỉ bất quá, trong lúc hưng phấn thì bỗng nghĩ đến một vấn đề liền hỏi Linh Y:
"Vậy hai chúng ta đêm mai đi, đến lúc nào mới quay về?"
Thì ra, y nghĩ Nam Hải long cung đó, cách nơi này nói ít cũng cả vạn dặm. Cả đi cả về cũng không biết mất hết mấy tháng mấy năm. Đang lo lắng thì Linh Y phảng phất như hiểu được tâm tư của y, tươi cười nói:
"Tỉnh Ngôn chớ lo lắng, Nam Hải hoa yến tổ chức đêm mai, hai ta ngồi xe bốn long mã, sáng đi chiếu tới".
Lúc này Linh Y giống như đứng trước chúng nhân trong tiệc, ngôn từ cử chỉ biến thành vô cùng u nhã đoan trang.
Thấy nàng nói như thế, cũng không giống đang trêu chọc, Tỉnh Ngôn liền an tâm, lên tiếng đáp ứng:
"Được, vậy bổn đường chủ cung kính không bằng tòng mệnh. Ngày kia quay về, vẫn có thể cùng Quỳnh Dung, Tuyết Nghi thưởng nguyệt đêm Trung thu".
Thấy y đồng ý, Linh Y trong lòng vui vẻ, vội đem thiệp mời đưa cho Tỉnh Ngôn. Lúc Tỉnh Ngôn xem thiệp, Linh Y quay sang nói với hai tỷ muội tốt của nàng:
"Quỳnh Dung, Tuyết Nghi, mau qua đây. Lần này đến, ta mang tặng hai người mấy món quà nhỏ".
Thế là, Quỳnh Dung thì nhận được đôi vòng tay khắc hình rồng, Tuyết Nghi thì được một cây trâm đầu phượng. Lúc nhận lễ vật, Quỳnh Dung sau khi nhận liền ngon ngọt cảm tạ, Tuyết Nghi thì từ chối một hồi, khi Tỉnh Ngôn nói giúp mới chịu nhận. Thế là ba cô gái mở một cái chợ trang sức, bàn tán hết sức tâm đắc.
Đôi vòng của Quỳnh Dung nhìn thì giống như dành cho người lớn, nhưng khi đeo vào tay thì tự động co lại, vừa khít với cổ tay bé nhỏ của nó. Còn trâm phượng của Tuyết Nghi, viên trân châu đính trên tỏa sáng dìu dịu, hiển nhiên không phải là vật tầm thường.
Thấy mấy cô gái náo nhiệt như thế, Tỉnh Ngôn sau khi xem qua thiệp mời, cũng đến tham gia nhiệt náo:
"Quỳnh Dung muội muội, muội thấy Linh Y tỷ bất công không, muội và Tuyết Nghi đều có lễ vật, ta thì không có".
Nói xong, Tỉnh Ngôn giả bộ ra vẻ đáng thương.
Nào ngờ, y vừa nói xong, Linh Y đã xoay người lại, vui vẻ nói:
"Biết ngươi thế nào cũng nói như thế!"
"Này, cái túi này là của ngươi!"
Nói rồi, Linh Y nhi tháo một cái túi từ hông mình đưa cho Tỉnh Ngôn.
"Đây là..."
Tỉnh Ngôn nhận lấy túi thơm từ Linh Y, đặt trên tay quan sát, phát hiện túi thơm vàng nhạt này rất nhẹ. Đưa lên mũi ngửi thử thì nghe có u hương thoảng qua. Ở chỗ miệng túi lại gắn hai viên minh châu sáng lóng lánh.
Hai viên minh châu này, Tỉnh Ngôn thấy rất giống với viên đính trên trâm của Tuyết Nghi. Hỏi Linh Y mới biết châu này chính là châu của giao nhân ở Nam Hải, Nghe Linh Y nói, Giao nhân sống ở Nam Hải rất khó động tình, một khi khóc nước mắt liền ngưng kết thành châu. Không chỉ minh châu là từ Giao nhân, cả chất liệu làm túi thơm, cũng là do Giao nhân dệt thành, gọi là "Giao tiêu sa". Trong Nam Hải long vực mà bọn họ sẽ đến vào tối mai, có một tòa cung điện là "Long tiêu cung", chính là chỗ Giao nhân dệt vải.
Nghe kể về lai lịch của Giao tiêu sa, lại nghe mùi hương trong túi rất thơm, ngửi rất giống mùi hoa nhài, hỏi Linh Y mới biết thứ trong túi là "Long sô thảo".
Nghe tên Long sô thảo, Tỉnh Ngôn lập tức nhớ đến, hình như cỏ này chính là tiên thảo trong truyền thuyết, nếu như cho ngựa ăn sẽ giúp nó ngày đi ngàn dặm. Đặc biệt, nghe nói Long sô thảo này, chính là do cỏ thường nhúng qua nước dãi của rồng mà thành. Nghĩ đến điển cố đó, tuy Tỉnh Ngôn rất muốn hỏi Linh Y phải chăng thật là như thế. Chỉ bất quá, liếc nhìn cái miệng nhỏ xinh của Long cung công chúa, sau một hồi lưỡng lự thì đành kiềm chế sự tò mò lại.
Bất quá, nhờ lén quan sát mà phát hiện trên mặt Linh Y hơi có sắc giận. Thấy nàng như thế, Tỉnh Ngôn kinh hoảng nghĩ:
"Chẳng lẽ Linh Y có Đọc tâm thuật? Biết được ta đang nghĩ về nước dãi của nàng?"
Đang suy nghĩ lung tung thì Long nữ cuối cùng không nhịn được xuất ngôn nhắc nhở Tỉnh Ngôn:
"Tỉnh Ngôn, ngươi mau xem hoa văn thêu tên túi xem!"
Nghe nàng nhắc như thế, Tứ Hải đường chủ nãy giờ cứ hỏi về chất liệu túi thơm, lúc này mới chú ý bên trên túi còn có một bức đồ hình.
Quan sát tỉ mỉ thì phát hiện không giống với hình thêu trên khăn lần trước, lần này trên túi thơm của Linh Y, những đường nét núi, mây, những cánh chim chao lượn đã rõ nét, linh hoạt. Xem ra, Linh Y nha đầu đã rút kinh nghiệm lần trước, không thêu uyên ương hà hoa nữa mà chuyển sang thêu cảnh hồ quen thuộc.
Tuy là như thế, nhưng những nét thêu vẫn còn chưa được điêu luyện. Chỉ có điều, Tỉnh Ngôn vẫn thành tâm cảm tạ, cảm ơn Linh Y đã tặng y túi thơm đầu tiên do nàng thêu.
Nghe y nói, Linh Y hơi xấu hổ, khóe miệng mỉm cười, thẹn thùng nói cho y biết, kì thật cái túi này không phải là cái đầu tiên. Trước đó nàng đã thêu vài cái nhưng đường thêu thô sơ, không hài lòng nên đã hủy chúng rồi.
Nghe nàng tỏ lời thật, Tỉnh Ngôn lập tức hô đáng tiếc. Thấy bộ dạng tiếc nuối của y, Linh Y vô luận thế nào cũng không thể cho y biết, lúc đầu nàng cũng có ý giữ lại những cái túi đó để làm kỷ niệm. Thế nhưng sau đó nghĩ lại, cảm thấy cất ở đâu cũng không an toàn, vạn nhất sau này để Tỉnh Ngôn phát hiện, sẽ châm chọc nàng...
Đang nhớ lại tâm tư lúc đó, dù tính tình Linh Y sảng khoái, mặt cũng không khỏi ửng hồng.
Thấy nàng đột nhiên đỏ mặt, Tỉnh Ngôn không biết nguyên do, cũng ngại hỏi nàng. Lại tán gẫu một lúc, thấy Tỉnh Ngôn cứ cầm cái túi, thần sắc hết sức vui thích, Linh Y quyết định lần tới sẽ làm cho y một cái nữa, cũng để củng cố tay nghề. Sau một lúc trưng cầu ý kiến, Linh Y theo kiến nghị của Quỳnh Dung tiểu muội, chuẩn bị làm cho Tỉnh Ngôn một túi đựng tiền.
"Hi, ca ca thích nhất là như thế!"
Nghe bọn họ quyết định, Tứ Hải đường chủ bình thường thích tiền cũng có chút xấu hổ. Thế là, khi Linh Y hỏi y muốn thêu gì trên túi tiền thì Tỉnh Ngôn trịnh trọng kiến nghị, hy vọng trên túi tiền thêu một hàng chữ:
"Danh lợi ngoài thân, đạo đức trong lòng".
Chỉ bất quá, câu này tuy hay nhưng hơi dài, nhất thời khiến vị Long tộc công chúa pháp thuật cao cường nhưng nữ công gia chánh yếu kém đó, khó mà thêu được nhiều chữ như thế. Do đó cuối cùng quyết định, trên túi chỉ thêu ba chữ "Trương Tỉnh Ngôn".
Mấy chuyện vụn vặt như thế nhưng mấy người bàn tán ồn ào vui vẻ, bất tri bất giác đã đến giờ tuất. Thấy đêm đã khuya, Linh Y sau mấy câu dặn dò thì quyến luyến ẩn đi.
Một đêm yên bình.
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, trên không trung thưa thớt mây, bỗng có một đạo vân quang bay nhanh.
Trong chốc lát, Tứ Hải đường chủ đang ở trong sân dặn dò hai cô gái thì thấy Long nữ ăn vận lộng lẫy , từ không trung nhẹ nhàng đáp xuống. Lúc này, Tỉnh Ngôn đã nói với điếm chủ nhân, bao hết toàn bộ phòng ở đây nên không sợ người khác nhìn thấy. Còn đang ngơ ngẩn nhìn Linh Y rực rỡ trong cung trang hoa lệ thì nghe thiếu nữ như tiên như thánh đó, nhoẻn miệng cười nói:
"Trương đường chủ, có thể ngồi mây dạo cảnh hồ cùng ta không?"
Thế là trong khoảng sân yên tĩnh, bỗng có mây trắng đùn lên. Thiếu nữ sau khi gọi mây xong, tay ngọc đưa ra kéo vị đường chủ đang như si như mê, trong chớp mắt hai người đã trong vùng mây trắng đó, từ từ bay lên trời.
Linh Y một thân cung trang hoa lệ, trước khi bay lên cao hẳn còn không quên làm mặt quỷ, tạm biệt hai cô gái dưới đất:
"Quỳnh Dung, Tuyết Nghi, chúng tôi đi đây. Một ngày sau sẽ trả đường chủ lại cho các người".
Đợi khi nàng cùng Tỉnh Ngôn bay vào trong mênh mông mây trắng trên trời, tiểu Quỳnh Dung liền kéo áo tỷ tỷ, nói:
"Tỷ tỷ, chúng ta vào xem bài học ca ca soạn sẵn đi".
Nghe Quỳnh Dung nói thế, vị Mai tuyết tinh linh mới như tỉnh mộng, nắm lấy tay muội muội, cùng quay trở lại phòng.
Lại nói Tỉnh Ngôn, bị Linh Y kéo bay lên mây, sau đó thì thấy trong tầng mây trắng đùn đùn, có một cổ xe ngân quang lấp lánh ló một nửa khỏi mây. Thân xe không làm vách che, bốn phía trống không, sau khi ngồi vào thì rất thích hợp để ngắm phong cảnh. Phía trước thân xe có bốn con bạch mã thần tuấn, lông trắng như tuyết, cả thân thể chẳng có một màu khác xen vào.
Khác với giống ngựa bình thường, bạch mã trước mặt, trên bốn chân đều có lân giáp màu bạc che chắn, phảng phất như vảy rồng thường thấy trong tranh vẽ. Linh Y quát khẽ một tiếng, bốn con thần mã cất vó đạp mây, kéo hai người bay thẳng về phương nam.
Đợi long mã cất vó, Linh Y thấy Tỉnh Ngôn vẫn chăm chăm nhìn chúng, liền cười nói với y:
"Tỉnh Ngôn, mấy con ngựa này, chính là long mã nuôi trong nhà ta".
"Long mã?"
Nghe Linh Y nói, Tỉnh Ngôn như vừa tỉnh mộng.
Thấy y tò mò, Linh Y hào hứng giới thiệu với y:
"Tỉnh Ngôn ngươi không biết, ở sâu trong Vân mộng đại trạch có một mục trường của Tứ độc long cung ta, gọi là Lưu vân mục. Trong Lưu vân mục, nuôi dưỡng rất nhiều trân cầm dị thú. Mấy con long mã này, chính là chiến mã của Tứ độc long tộc ta trong Lưu vân mục".
"Dạng long mã này, nếu dùng làm chiến kỵ thì thần dũng phi phàm, trong giới thần tiên yêu ma đều rất nổi danh!"
Kì thật cũng không cần Linh Y tán tụng, mấy thớt ngựa trước mặt phi nhanh như chớp, không cánh mà bay, Tỉnh Ngôn sớm đã bị kinh khiếp không nói ra lời.
Đợi khi y hơi định thần lại thì bốn con long mã đã vọt lên tầng mây cao nhất, cắm cúi cất vó. Lúc này Tỉnh Ngôn mới phát giác, mây trắng xung quanh xem ra như có thực chất, phóng mắt nhìn xung quanh, bạch vân trải dài mênh mông như bình nguyên tuyết trắng, ánh sáng lấp lánh, gò mây nhấp nhô. Long mã phi như chớp, vó đá tung mây, chân khác gì hoa tuyết tung bay sau vó tuấn mã dưới đất.
Bất quá biển mây tưởng vô biên đó chẳng mấy chốc đã bị long mã vượt khỏi, khi bay vào khoảng không, dưới chân long mã tự động xuất hiện một đoàn băng tuyết, vó ngựa đạp lên đó, lại tiếp tục phi về phương nam.
Thấy tình cảnh đó, thiếu niên đang ngẩng mặt đón gió, nhất thời như có sở ngộ!
Thấy bộ dạng như ngộ được gì đấy của y, lại thêm thần sắc bán tín bán nghi, Linh Y tâm tư mẫn duệ liền mỉm cười, nhẹ giọng nói bên tai y:
"Ngươi ngộ được gì?"
Thanh âm uyển chuyển đó truyền vào tai lại như tiếng sấm dội, khiến Tỉnh Ngôn giật mình đại ngộ! Nước chảy thành dòng, tâm thần thư sướng, Tỉnh Ngôn lập tức dùng thần thuật "Băng tâm kết" ngưng thành từng đoàn băng tuyết yên vân.
Chỉ là, tuy phúc chí tạm linh, nhưng dù sao hiện tại thân không thể chịu nổi cái lạnh trên cao, Tỉnh Ngôn vẫn không dám rời xe ngựa, đi thử thuật đằng vân này.
"Cứ đợi sau này xuống đất hãy thử".
Tuy không thể thi triển ở phạm vi rộng, nhưng thuật đằng vân một khi nghĩ thông, tâm tình của Tỉnh Ngôn cũng hết sức thư sướng, cùng thiếu nữ chuyên tâm ngắm cảnh đẹp bên cạnh.
Lúc này, Linh Y cũng cho ngựa chậm lại, chiếc xe hai người bọn họ ngồi cứ chầm chậm tiến trong không trung vô biên.
Trên vạn lý tầng không, phóng mắt bốn bên, chính là vũ trụ tịch lặng, gió đủ tám hướng. Mặt đất vốn xanh thẳm bên dưới, hiện đã bị ngăn cách bởi một tầng mây trắng, khung trời trên đầu, đang hiện sắc xanh nhàn nhạt. Trong không gian rộng lớn đến vô cùng vô tận đó, chỉ có hai người bọn họ cùng bốn con long mã, đột nhiên, trong lòng Tỉnh Ngôn dâng lên cảm giác kì quái.
Đặt thân vào không gian mênh mông, trong sạch, mắt nhìn cảnh tượng chớp mắt biến chuyển khôn lường, trong sát na, phảng phất bản thân đã có thể xuyên qua mê vụ ngàn năm, nhìn rõ quang âm xa xưa bắt ngang kim cổ. Tuế nguyệt tưởng chừng bất biến, lại dường như biến chuyển khó lường, trong thoáng chốc đã trôi khỏi tầm mắt.
Trong hoảng hốt, vị thiếu niên chỉ là xuất thân từ sơn dã Nhiêu Châu, phảng phất thấy được thứ gì đó mà trước giờ chưa từng thấy.
Đang khi tâm thần kích động, vị thiếu niên lần đầu tiên bay lên cõi trời, bỗng như chịu một ảo giác thương tâm, thân hình bất ổn ngã sang bên. Thế là chỉ nghe một tiếng la hoảng nho nhỏ, vị thần nữ cũng đang lãng đãng tâm thần, sau khi giật mình kinh ngạc thì cứ để thiếu niên tựa vào bờ vai mềm mại của mình.
Qua một lúc sau, đợi Tỉnh Ngôn tỉnh táo lại, phát hiện tình cảnh khó coi đó, lập tức xin lỗi, ngồi ngay ngắn lại.
Chỉ là, qua không bao lâu, thiếu nữ bên cạnh y nhẹ nhàng nghiêng người, tựa một bên má vào bờ vai cứng cáp của thiếu niên.
Khi mặt trời xuống núi tây, nhuộm hồng cả không gian như một biển máu, bốn con long mã của Linh Y đã đến trên thượng không Nam Hải mênh mông sóng vỗ. Lúc này Linh Y đã điều khiển long mã xuống thấp, để chúng kéo nàng và Tỉnh Ngôn chạy trên sóng nước Nam Hải.
Đối với Tỉnh Ngôn mà nói, đây là lần đầu tiên y thấy biển cả mênh mông. Hiện tại y mới biết, thì ra trên thế gian này, đúng là có nơi nước, trời liền nhau. Bà Dương hồ quen thuộc của y, vốn đã là nơi sóng nước trập trùng, nhưng so với biển cả vô biên, sóng dựng ầm ào trước mặt, thì chẳng đáng gì.
Cúi đầu nhìn xuống, Tứ Hải đường chủ vốn lớn gan, cũng cảm thấy có chút hoa đầu chóng mặt.
Còn ở nơi sóng to gió lớn này, thỉnh thoảng nhìn thấy, trên mặt biển mênh mông bỗng xuất hiện cột sóng khổng lồ, dựng đứng như núi, di chuyển nhanh như ngựa phi, phảng phất như muốn thoát khỏi biển cả, vọt lên không trung tấn công xe ngựa của bọn họ.
Trong lúc hoảng hốt, thiếu niên đang ở trên không, cảm thấy có vô số hạt nước táp vào mặt.
Khi Tỉnh Ngôn thấy sóng lớn của đại dương, cảm thán tạo vật thần kỳ, thì Linh Y lại lẩm nhẩm một mình:
"Úy...chẳng lẽ là Tịch tỷ tỷ đang thi pháp?"
Phi hành trên thượng không Nam Hải chừng nửa canh giờ, mặt trời đã dần xuống đến mặt biển, đem nước biển vốn xanh lam nhuộm thành màu đỏ chói.
Nhìn cảnh vật xung quanh, Linh Y nói với Tỉnh Ngôn, bọn họ đã đến được khu vực của Nam Hải long thần.
Lúc này, thiếu niên đang quan sát khung cảnh bốn bề trong gió biển vù vù, bỗng chỉ đến một chỗ xa, kinh ngạc hỏi:
"Linh Y, đó là thứ gì? Là ảo ảnh sao?"
Thì ra, ở nơi trời, nước tiếp nối, trong sóng biển đã mơ hồ sắc đêm, bỗng nhiên xuất hiện một tòa lâu thành hùng vĩ, mờ mờ ảo ảo, mái đình thấp thoáng, bập bềnh trên sóng nước.
Nghe Tỉnh Ngôn kinh ngạc hỏi, Linh Y quay nhìn theo hướng y chỉ, cho y biết, tòa thành đó không hề là ảo ảnh, mà là một trong tám tòa thành nổi của Nam Hải long thần.
"Tám tòa thành nổi?"
Lần đầu tiên nghe nói đến, Tỉnh Ngôn rất tò mò. Chỉ nghe Tứ độc long nữ tiếp tục giải thích:
"Đúng thế, tám tòa thành nổi này, là Nam Hải long thần gia gia xây để bảo vệ hải cương. Không giống như Tứ độc thủy phủ nhà ta, Nam Hải long vực này, không hề hoàn toàn thái bình".
"Có lẽ Tỉnh Ngôn ngươi còn chưa nghe nói qua, ở sâu trong Nam Hải còn có một quỷ vực thần bí gọi là Chúc u quỷ phương, trong đó có Chúc u quỷ mẫu, dưới trướng có rất nhiều quỷ chúng hung hãn. Quỷ mẫu quỷ chúng này, thường xâm nhiễu sanh linh Nam Hải. Thế là để bảo vệ bình an của thủy vực, Long thần gia gia ngàn năm trước đã cho xây dựng tám tòa thành nổi, có thể nhanh chóng di chuyển trong Nam Hải. Trong thành, lại có tám hải thần có thần lực cao cường, gọi là Long thần bát bộ tướng, mỗi tòa mỗi phương, chống lại sự xâm lăng của quỷ tộc!"
Hiển nhiên, là công chúa Long tộc, Linh Y rất am hiểu mọi chuyện của long tộc, nhưng đối với Tỉnh Ngôn mà nói, tuy trước giờ, kinh lịch của y cũng coi là phong phú, nhưng hiện tại y nhận thấy rất rõ, tất cả kinh lịch trước đây của mình, dường như không bằng những gì trải qua hôm nay.
Nhìn tòa thành to lớn không ngừng bập bềnh theo sóng biển, Tỉnh Ngôn nghĩ thầm:
"Sau này khi ta có thể ngự kiếm vạn dặm, cũng mang Quỳnh Dung, Tuyết Nghi đến để mở mang tầm mắt.
Lúc trong đầu chuyển niệm, vị đường chủ Thượng Thanh không hề chú ý, khi xe ngựa của bọn họ càng gần tòa thành, trong chiếc nhẫn ngọc trên tay trái y, đột nhiên có u quang du động.
"Đến rồi!"
Thiếu nữ hồn nhiên, vui vẻ hô một tiếng, điều khiển long mã từ không trung hạ xuống, mắt thấy sắp nhập vào sóng cuộn.
Chỉ là, ngay lúc này, hai người bỗng nghe có hai tiếng "Bẹp, bẹp", đột nhiên có hai vật từ trời giáng xuống, rơi vào trong sóng biển ngay cạnh bọn họ.
Biển sóng quanh người bọn họ, lúc này đã nhạt sắc tà dương, chuyển dần sang sắc xám của đêm, mọi thứ vẫn bình hòa, không nhìn ra có chút hiểm ác nào.